Chương 7: Julien 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đội... đội đội phó Đào!"

Đào Nhiên quay đầu lại, thấy kính nhỏ "liến thoắng" Tiêu Hải Dương của phân cục đang chạy vội về phía anh.

Ngày hôm qua kính của Tiêu Hải Dương bị hỏng, cậu cũng không đổi cái mới, nó nghiêng ngả sắp rớt xuống gò má, cậu hớt ha hớt hải đứng trước mặt Đào Nhiên, sắc mặt khó coi thở gấp lấy hơi, nhìn mà Đào Nhiên cũng thấy xót.

Mặt của Tiêu Hải Dương căng giống như vừa đi căng da, quệt một tay đầy mồ hôi vào ống quần, dựng thẳng cặp kính sắp tàn. Sau đó có thể hắng giọng một cái, cậu lấy ra ứng dụng ghi chú trong di động: "Đội phó Đào, em có một tình huống muốn báo cáo với anh."

Đào Nhiên tốt tính, chờ cậu thở hổn hển xong: "Đừng gấp, có gì từ từ nói."

"Là thế này, hôm qua khi hỏi thăm khu tây, em phát hiện đám người bên đó rất hỗn tạp, tính chất lưu động và thay đổi theo mùa cũng rất mạnh, người thuê phòng chuyển công tác, dọn đi là bình thường, nói là thuê phòng, thực chất cũng giống như ở dài hạn trong một cái nhà trọ điều kiện không tốt. Bởi thế nên quan hệ giữa họ cũng không gần gũi gì, trừ phi là đồng hương trông nom cho nhau, hôm qua các đồng nghiệp bận một ngày, tin tức hữu dụng cũng không nhiều."

Đào Nhiên gật đầu mang tính cổ vũ: "Ừ."

"Thế nhưng trong số những người ở cùng Hà Trung Nghĩa, có một người cùng tỉnh với cậu ta, người này tên..." Tiêu Hải Dương lật ghi chú, "Tên là Triệu Ngọc Long, có quan hệ rất tốt với nạn nhân, nghe nói công việc giao hàng của Hà Trung Nghĩa là do anh ta giới thiệu. Mã Tiểu Vĩ nói mấy ngày nay anh ta có việc về quê."

Đào Nhiên hơi kinh ngạc nhướn mày, đúng là anh muốn đi liên hệ người này.

Tiêu Hải Dương: "Đêm qua em tìm được người phụ trách chuỗi cà phê kia, lấy được phương thức liên lạc của Triệu Ngọc Long, anh ta nghe nói xong, đồng ý ngồi xe đường dài chuyến cuối cùng tức tốc về Yên Thành, em hẹn gặp mặt anh ta hôm nay."

Đào Nhiên băn khoăn nhìn nhìn cậu: "Anh tưởng hiện tại trọng điểm điều tra của phân cục là từ Mã Tiểu Vĩ."

Mặt của Tiêu Hải Dương càng căng hơn, theo bản năng vò vò vạt áo: "Em... em luôn cảm thấy nhân vật thần bí tặng di động cho nạn nhân có vấn đề, hiện tại đã nhận định Mã Tiểu Vĩ là hung thủ, điểm đáng ngờ còn có rất nhiều. Tình huống này em cũng đã nói với đội trưởng rồi... Ông ấy nói em đừng tự cho mình là đúng, không có gì cứ bới ra."

Đào Nhiên nghe đến đó, nghiêm mặt, ý cười ôn hòa biến mất: "Hai người hẹn mấy giờ?"

"Ờ," Tiêu Hải Dương nhìn đồng hồ, "Nếu xe đường dài không đến muộn, thì chính là một tiếng nữa."

Đào Nhiên quyết định thật nhanh: "Anh đi theo em, đi thôi!"

Trong khi các cảnh sát hình sự ở cơ sở dãi nắng đi khắp ngang cùng ngõ hẻm, Phí gia đang dựa vào ghế xoay mềm mại ở văn phòng của cậu.

Cậu đặt nhẹ một ngón tay lên trán, màn ảnh notebook trên bàn công tác hiện lên cuộc đời ngắn gọn nhưng đầy đủ của Hà Trung Nghĩa. Phí Độ chọn một số trong danh bạ, nhấn gọi.

"Alo, anh Thường, là em," Phí Độ nghe đầu kia điện thoại nói gì đó, cúi đầu cười, "Ừ, nói ra thật ngại quá, quả thật có chút việc muốn anh giúp đỡ."

