Chương 13: Julien 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoảng chín giờ mười, Hà Trung Nghĩa từ trạm 'phía đông đại lộ Nam Bình' lên xe số 34, số 34 đi hai mươi mấy phút đồng hồ thì tới trạm 'ngã tư Văn Xương', Hà Trung Nghĩa xuống xe, camera quay được bóng lưng cậu ta gần ngã tư Văn Xương, mấy phút sau cậu ta đi khỏi phạm vi camera, không theo dấu được nữa."

Lạc Văn Chu từ nhỏ lớn lên ở Yên Thành, vừa nghe địa danh đã hiểu được đại khái vị trí.

"Đường Văn Xương" nằm ở phía đông nam khu buôn bán trung tâm Hoa Thị — nói cách khác, nạn nhân rời khỏi biệt thự Thừa Quang, không những không về nhà, còn đi hướng ngược lại, xa hơn nữa.

"Hiện giờ tôi đang ở đầu đường Văn Xương," Đào Nhiên giơ di động lên, nói lớn tiếng giữa tiếng giao thông ồn ào, "Cho nên ít nhất trong khoảng thời gian chín giờ đến chín rưỡi, Hà Trung Nghĩa không ở khu tây, lúc ấy dân chúng xung quanh nghe thấy tiếng ồn ào không liên quan gì đến án mạng. Mã Tiểu Vĩ rất oan, tại sao Vương Hồng Lượng phải vội vàng bắt cậu ta? Không biết còn tưởng rằng cảnh sát giết người, muốn tìm người gánh tội thay."

"Đội trưởng Lạc." Lúc này, một cảnh sát chạy tới, đưa cho Lạc Văn Chu một xấp tài liệu, "Các đồng nghiệp bên pháp y gửi báo cáo qua, suy đoán thời gian tử vong của nạn nhân Hà Trung Nghĩa là vào khoảng chín giờ đến mười giờ buổi tối ngày hai mươi."

"Chín giờ đến mười giờ," Lạc Văn Chu nhận lấy lật lật, không trả lời nghi vấn của Đào Nhiên, "Dựa theo kết luận này, khả năng rất lớn là Hà Trung Nghĩa xuống xe không lâu thì bị hại."

Đào Nhiên tìm được một chỗ yên tĩnh, tạp âm trong điện thoại hơi nhỏ đi: "Gần chín giờ, bữa tiệc trong biệt thự Thừa Quang vừa kết thúc, Trương Đông Lai từ bên trong đi ra, lần đầu camera quay được mặt. Lúc ấy cậu ta ở trong vườn một lúc, lát sau lại trở vào trong, chín giờ bốn mươi lăm phút, camera trong vườn lại quay được cậu ta cùng một cô gái ra ngoài nói chuyện, sau đó nắm tay nhau vào bụi cây."

Lạc Văn Chu thở dài: "Tôi thấy hành trình của Trương thiếu gia này quả thật quá gióng trống khua chiêng, bận đến mức không rảnh giết người."

"Nếu cậu ta không có anh em sinh đôi, Trương Đông Lai quả thật có thể rũ bỏ hiềm nghi, chúng ta có phải thả người không?"

Lạc Văn Chu từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Cậu còn tra được gì không?"

"Còn có lịch sử cuộc gọi," Đào Nhiên nói, "Tôi nói với cậu, chuyện này rất kỳ lạ — không phải nạn nhân ở bên ngoài biệt thự Thừa Quang đợi người đã gọi điện thoại sao? Tôi từ chỗ bạn cùng phòng của cậu ta lấy được số điện thoại, đi tìm hiểu một chút lịch sử cuộc gọi của cậu ta. Buổi tối hôm hai mươi, Hà Trung Nghĩa từng vài lần nói chuyện điện thoại với một số chưa đăng ký."

"Ờ?" Lạc Văn Chu nhướn mày, "Kỳ lạ chỗ nào? Không phải trước đó chúng ta đã suy đoán nạn nhân và hung thủ có quen biết sao?"

