Chương 5: Bỏ Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( TG: :v bắt đầu từ chap này mình sẽ thay đổi ngôi kể nhé từ ngôi thứ nhất sang ngôi kể thứ 3 ^~^, cho nó có tính hài hoà lẫn biểu hiện về tính cách, tâm trạng của nhân vật )
----------------------
Sân bay Đài Loan...

Sau mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Lục Mạn cảm giác tất cả xương cốt của mình như bầm dập. Cô ngủ mà chẳng biết trời đất là gì nhưng vẫn cảm nhận được cái đau cái mỏi của thể xác. Cái mặt mơ ngủ, chảy cả nước dãi, 2 gò má ửng hồng trông rất đáng yêu, đôi môi đỏ thắm chốc chốc lại nhoẻn cười hì hì. Chắc hẳn nàng ta đang mơ đến cái gì vui lắm.
Thấy cô vẫn ngủ khì khì như 1 con lol :v. Hắn - mà cô cho là tên đầu sỏ của băng vệ sĩ Quách gia, khẽ đứng dậy, tiến gần tới phía cô, lay người cô nhè nhẹ. Lúc này, Tiểu Mạn Mạn của chúng ta biết mình bị làm phiền, đôi mày lá liễu thanh tú cau lại. Như mọi lần mơ ngủ là lại quơ cái tay xua xua nói mớ:
- Ưmm... Bác Quý...! Chỉ 5 phút thôi mà!!!!
Hắn sững sờ, hơi bất ngờ với cái mặt mơ ngủ đáng yêu kia, đã thế còn hất cả tay hắn va vào thành ghế bên cạnh làm hắn nhói chết đi được. Hắn không ngờ tới 1 tiểu thư quyền quý được ca ngợi là " nữ công gia chánh " hiền thục, dịu dàng, xinh đẹp mà lại có những hành động, cử chỉ thô thiển như vậy. Chẳng giống tiểu thư mà gia gia ngày ngày 5 lần 7 lượt lúc nào cũng " Cháu dâu yêu quý của ta là 1 người ... Blah...blah.. " một chút nào, đã thế còn nói năng khó nghe, hống hách, ngạo nghễ không thể nào mà yêu thương nổi. Hắn còn nghĩ rằng " Có khi nào... Lão gia nhầm người không nhỉ? ". Hắn rùng cả mình khi nghĩ đến việc đó mà trở thành sự thật thì khốn khổ cho hắn mất thôi! Hắn ráng chịu đựng cô xíu, " Chắc vị tiểu thư này phải nhẹ nhàng mới nghe được -.- " . Hắn thở dài ,song vẫn nụ cười toả nắng, giọng nói hiền hoà dễ nghe thủ thỉ vào tai Tiểu Mạn lém lỉnh kia:
- Kiều tiểu thư! Đã tới Đài Loan... Xin cô theo chúng tôi tới Quách gia. Lão gia đang chờ cô!
Vẫn cái giọng mơ ngủ, nói năng hàm hồ, cô cau mày tỏ vẻ khó chịu:
- Hừ! ... Lão gia cái gì chứ... Phiền chết đi được... Không thấy tôi đang ... có việc.. Hay sao? ... Oáp!!! * ngoác miệng ra ngáp to như 1 con cá ngão * :v
Dấu than to đùng lại đè lên đầu hắn, -.- hắn bắt đầu hết nói nổi vị tiểu thư này rồi. Thật chẳng ra thể thống gì hết! Giờ cái quy cái củ mà bao lâu nay nàng ta ở Kiều gia học được cũng đều tan biến nhanh như 1 cơn gió. Thật là mất hình tượng quá đi! Kiều Tiểu thư ơi!!! -.-
Hắn lại thở dài, chẳng còn cách nào khác " Nói nhẹ không ưa lại muốn ưa nặng ". Lập tức, hắn bế bổng cô lên, nhấc ra khỏi ghế ngồi nhẹ nhàng. Hắn đi xuống máy bay, đeo một chiếc kính râm đen, bóng loáng, sang trọng. Mái tóc hất lên, màu vàng nâu lung linh dưới tia nắng hè gay gắt ở Đài Loan. Đằng sau hắn là đàn em vệ sĩ 20 người đi theo. Tất cả giữ đúng đội hình 2 hàng dài dang ra chéo cánh đi ra cổng lớn của sân bay. ( TG: :v đại vệ sĩ như kiểu boss ý nhò! )