Chưa đến nửa tiếng, Phí Độ đã thuận lợi lấy được thứ mà cậu muốn - toàn bộ băng ghi hình của camera xung quanh biệt thự Thừa Quang đêm khai trương.

Vào giờ nghỉ trưa, trong phòng trà, Phí Độ hâm nóng một bình sữa có đường bằng lò vi sóng, thuận miệng khen ngợi dáng người của thư ký, dặn cô ăn cơm tử tế, đừng giảm béo nữa, sau đó chốt cửa phòng làm việc của mình, đeo tai nghe, bật lặp bài hát trên xe của cậu, rút ra một tờ giấy A4.

Cậu dùng phong cách vẽ chỉ bản thân mới hiểu phác họa địa hình đơn giản trên giấy, sau đó xoay bút, suy nghĩ một lát, móc vài vòng trên đó, viết "20:00-21:30", lập tức, cậu gạch đi, lại sửa: "20:00" thành "20:30".

Phí Độ chọn ra vài cái từ đống băng ghi hình, bật lên xếp kín màn hình, chọn thời điểm từ tám rưỡi đến chín rưỡi, tua nhanh để xem.

Những hình ảnh trên màn hình đồng thời chạy như bay, cậu lười nhác tựa lưng vào ghế, mọi tinh thần dường như đều tập trung trong mắt, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.

...

Lúc này, Lạc Văn Chu mang theo túi tài liệu, đeo kính râm mua ở taobao, đi bộ gần một ngã tư trọng yếu khu Hoa Thị, thỉnh thoảng vẫy tay với taxi trên đường, đáng tiếc chạy tới đều không phải xe trống. Thấy thế, đặc sản khu Hoa Thị - một dàn tài xế taxi dù tập thể mời mọc hắn.

"Anh đẹp trai ngồi xe không?"

"Anh đẹp trai, đi đâu thế?"

"Rẻ, chạy còn nhanh hơn taxi!"

Lạc Văn Chu chọn lựa giữa đại quân taxi dù, cuối cùng dừng dừng lại trước mặt một thanh niên tóc húi cua.

Thanh niên kia rất thông minh, lập tức ân cần mở cửa xe cho hắn: "Anh lên xe ạ, đi đâu đây?"

Lạc Văn Chu không hé răng, nghiêng người ngồi xuống.

Thanh niên tóc húi cua mở điều hòa cho hắn, vững vàng lái ra khỏi hàng xe: "Anh đẹp trai, anh còn chưa nói anh muốn đi đâu?"

"Cậu cứ lái lên phía trước đi." Lạc Văn Chu gỡ kính râm trước, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tài xế qua gương chiếu hậu, lái xe phút chốc sửng sốt, có chút bất an.

"Chỗ này của tôi có một tài liệu nặc danh," đi được một đoạn, Lạc Văn Chu thản nhiên mở túi tài liệu, lấy ra một tờ photo vung vẩy, sắc mặt lái xe lập tức thay đổi, suýt nữa cọ vào chiếc xe bên cạnh, bị bấm còi thật dài, Lạc Văn Chu không biểu cảm, "Tôi không phải người của phân cục các cậu, đừng hoảng hốt, cứ lái về phía trước, có mấy câu hỏi cậu."

...

Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương thuận lợi gặp được đồng hương của Hà Trung Nghĩa, Triệu Ngọc Long, ba người cùng tới một quán ven đường.

Triệu Ngọc Long đã qua tuổi trung niên, dốc sức làm nhiều năm ở Yên Thành, tuy rằng vẫn khó sống như cũ, nhưng so với đám thanh niên vấp phải trắc trở, ông ta cũng có thể diện lắm rồi. Người đàn ông mang trên mặt vẻ mệt mỏi do ngồi xe mười mấy giờ, dùng sức dụi mắt vài cái, tròng mắt lay động: "Tôi thật sự không ngờ cậu ấy lại gặp chuyện không may - Cảnh sát, tôi hút điếu thuốc được không?"

Quán vỉa hè không cấm hút thuốc, chỗ nào cũng là mấy ông già nhả khói thuốc phù phù, Triệu Ngọc Long rít lấy hai hơi, chà mặt: "Trung Nghĩa là một đứa trẻ có quy củ, nhiều người rảnh không có việc liền chui vào mấy quán chơi bi-a đánh bài, cậu ấy chưa bao giờ đi, luôn thành thực kiếm tiền, nói là muốn gửi về nhà cho mẹ khám bệnh, cậu ấy không ăn trộm, không cướp bóc, không cờ bạc, càng không gây chuyện, sao cứ phải là cậu ấy gặp chuyện không may... Hai người có gì muốn hỏi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ không giấu giếm."