Đào Nhiên nói: "Kỳ lạ không phải mấy cú điện thoại này ―― đêm hôm đó khoảng chín giờ năm mươi, điện thoại di động của Hà Trung Nghĩa nhận được một tin nhắn, đầu bên kia là một số khó truy ra, nội dung là 'địa điểm kết toán đổi thành khu đất trống Tam Giác Vàng, ngày hai mươi tháng năm' — cậu thấy cái này có ý gì? Kết toán? Kết toán sổ sách à? Với ai? Khu đất trống 'Tam Giác Vàng' là cái gì? Tôi luôn cảm thấy cái tên này có hơi..."

Lạc Văn Chu đột nhiên mở miệng ngắt lời anh: "Đầu tiên mặc kệ cái này, đường Văn Xương là đoạn đường trung tâm khu lão thành, người rất nhiều, hơn chín giờ cũng không tính là muộn, cậu đưa theo vài anh em hỏi xung quanh, xem có ai từng gặp qua cậu ta không."

Đào Nhiên sửng sốt, còn chưa kịp nói cái gì, bên kia Lạc Văn Chu đã vội vàng cúp điện thoại. Anh không nhịn được nhíu mày nhìn điện thoại, trước đó Đào Nhiên cho rằng Vương Hồng Lượng chỉ là một con thiêu thân đơn thuần, chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm, ngồi không hưởng lộc, bởi vậy phải đề phòng ông ta làm loạn kỷ cương, cản trở việc điều tra, tốt nhất có thể tìm cớ lôi ông ta xuống.

Đến lúc này, Đào Nhiên mới mơ hồ ý thức được, trong vụ án này, chỉ sợ không chỉ có chính trị.

Đại đội hình sự cục thành phố vô cùng nhanh nhẹn, chưa đến một giờ sau, toàn bộ cảnh sát hình sự đã vào vị trí, chia ra bốn ngả, bắt đầu cầm hình nạn nhân Hà Trung Nghĩa hỏi thăm khắp nơi.

Công tác này là một trong những hoạt động thường ngày của các cảnh sát hình sự, không làm không được, cực kỳ tốn thời gian và nhàm chán, trình độ đau khổ tương đương với đứng ở lề đường phát tờ rơi, họ phải dùng những lời giống nhau để giải thích vô số lần với vô số người, có thể điều tra ra dấu vết để lại hay không, vẫn là nhờ vào may mắn.

Bởi vì mắt người không phải camera theo dõi, không thể lưu trữ được tất cả những người đi qua.

Mà cái thành phố này quá lớn, tất cả mọi người sáng đi tối về, lũ lượt lặp lại — đồng hương cùng lắm chỉ gật đầu xã giao, trên phương tiện công cộng có rất nhiều cái đầu cúi xuống, mọi người xuyên qua màn hình bé bằng bàn tay, có thể xem hài kịch ở bờ bên kia đại dương, xem tin kỳ thú tại nam bắc cực, tham dự thảo luận toàn bộ sự kiện lớn nhỏ trong vòng chín triệu sáu trăm km vuông, mỗi giờ mỗi giây đều vô cùng bận rộn, đương nhiên không rảnh nhớ lấy một người làm công quần áo lỗi thời.

(Chín triệu sáu trăm km vuông là diện tích Trung Quốc)

Bởi vì cậu ấy thật sự rất bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không đáng quan tâm, cũng không đáng tồn tại ngắn ngủi trong trí nhớ của bất kỳ ai.

Bất luận sống chết.

Lần này, vận may của cảnh sát hết rồi, Đào Nhiên và mọi người luôn treo mặt trời lên đầu, dùng mặt trời để chống cả quả núi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"Đội phó, bên chúng tôi đều nói không gặp."

"Đội phó Đào, chúng tôi đi theo phía tây đường, lấy camera trong từng cửa hàng mặt phố ra xem, anh đoán xem thế nào — không có."

"Có một ông già nói hình như đã thấy, tôi hỏi cậu ta đi hướng nào, kết quả ông ta chỉ cho tôi tới công trường xây dựng."

Vậy là, sau khi Hà Trung Nghĩa xuống xe đi đâu, bị hại chỗ nào, manh mối đã bị đứt đoạn.