Hắn nhìn vị tiểu thư đang trong vòng tay của mình ngủ say chẳng biết trời đất là gì kia 1 lúc, hắn cười bí hiểm " Xem ra, Quách gia sau này sẽ náo nhiệt đây ". Ra cửa lớn, thấy cả 1 đoàn xe đen dài bóng lộn, đỗ thành 1 hàng ngay ngắn đang chờ đến bọn họ, hắn liền quẳng Tiểu Mạn Mạn vào trong xe đánh bịch 1 cái. Cô nhăn nhó, nhưng trông vẫn rất đáng yêu. 1 lần nữa cái mông của cô cứ nhức lên nhức xuống, trời đất! Lại còn cả cái lưng ê ẩm đau đáu, cứng đờ kia nữa, không khéo gãy hết xương mất thôi. Cô cau mày, khó chịu, kêu đau, suýt xoa cơ thể mảnh khảnh, nhỏ nhắn của mình:
- Ui da!!!... Mông tôi!!! * xoa mông * :v
Hắn nhìn cô với bộ dạng ê người mà khoé môi cứ giật giật, buồn cười không nhịn nổi. Nhưng hắn cố kìm nén nụ cười ấy mà lấy tay che miệng húng hắng giả vờ ho khan vài tiếng. Tiếp tục với dáng vẻ lịch thiệp, trang nhã, hắn nhìn cô, đợi cô ngồi ngay ngắn lên cho ra dáng dấp một hình tượng tiểu thư mới bắt đầu khởi hành. Cuối cùng cô cũng chịu lết dậy với vẻ mặt đầy hậm hực, phẫn nộ, cô quay ngoắt 360 độ mắng cho hắn 1 trận té tát:
- Ê!!!... Sao anh dám vứt tôi xuống như vậy? Quách gia các người đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì! Đừng tưởng anh đẹp trai mà muốn làm gì thì làm nhé! Bổn tiểu thư sẽ không tha cho anh đâu!!! ( TG: Cuối cùng chuỵ cũng thừa nhận " đầu củ tỏi " à lộn " đầu sỏ " đẹp trai =) )
Sau khi bị ăn mắng ầm ĩ, hắn giật nảy cả mình, tròn mắt nhìn Tiểu Mạn Mạn, không nói nên lời, vì thấy lời nói, cách ứng xử của cô tuy có hống hách, khó nghe nhưng sao lại đáng yêu, nghịch ngợm đến thế. Rồi cả cái mặt nhăn nhó như 1 con mèo nhỏ nữa. Hắn cảm giác những lời mắng nhiếc thô lỗ vừa rồi nghe thật giống tiếng mèo nhỏ kêu réo rắt không ngừng, thật dễ thương. Lồng ngực hắn bỗng phập phồng không thôi, hắn nghe thấy nhịp tim mình loạn nhịp thật rồi, cứ " thình thịch " thế này làm sao mà ngưng nổi. Bỗng, sắc mặt hắn có đôi chút kì lạ, đỏ mặt tía tai lên hết cả. Hắn sượng sùng,không dám nhìn vào khuôn mặt cau có, ngây ngô kia nữa. Hắn quay mặt đi, trấn tĩnh lại tinh thần mình " Mình làm sao vậy? ... Sao cứ thấy hồi hộp quá! ".
Đã khoảng tầm 5 phút, không thấy hắn nói gì. Sau khi bị cô mắng thôi mà mặt mày lại đỏ lự lên thế kia. Cô cũng chẳng hiểu nổi, chỉ mới cách đây có mười mấy tiếng, mỗi lần cô lải nhải với hắn cái gì là hắn cũng đơm lại cô không thương tiếc. Song, nhìn thấy cái mặt lãng tử, với vẻ sượng sùng của hắn mà sao cô cảm thấy ghét thế. Mạn Mạn quay ngoắt cái đầu của mình 180 độ, nhìn thẳng về phía trước, khoanh tay, vắt chéo chân tỏ vẻ không hài lòng lại thêm chút bực mình vì bị tên " mặt lãng tử " kia cướp mất giấc ngủ ngon ơ, đẹp tuyệt vời. Nhưng cũng không quên gắt gỏng với hắn:
          - Mau đi đi chứ! Đứng đó làm cái gì vậy?