Đào Nhiên đánh giá Triệu Ngọc Long, phát hiện tuy ông ta ăn cơm dùng tay phải, nhưng kẹp thuốc, cầm quai chén đều là tay trái - ngày trước người lớn trong nhà sợ con nhỏ khi ăn cơm sẽ "đánh nhau", sẽ bắt "uốn thẳng" tật dùng tay trái, tình huống này cũng không lạ gì.

Đào Nhiên lấy ra một tấm ảnh chụp từ ví tiền, trong ảnh là đôi giày nạn nhân đã đi: "Tôi muốn hỏi một chút, đôi giày này là anh cho Hà Trung Nghĩa mượn sao?"

Triệu Ngọc Long cúi đầu nhìn một cái, đôi mắt thiếu chút nữa đỏ, mất hồn mất vía gật đầu: "Là của tôi, cậu ấy... cậu ấy đã đi đôi giày này sao?"

"Đúng, đôi giày này rất mấu chốt," Đào Nhiên nói, "Anh có biết tại sao cậu ấy muốn mượn đôi giày này không?"

Triệu Ngọc Long mơ màng, nghĩ nghĩ: "Nói là muốn đi một nơi khá cao cấp, tên là... cái gì Quang... cao ốc hay là biệt viện Thừa Quang?"

Tiêu Hải Dương đột nhiên ngồi thẳng: "Biệt thự Thừa Quang!"

"Đúng đúng," Triệu Ngọc Long nói, "Là cái tên này."

"Đi gặp ai? Chuyện gì?"

Triệu Ngọc Long lắc đầu: "Chưa nói, tôi có hỏi, đứa trẻ đó khá nghiêm chỉnh, miệng rất chặt."

Tiêu Hải Dương vội vàng hỏi sâu thêm: "Anh Triệu, Hà Trung Nghĩa có một cái di động mới, đúng không?"

"A, có một cái," Triệu Ngọc Long nói, "Cái màu trắng đúng không? Bình thường cậu ấy không nỡ dùng, vẫn dùng cái cũ, cái mới thỉnh thoảng mới lôi ra xem, dán mấy lớp bảo vệ màn hình liền."

Tiêu Hải Dương: "Anh có biết di động đó là ai cho không?"

Triệu Ngọc Long chầm chậm chau mày.

Đào Nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Lúc đầu cậu ấy nói gì mà đồng hương tặng, khi đó tôi đã thấy lạ rồi, bởi vì trước kia không nghe thấy cậu ta nhắc tới là có người quen ở nơi này, tôi sợ cậu ấy ngây thơ, gặp phải người xấu. Bỗng dưng vô cớ mua cho mình đồ tốt như thế, còn không phải là cố ý lấy lòng?" Triệu Ngọc Long nhả khói, "Tôi bám riết lấy mà hỏi, cậu ấy mới nói với tôi, có một ngày khi đưa hàng, xảy ra một chút xung đột với người ta, để người ta đánh vài cái, cậu ấy không đánh trả, sau đó không biết là bên kia hối hận hay thế nào, tặng quà xin lỗi cậu ấy."

Đào Nhiên với Tiêu Hải Dương nhìn nhau - lúc trước đi hỏi thăm chưa từng nghe nói tình huống này.

Nếu như là thật, tại sao Hà Trung Nghĩa không nói rõ, còn giả vờ kêu là người quen tặng?

Hà Trung Nghĩa ở cùng nhiều người như vậy, không ai nhìn ra cậu ta bị đánh, nói rõ lúc ấy xung đột tay chân không quá nghiêm trọng, vì sao đối phương đã "xin lỗi", lại còn tặng vật đắt tiền như vậy?

Đột nhiên, một vụ án cứ tưởng điều tra quan hệ cá nhân của người chết là có thể bắt được hung thủ, phút chốc trở nên phức tạp.

Triệu Ngọc Long không biết lai lịch chính xác của chiếc di động thần bí, nhưng đã cung cấp thời gian đại khái xảy ra xung đột, Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương đành phải theo manh mối này, chạy tới chạy lui tìm được công ty mà Hà Trung Nghĩa lúc đó giao hàng đến, tìm kiếm dấu vết để lại.

...

Sau buổi trưa, sắc trời vốn quang đãng bỗng chốc thay đổi chóng mặt, ánh mặt trời bị che khuất bởi bốn bề mây đen không biết từ đâu tới, gió rít gào mang theo hơi ẩm, nhìn là biết sắp mưa rào bất thình lình.