Thiếu niên không đến hai mươi tuổi, đến Yên Thành rộng lớn chưa tới một năm, trong băng ghi hình của camera, đi hơn nửa vòng quanh trung tâm thành thị, sau đó mất tích, chết ở một góc không ai biết.

Mà người chết, thi thể không chịu an nghỉ, ly kỳ dịch chuyển, ngàn dặm xa xôi trở lại khu tây Hoa Thị ―― từ đâu tới, về lại đó, không ảnh hưởng đoạn đường phồn hoa, bộ mặt kiến thiết thành phố.

Đào Nhiên cũng hết cách, đành phải giải tán đám cảnh sát bị mặt trời rọi chảy cả mỡ, ngắn gọn báo cáo tiến độ công tác thất bại cho Lạc Văn Chu.

"Phía tôi xem ra không có tiến triển gì," Đào Nhiên nói, "Tôi thấy hay là quay lại từ đầu, phân tích người bị hại... Cậu đang ở bên ngoài đấy à?"

Lạc Văn Chu hình như đang ở trên xe ai đó, bởi vì trong điện thoại truyền đến tiếng radio thông báo tình hình giao thông, MC đang dùng phương pháp "toàn diện nhất" để miêu tả "từng chỗ không bị tắc trên toàn thành phố" vào giờ cao điểm.

Lạc Văn Chu ậm ừ lên tiếng, dừng một chút, tắt radio trong xe đi: "Hoặc là cũng có thể nghĩ cách đi theo tuyến Trương Đông Lai."

"Trương Đông Lai?" Đào Nhiên nói cả ngày, cổ họng mất nước, đầu óc cũng có chút choáng, xoa mí mắt hỏi một câu, "Không phải cậu ta căn bản đã ra khỏi diện tình nghi rồi sao?"

"Trương Đình nói, Hà Trung Nghĩa từng ngăn cô ấy lại, hỏi thăm một nhân vật thần bí họ 'Phùng', nếu lúc ấy Hà Trung Nghĩa không nhận sai người, nhân vật thần bí kia rất có thể từng xuất hiện cùng mấy người Trương Đình; thứ hai, tôi không biết cậu có chú ý không, thời điểm Hà Trung Nghĩa rời biệt thự Thừa Quang, vừa lúc Trương Đông Lai lần đầu tiên đi ra từ trong sảnh, gần như cùng lúc đi tới vườn, lúc ấy Trương Đông Lai hiển nhiên không định rời khỏi biệt thự Thừa Quang, cho nên cậu ta đi ra, ngoại trừ hít thở không khí, là vì cái gì?"

Đào Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng: "Có người muốn đi trước khi bữa tiệc chấm dứt, cậu ta ra để tiễn — Ý của cậu là, một trong số những người rời đi lúc ấy, rất có thể là người mà Hà Trung Nghĩa muốn gặp?"

"Thêm cho cậu 10 điểm, không có tiền thưởng đâu — Còn có cái di động khả nghi kia, sở dĩ hôm qua chúng ta điều tra được ra Trương Đông Lai, là nhờ cái di động kia. Với tính cách của thằng nhóc Trương Đông Lai, có thể cũng không biết bốn chữ 'tặng quà xin lỗi' viết như thế nào, nhưng nếu di động không liên quan gì tới hắn, vậy tức là người tặng cậu ta di động mạo danh Trương Đông Lai? Hay là nạn nhân nói dối bạn bè về việc này? Tại sao cậu ta phải nói dối?"

Lạc Văn Chu một hơi nói đến đây, hít lấy hơi, lại dặn anh: "Như vậy đi, cậu cứ tan làm trước, ngày mai đến sớm một chút, thừa dịp còn chưa hết 48 tiếng, thẩm vấn Trương Đông Lai lần nữa, tôi kêu Lang Kiều đưa một nhóm nhỏ đi điều tra Hà Trung Nghĩa."

Trước khi hắn kịp cúp điện thoại, Đào Nhiên bỗng dưng nói: "Bây giờ có phải cậu đang ở khu tây Hoa Thị không?"