    Nghe chị đại Lục Mạn bắt đầu tức giận, mấy tên vệ sĩ ngồi ở trên xe lẫn bên ngoài bị 1 pha đớn tim, vì dám làm phu nhân tương lai không thoải mái. Bọn họ liền để ý sắc mặt cô. " Ôi !cái lườm ấy, má ơi cháy cả mắt tôi rồi, thế này bị lão gia cắt 10 tháng lương là cái chắc " * mấy người họ bắt đầu khóc ròng :v *. Còn hắn, hắn bị cô quát cho suýt nứt mặt mày, liền trấn tĩnh, lấy lại vẻ uy phong lẫm liệt của mình như lúc đầu. Hắn kính cẩn chui vào trong xe, ra hiệu cho tên lái xe chạy về Quách gia ngay. Chúng bị 1 pha sợ xanh mắt mèo vì khí thế của Lục Mạn đang đằm đằm sát khí và nguy hiểm. Chúng đã coi thường cô vì không biết khi cô tức giận thì sẽ " nổ tung trái đất " :v

-------------------------------------
Đài Loan...
Thành phố Đài Bắc...
Tập Đoàn Elvilire...
              *Phòng làm việc của Tổng Giám Đốc...
              
             " Cốc ... Cốc... "
        - Vào đi! - giọng nói đầy uy lực của tổng giám đốc vang vọng cả căn phòng làm việc rộng lớn.
            " Cạch... " Cửa phòng mở ra, 1 người đàn ông áo quần bảnh bao, sang trọng bước vào, kèm theo lời chào thân thiết:
         - Hii!! Ma babeee!!! * nháy mắt *
    Sau lời chào đậm chất tự nhiên của người phương tây nổi bật hơn cả là anh khoác trên mình 1 bộ vest xanh lơ sành điệu, bên trong mặc chiếc áo sơ mi bẻ cổ rộng đen tuyền lịch thiệp. Tóc tai vuốt vuốt, rõ màu ánh tím phô ra là khuôn mặt Vline hoàn mỹ ,với nụ cười rạng rỡ lộ rõ 2 hàm răng trắng sáng. Đôi mắt sáng, tinh ranh như 1 con cáo nhỏ đáng yêu. Anh cười nồng nàn, ngây ngất làm sao, anh tiến gần đến chỗ vị tổng tài kia. Hắn vẫn cứ cặm cụi làm việc, chẳng mấy để ý đến sự hiện diện của người kia, lạnh lùng nói:
- Vào mà không đóng cửa! Cậu coi cái công ty của tôi là nhà cậu rồi đấy à? * càu nhàu *
     Sau khi bị tổng tài lạnh lùng tạt gáo nước lạnh vào mặt, người đó vẫn chẳng hề gì, ung dung ngồi vắt chân chữ bát trên hàng ghế sofa êm ái. Đáp lại bằng 1 nụ cười ôn hoà lúc nào cũng thế:
           - Ồ! ... Vậy sao? Thứ lỗi nhé! Quách tổng!!! * cười hì hì *
           - Có chuyện gì kiếm tôi à? - hắn vừa liếc nhìn anh, vừa ngồi viết sổ sách của công ty
      Người đó vẫn cười rạng rỡ, ngồi ung dung nghịch cái móc chìa khoá, quay tít mù trên ngón trỏ của mình.
           - Thì... Nhớ cậu nên tôi mới tới đây để phá thôi!
     Nhìn cái vẻ mặt đùa cợt của người đó làm cho vị tổng tài cảm thấy có đôi chút phiền phức, nhưng vẫn mỉm cười gian tà, lắc đầu chịu thua với tên tiểu tử này:
           - Đúng là chỉ có người rảnh rỗi như cậu mới đến phá hoại bầu không khí êm ái của tôi!!
           - Haaa... Quách tổng thật biết khen người nha! Cứ vậy có ngày bà xã tương lai của cậu tới doạ đánh tôi vì ghen tị đấy! Babe à! * cười gian xảo *
           - Hừ...! Cậu đúng là phiền phức! Chẳng khác gì ông già nhà tôi! - Hắn lườm người đó với 2 viên đạn to lù lù, làm cho anh ta cảm thấy bị trúng tim đen.