Lạc Văn Chu xuống xe ở cửa một ga tàu điện ngầm, cũng chưa đi, hắn duỗi tay đè cửa xe, nhìn lướt qua mọi nơi, một xe bán bánh mì ven đường khi bắt gặp tầm mắt của hắn, bỗng nhiên động, như có tật giật mình, chầm chậm đi mất.

Lạc Văn Chu hơi gập người, cách cửa kính xe mở hờ, ghé vào tai lái xe: "Có người theo dõi cậu, cẩn thận một chút, có bất cứ tình huống gì, cứ việc tìm tôi."

Tài xế xe dù bật điều hòa mà vẫn toát mồ hôi, tức tốc gật gật đầu.

Lạc Văn Chu đăm chiêu nhìn anh ta, xoay người đi về phía ga tàu điện ngầm, vừa qua khỏi cửa kiểm soát, di động của hắn liền vang lên.

"Đào Nhiên, thế nào?" Hắn vừa nói vừa cà thẻ đi vào, sau đó đột nhiên dừng chân, "Cái gì? Cậu lặp lại cái tên ấy đi."

Cửa sổ văn phòng Phí Độ không đóng kín, "phang" một cái, bị gió thổi đóng khép vào, mấy tờ giấy bay xuống mặt đất, bàn tay cầm hờ chuột của cậu đột nhiên cử động.

Phí Độ dừng hình ảnh của một trong các camera, phóng to, lùi về sau một tẹo, phát hiện thời gian ước chừng buổi tối tám giờ năm mươi.

Đó là một cái camera ở tận bên ngoài, gần như không tính là phạm vi của biệt thự Thừa Quang, quay một cái đường đá nhỏ.

Bởi vì ở gần rãnh nước, cho dù là đầu hạ, muỗi vẫn vo ve như cũ, sau khi trời tối rất ít người đi qua, cho dù thỉnh thoảng có người, cũng đều đi rất vội - nhưng có một bóng dáng do dự, quanh quẩn rất lâu dưới cột đèn đường.

Trong màn hình có thể thấy người kia mặc một bộ âu phục cẩu thả không vừa người, dáng người không cao, hơi gầy, đứng tại chỗ, rút liền mấy điếu thuốc. Tay người đó ôm chặt lấy cái túi da, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, qua một hồi, hình như người này nhận được một cú điện thoại, nói mấy câu với người trong điện thoại, sau đó vội vàng đi khỏi phạm vi ống kính.

Phí Độ xem lại đoạn phim này mấy lượt, không chắc chắn có phải nạn nhân mà cậu từng gặp một lần không, cậu vơ lấy chìa khóa xe, đóng máy tính đi ra cửa.

Bốn mươi phút sau, Phí Độ đi tới khu thương mại trung tâm Hoa Thị.

Cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng tối đen, lấy ra một cái ô trong cốp sau, đi bộ về phía cảnh quan nhân tạo gần biệt thự Thừa Quang.

Phí Độ định phương hướng rất tốt, không hề đi vòng vèo, tìm được vị trí của camera giám sát.

Trong không khí đượm hơi nước đến mức sắp mưa xuống, cậu cẩn thận quan sát vị trí camera, nhớ lại phương hướng người kia vẫn nhìn xung quanh trong đoạn phim, quay người lại - cuối đường nhỏ, vừa hay có thể lờ mờ thấy biệt thự Thừa Quang.

Ánh mắt của Phí Độ dừng ở thùng rác bên lề - trên lớp đá tắt thuốc, có mấy đầu thuốc lá nằm lẻ loi.

Ở đây ít người qua lại, thùng rác cũng sạch sẽ, gần như không ai ném gì vào trong, công nhân vệ sinh chừng mười ngày nửa tháng mới qua đây dọn một lần, Phí Độ lấy từ túi ra một cái khăn tay lụa, cẩn thận cầm mấy đầu thuốc lá đó lên.

Lúc này, di động của cậu đột nhiên kêu.

Phí Độ bình thản gói kỹ mấy đầu thuốc, rồi mới lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, cậu chưa nói đã cười: "Sao thế, đột nhiên không gặp em liền thấy ngày dài như năm rồi ư?"

Giọng của Đào Nhiên khá nghiêm túc: "Buổi tối hôm kia, em có ở biệt thự Thừa Quang không?"

"Có," Phí Độ khựng lại, "Sao vậy?"

"Ở cùng một người tên là Trương Đông Lai sao?"

Phí Độ lập tức sửng sốt, còn chưa kịp đáp lời, một tiếng sấm nổ vang trời, mưa lớn "ào ào" trút xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#edrrfghnm