Lạc Văn Chu đang ngồi trong taxi dù bỗng hóa đá, cười mà như không, nói: "Trên thế gian chỉ có bà xã của tôi mới có thể tra vị trí của tôi, Đào Đào, cậu chắc mình muốn hỏi chứ?"

"Cậu đang điều tra Vương Hồng Lượng?" Đào Nhiên không để ý mấy lời bậy bạ của hắn, thấp giọng nói, "Tôi không muốn thăng quan phát tài, không quan tâm cục trưởng Trương muốn chỉnh Vương Hồng Lượng thế nào, cũng không muốn biết ai sẽ nhậm chức cục trưởng nhiệm kỳ tới, nhưng nếu có người phạm tội, mặc kệ hắn là thân phận gì, bắt hắn chính là chức trách của chúng ta."

"Chức trách hiện tại của cậu là bắt được hung thủ giết Hà Trung Nghĩa," Lạc Văn Chu cười, "Đi đi, nhóc con đào đâu ra lắm câu hỏi thế, tôi nói cho cậu biết — rốt cuộc Vương Hồng Lượng có vấn đề hay không, hiện tại tôi vẫn chỉ là nghi ngờ, chỉ dựa một tin tố cáo đã chụp mũ cho ông ta là 'phần tử phạm tội', dù ông ta có bẩn như 'Địa Trung Hải', thì cũng quá qua loa rồi. Tôi cứ lên tiền tuyến trước, một khi có chứng cớ chỉ vào ông ta thật, các cậu cứ đợi mà tăng ca đi, sẽ không cho các cậu ra rìa đâu."

Lạc Văn Chu cúp điện thoại, quay đầu nhìn về tài xế taxi dù đang ngồi nghiêm chỉnh.

Tài xế taxi dù không chịu báo tên đầy đủ cho hắn, chỉ tự xưng "Tiểu Chấn", cả người lộ ra dáng vẻ toàn bộ động vật hai chân trên thế gian này đều không đáng tin, ánh mắt của cậu đụng phải tầm nhìn của Lạc Văn Chu trong kính chiếu hậu, vội vàng tránh đi, làm bộ mình không quan tâm đến nội dung cú điện thoại của hắn.

Lạc Văn Chu nói: "Đây là vụ án đang điều tra, điều tra xong là có thể công bố chi tiết điều tra, có điều bây giờ còn chưa xong, cho nên làm phiền cậu giữ bí mật."

Lạc Văn Chu xuyên qua kính râm, lẳng lặng nhìn chằm chằm tài xế xe dù trẻ tuổi: "Lần trước cậu nói với tôi, chị cậu là bị Vương Hồng Lượng và hội buôn ma túy hại chết, thế nhưng tôi quay về tra xét, phát hiện chị cậu từng bị bắt vì mại dâm, sau đó chết vì hít ma túy quá liều. Trần Chấn, việc này có liên quan đến công an phụ trách một khu, cùng nhiều thuộc hạ đồng hành cùng ông ta, chỉ nghe lời một phía của cậu, chúng tôi không thể lập án điều tra."

Khi hắn nói toạc ra tên đầy đủ của Trần Chấn, người trẻ tuổi một cước phanh lại, dừng xe ở ven đường.

Lạc Văn Chu mặt không đổi sắc: "Đỗ xe trái quy định, phạt tiền, tôi cũng không thể xin tha cho cậu."

Trần Chấn mặt trắng bệch, trên mặt đan xen sự khuất nhục và phẫn nộ, hung hăng trừng mắt Lạc Văn Chu: "Chị của tôi không phải loại người như vậy."

Lạc Văn Chu vẫn không manh động, vươn tay gõ cửa kính xe, gằn từng chữ: "Chứng — cứ."

"Chị của tôi chưa kịp nói cho tôi biết cái gì cả," Trần Chấn nói, "Quãng thời gian đó chị cả đêm trằn trọc không yên, ngày nào cũng như sợ hãi cái gì đó, tôi hỏi chị ấy, chị liền nổi giận với tôi, không cho tôi lo việc dư thừa, tôi... tôi là nghe lén được chị gọi điện thoại cho một người..."

Lạc Văn Chu: "Cho ai?"

Trần Chấn cúi đầu vuốt mắt, nhanh chóng lắc đầu.

Lạc Văn Chu từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy đưa cho gã: "Vậy cậu đã từng nghe tới 'khu đất trống Tam Giác Vàng' bao giờ chưa?"

Trần Chấn sửng sốt.

...

Trong tòa nhà tập đoàn Phí thị, thư ký gõ cửa phòng làm việc của Phí Độ: "Phí tổng, luật sư Triệu của Vinh Thuận tới."

Phí Độ gật đầu một cái: "Hẹn trước rồi, mời anh ta vào."

Từ khi theo ông chủ Phí Độ, thư ký chưa từng phải làm thêm giờ, cũng chưa từng thấy cậu tiếp khách vào giờ này, không khỏi cảm thấy rất mới mẻ.

Cô tươi cười đưa khách mời vào văn phòng Phí Độ, rót nước trà, thầm đánh giá một phen, phát hiện luật sư Triệu quần áo cầu kỳ, có thể nói là cao lớn anh tuấn, mặt mày có đặc điểm của kem dưỡng da, tóc rẽ ngôi thẳng, tạo ra một vẻ chất phác đặc biệt.

Thư ký biết họ Phí này ăn chơi bất kể nam nữ, hơn nữa thích tính tình yên tĩnh thành thực, không phải loại hình chủ động, nhất thời "bừng tỉnh đại ngộ", không đợi cô thông suốt, đã đối diện với ánh mắt cười mà như không của Phí Độ, thư ký lè lưỡi, vội vàng tuân thủ chức trách của "tổng quản đại nội", cúi đầu, quỳ an.

Vinh Thuận là cố vấn pháp luật cho các hạng mục đặc biệt mà Phí Độ nhắm vào, cậu chống cằm, giả bộ chăm chú nghe luật sư Triệu liến thoắng nói tỉ mỉ một lượt mấy bộ tài liệu, sau đó không thương xót mà đánh phủ đầu: "Đình Đình thế nào rồi?"

Luật sư Triệu sửng sốt, có vẻ không dự đoán được nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp này đến giả bộ một hồi cũng không chịu, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, mặt không đổi sắc, buông mấy tài liệu đã chuẩn bị từ lâu xuống: "Nghe người bạn học pháp luật hình sự của tôi nói, chứng cớ của cảnh sát không đủ để bắt người, có lẽ giám đốc Trương ngày mai sẽ được thả, không sao cả, Đình Đình cũng là sợ bóng gió một hồi, cám ơn ngài quan tâm."

"Em quan tâm cũng không chỉ có Đình Đình," Phí Độ cười mập mờ với anh ta, cười ra muôn vạn ẩn ý, nhưng ngoài miệng lại chẳng nói gì, "Xem ra thời điểm mấu chốt, quen biết nhiều thanh niên tài giỏi như luật sư Triệu, thật sự rất hữu dụng — nể mặt một chút, ở lại ăn bữa cơm?"

Luật sư Triệu khẽ nhíu mày, giống như định từ chối, nhưng mà Phí Độ chẳng đợi đáp án đã đứng lên, giơ tay làm tư thế "mời".

Phí thị là khách hàng lớn nhất của Vinh Thuận, thời gian song phương hợp tác còn dài hơn cả thời gian Phí Độ lên làm chủ, trước nay luôn là cây tiền của Vinh Thuận, Triệu Hạo Xương không tiện không nể mặt cậu, đành phải bất đắc dĩ đứng lên.

"Không biết bình thường anh có kỵ thức ăn gì không, em kêu họ tùy ý chuẩn bị một chút," Phí Độ đi ở phía trước, giống như lơ đãng mà nói, "Đúng rồi, Hạo Xương, quê anh ở đâu vậy, là người bản địa sao?"

Đây vốn là đề tài mở đầu câu chuyện rất dễ tiếp lời, Triệu Hạo Xương bất chợt khựng lại, mãi đến khi Phí Độ cảm thấy không đúng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh ta, Triệu Hạo Xương mới tránh đi tầm mắt của cậu, mơ hồ mà "Ừ" một tiếng, không nói phải, cũng không nói không phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#edrrfghnm