           Anh ta giật mình, ngưng nói về chuyện phiếm với hắn, mà bắt đầu nghiêm túc vào chủ đề chính:
           - Hmm... Diệp Trân à! Tôi nghe tin "Đại Ca" nhà cậu cử 20 người đi sang Trung Quốc để đón tân nương về đấy! Có lẽ giờ họ đang từ sân bay Đài Loan về Quách gia rồi... Vậy, cậu định tính làm gì đây hả? - vẫn vẻ mặt bỡn cợt, hấp háy, ý tỏ, ý mờ nhưng đây lại là 1 việc vô cùng quan trọng đối với tổng tài họ Quách kia.
          Hắn vẫn bình tĩnh, ghi chép sổ sách công ty, có vẻ công việc đang rất bề bộn. Chỉ nói 1 câu ngắn gọn:
            - ... Chẳng liên quan đến tôi!!
            - ... Nhưng... Đó là hôn thê của cậu mà! Sao lại không liên quan? - vẻ mặt không còn bỡn cợt, trêu đùa nữa mà trở nên nghiêm túc, cũng khá tò mò và bất ngờ sau câu trả lời ngắn gọn ấy.
          Hắn cũng chẳng thèm đáp lại, vẫn ngồi bình thản chăm chú đâm đầu vào đống sổ sách, hết dở quyển này ra viết, xong rồi lại lôi tiếp quyển khác ra kí. Không gian lại im lìm, làm cho tâm trạng người đó cảm thấy đôi chút căng thẳng. Chốc chốc lại nhìn tên tổng tài kia ngồi làm việc. chắc hẳn anh đang có điều gì bối rối, định nói cho hắn nghe nhưng chỉ sợ hắn lại gắt lên thì khổ người. Nhưng cuối cùng thì vẫn thở dài và nói:
- Diệp Trân...!
- Hử...?!
- Lão gia...
Chưa kịp nói hết, tiếng điện thoại của người đó kêu lên " Reeenggg... Reeenggg... ". Thấy số lạ, anh chần chừ nhưng vẫn nhấc máy lên nghe, đùng 1 cái mặt mày anh đột ngột xanh lét. Cứ thập thò lúc cúi lúc ngẩng lên nhìn tổng tài khó tính kia. Đằng ấy, bắt đầu cảm thấy tên tiểu tử Triệu Dương có chút gì đó mập mờ, cũng dừng việc, ngồi hóng chuyện. Chắc chắn cuộc gọi kia có gì đó là lạ. Triệu Dương thì " dạ, dạ ... Vâng, vâng " liên hồi, khiến cho hắn cũng phải sốt ruột để tâm, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy bất an đến vậy.
- Dạ! ... Cháu biết rồi... Vâng!... Vâng... Chắc là thế ạ! ....Vâng! Cháu chào ông! ' Tít '
Chấm dứt cuộc gọi, Quách Diệp Trân nhìn Triệu Dương với ánh mắt tò mò cuối cùng cũng chịu lên tiếng:
- Có chuyện gì à?! - Giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm cất lên
- Cuối cùng cậu cũng quan tâm sao? - Triệu Dương cười trừ, liếc nhìn hắn
- Nói mau! * gắt lên *
- Vừa nãy lão đại gọi cho tôi, bảo cậu bất hiếu, dám khoá máy làm ông không liên lạc được với cậu, bắt cậu đi tìm nhỏ tân nương kia kìa! -.- * Chảy cả mồ hôi *
- CÁI GÌ?!! - Quách Diệp Trân ngạc nhiên hỏi
- Thì là tân nương bỏ trốn đi chơi ế! Thú vị thật đấy! * hí hửn :3 *
- Ông... bảo tôi đi tìm...con nhỏ đó... Thật à?! * sững sờ *
- Không phải cậu thì còn ai nữa? ... Đi tìm nhóc đó đi! Lão đại còn bảo, cậu mà không tìm thấy cô ấy trong ngày hôm nay, thể nào ông cũng khoá " quỹ đen " của cậu cho xem! ( TG: Triệu Dương đang đe doạ đây mà =)) thựt tình thì lão gia không có bảo khoá "quỹ đen" ... Chỉ là phóng đại rùm beng lên mà thôi ! :v )
Nghe đến việc bị cắt "quỹ đen", trên mặt Quách Diệp Trân tỏ rõ sự sợ hãi, tái mét, còn đổ cả mồ hôi rồi thì hừng hực lửa cháy, rõ mùi sát khí tăm tối bủa vây hắn trông giống hệt 1 con ác quỷ. Đôi mắt sắc lạnh, ánh lên sự sắc bén, ranh ma trong con người hắn.
- CHẾT TIỆT!!! ... Tôi còn chẳng hề biết con nhỏ phiền phức đó là ai.... * bối rối *
- Ơ...!! Cậu có đùa tôi không đấy?! - Triệu Dương vô cùng ngạc nhiên khi Quách Diệp Trân còn không biết nhỏ đó thì làm sao mà tìm cho cam đây? " haizzzz ... Đúng là vợ chồng nhà này kì quặc thật! " -.-
- Không biết... Nhưng cậu vẫn phải đi với tôi! - ánh mắt gian thần của hắn ta tự dưng sáng chói đến kì lạ làm cho Triệu Dương phải nuốt nước bọt đánh " Ực " 1 cái. :>
Hắn vội vàng, tức tốc lôi cổ Triệu Dương đi tìm " con nhỏ phiền phức " muốn chết mà còn kéo cả hắn chết theo. " Lần này quỹ tiết kiệm mà bị ông khoá lại, thì thật sự mình hết cách rồi, hừ đúng là xui xẻo! ".
Còn anh chàng Triệu Dương phong lưu đào hoa kia bị lôi theo chết chung cùng hắn, cũng không ngừng kêu la om sòm suốt từ cửa phòng giám đốc đến tận đại sảnh của tập đoàn. Ai ai trong công ty đi lướt qua cũng nhìn 2 người họ với bộ dạng kì quặc mà xì xào, bàn tán ra vào suốt. Nhất là đối với mấy nhân viên nữ vì hâm mộ Quách Diệp Trân mà lại càng thêm mắm muối, nhiều chuyện:
- Này! Các cô có thấy... ngày ngày, Quách tổng trông rất oai phong, tỏ vẻ sang chảnh, không mấy nhiều lời với các nhân viên, đã thế lại còn siêu siêu đẹp trai nữa, thế mà giờ lại ôm chặt lấy giám đốc Triệu Dương của tập đoàn Vegas thân thiết lôi đi như vậy? Có khi nào 2 người ấy có gì mờ ám không?
Mấy bà cô chuyên đi tám chuyện cũng gật gật, cảm thấy rất mờ ám giữa Triệu Dương và tổng tài của bọn họ, có 1 người nói:
- Cũng phải...! Có khi nào anh ấy và Triệu Dương có ...
Cả hội bà tám đồng thanh, tròn mắt, hốt hoảng kêu:
- GIAN TÌNH?! ....
Thế là mấy bà ngồi lu loa, khóc ròng vì không ngờ tổng tài của họ hằng hâm mộ bấy lâu nay lại có thể... biến thái đến như vậy. Họ bắt đầu tưởng tượng ra cái cảnh Triệu Dương và Quách Diệp Trân lôi nhau vào khách sạn rồi XXX với nhau... Blahh... Blah... And N* thứ nữa... ( TG: -.- đúng là hội bà tám có khác, trí tưởng tượng lúc nào cũng phong phú hết )

---------------------------------
Đài Loan...
1 góc nhỏ ở thành phố Đài Bắc...

- Haizzz!!! ... Cuối cùng thì cũng được tự do 1 xíu rồi!!! - Tiểu Mạn Mạn lém lỉnh lấy tay lau mồ hôi trên vừng trán nhỏ ướt đẫm, cô thở dài, vui vẻ rảo bước trên con đường tấp lập người đi lại ở Đài Bắc.
Thân hình bé nhỏ ,đáng yêu ấy có vẻ khó nhọc với cái balo to đùng ở đằng sau lưng. Tuy có vui, nhưng cũng mệt không kém. Trên đường phố xa lạ, ô tô, xe máy, người qua kẻ lại nườm nượp như hội. Cô không sợ vì sự xa lạ ấy đổi lại cô rất thích thú và yêu thành phố này hơn. " Cha! Đài Bắc đến đây chơi, đúng là không phí công sức của mình! Hừmmm... Phải chơi tới bến mới được!!! ĐÀI BẮC! TA TỚI ĐÂYYYY!! Hú hú! "

----------------------
Hết chap 5 :3, bắt đầu chap sau sẽ là trận chiến giữa " cọc và trâu ", " trâu và cọc " rồi muahahaha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro