Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhiên kinh ngạc nhìn bóng người to lớn đang chắn trước mặt mình, một làn gió lạnh vừa kéo tới mang theo sát khí rùng rợn. Gương mặt Nghiệp Thiệu Đăng lúc này đang ở cực điểm của đáng sợ, hắn nhìn đăm đăm vào Đào Trung Phương sao đó cất giọng trầm, tiếng nói theo gió hòa vào nhau ma mị như tiếng quỷ.

– Đừng có chạm vào người cậu ấy! Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh!

Đào Trung Phương lấy lại nét mặt bình thản liền cười nhẹ một cái.

– Cậu sợ tôi nhiễm bẩn An Nhiên sao?

An Nhiên chớp mi, chỉ trong giây ngắn ngủi, lúc cậu mở mắt ra thì đã thấy Nghiệp Thiệu Đăng kề sát bên Đào Trung Phương, hai kẻ đáng sợ đối mặt với nhau như sự hội ngộ của những con thú hoang chúa tể, Nghiệp Thiệu Đăng không động vào người Đào Trung Phương chứng tỏ hắn rất gớm ghiếc con người kia, hắn chậm giọng, từng chữ, từng chữ một rót vào tai Đào Trung Phương:

– Đừng cố chọc tôi điên lên, nếu sau này tôi còn thấy anh lẫn quẫn quanh cậu ấy... tôi nhất định giết-anh!

Sau câu nói, một làn gió mạnh thổi ù tới. An Nhiên nuốt khan nhìn về phía hai người, cậu nhận định, đây quả thật là bản chất nguy hiểm được giấu kín của Nghiệp Thiệu Đăng. Hắn sẽ không bao giờ để lộ bản chất trừ phi đối thủ là người có khả năng đe dọa đến hắn, đến cuộc sống và người thân cận của hắn. Trong lòng cậu chợt xuất hiện nhiều cảm giác hết sức kinh khủng, là lo lắng, sợ hãi, cùng quẫn...

Đào Trung Phương nhìn hắn, thái độ vẫn tỏ ra bình thường.

– Được rồi, đừng quá nhạy cảm như vậy Thiệu Đăng! Tôi cùng cậu ấy chỉ nói chuyện bình thường thôi, đâu phải tôi đang dụ dỗ gì cậu ấy chứ!

– Tốt nhất là vậy!

– Chậc! Mà thôi, mau vào trong đi, tự dưng lại kéo ra đây hết làm chi?!

Nói xong, Đào Trung Phương xoay người bỏ đi, trước đó còn nói vọng lại:

– An Nhiên, chuyện tương lai thế nào là phụ thuộc ở em!

Nghiệp Thiệu Đăng nghe thấy, liền híp mắt quay sang nhìn An Nhiên.

– Giữa hai người có bí mật gì? – Hắn trầm thấp giọng hỏi.

Lúc này, An Nhiên như sực tỉnh.

– Không...không có gì quan trọng cả!

– Thật không?

– Thật, tôi cũng đâu có thiện cảm với Đào Trung Phương, anh ta chỉ nói mấy chuyện tầm phào thôi, tôi không tin...

Nghiệp Thiệu Đăng bước lại gần An Nhiên, đối mặt với cậu. Ngay lúc này đây, ánh mắt của hắn đã nhu hòa lại không còn vẻ căm phẫn đáng sợ gì nữa. Hắn đặt tay lên vai cậu, cái chạm nhẹ ấm áp đó khiến An Nhiên như ngẩn ngơ. Nghiệp Thiệu Đăng không biết cậu cũng là gay, mà đặc biệt cũng không biết cậu yêu hắn, An Nhiên thử tưởng nếu như tất cả chuyện này đều bại lộ thì liệu cậu còn có cái quyền được hắn chạm vào, được hưởng sự ấm áp trân trọng như vậy nữa hay không?! Cậu thấy sợ hãi, cậu cúi gằm mặt không dám nhìn lên hắn, cậu vô cùng sợ, sợ rằng khi hắn nhìn thẳng vào mắt thì sẽ phát hiện được những điều mà cậu đang sống chết che giấu.

Nghiệp Thiệu Đăng vẫn tiếp tục đứng trước mặt An Nhiên, giọng hắn đều đều cất lên:

– Sau này đừng gặp riêng anh ta nữa, cậu không biết đó thôi, Đào Trung Phương là gay, anh ta cũng là một kẻ rất cáo già, rất nham hiểm, tôi không muốn cậu là nạn nhân của anh ta!

An Nhiên giật mình trong lo lắng, không ngẩn lên, đáp:

– Cậu vẫn còn ghét người đồng tính đến vậy sao?

Nghiệp Thiệu Đăng bất chợt buông tay, hắn quay đi, nhìn mông lung.

– Cậu biết mà, tôi thực sự không muốn có liên quan gì với người đồng tính. Mà thôi, đừng nhắc tới Đào Trung Phương nữa, chúng ta nên biết cách tránh xa anh ta một chút.

– Ừ....

Trong lòng An Nhiên dâng lên chút chua xót, xa lánh gay? Xa lánh bản thân? Nói thì nghe dễ lắm...An Nhiên lại chợt nhớ đến những lời Đào Trung Phương lúc nãy, nhớ tới Trịnh Huyền Mi. Cậu không muốn những điều mà gã nói là sự thật, nếu như vậy không phải Nghiệp Thiệu Đăng sẽ rất đáng thương hay sao? An Nhiên yêu hắn, yêu hơn chính bản thân cậu, nên cho dù bằng giá nào, cậu cũng không thể để hắn chịu đau khổ.

– Thiệu Đăng...

– Chuyện gì?

– Cậu...và Huyền Mi có tìm hiểu kĩ nhau chưa?

Nghiệp Thiệu Đăng thoáng bất ngờ khi An Nhiên chuyển vấn đề.

– Sao vậy?

– Không, chỉ là nhắc nhở cậu nếu muốn yêu nghiêm túc thì nên tìm hiểu đối phương kĩ một chút!

– Huyền Mi rất tốt, dù cô ấy có hơi ít nói nhưng...tính cách có chút giống cậu...rất kiên cường. Ba cô ấy bị bệnh tim, nhà cũng không mấy khá giả, bởi vậy Huyền Mi mới chấp nhận làm người mẫu cho một tờ báo thời trang để kiếm thêm tiền phụ gia đình. Cô ấy đúng là một đứa con rất tốt!

– À...vậy sao...

Giọng An Nhiên nhỏ dần, cậu cũng từ từ mà trôi nỗi trên dòng suy tư không bến đỗ. Trong lòng ngực bất giác lại quặng lên, cái cám giác này quá quen thuộc như chuyện phát lại chuỗi giai điệu buồn bã và tự ngậm nhấm đau thương một mình.

**

Quay trở lại buổi tiệc, An Nhiên lại bị bắt phải phục vụ một bài hát. Cậu đứng trên sân khấu nhìn về phía Nghiệp Thiệu Đăng cùng Trịnh Huyền Mi, tiếng nhạc từ phía trong vang lên, da diết và khắc khoải, giọng hát từ từ ngân lên, cũng khắc khoải và da diết...

"Thoát khỏi đêm dài không còn hình bóng anh trên bức tường

Tâm trí em hỗn đỗn cố không cho ngã gục

Anh nói anh thích em nhưng chúng ta chỉ là bạn thôi

Trái tim em đã tan vỡ thành từng mảnh...

...

Tại sao ôi tại sao người đó không phải em?

Tại sao ôi tại sao chúng ta không phải là của nhau?

...

Em muốn yêu anh

Giá như anh biết em yêu anh đến nhương nào...

Vậy nên tại sao người đó không phải là em?"

( "Why not me" – Enrique Iglesias)

Mọi người bên dưới đều một mực im lặng dõi theo từng động thái của An Nhiên, gương mặt, biểu cảm trên mức tuyệt vời và vô cùng chân thực đó đã chạm tới trái tim thổn thức của bao nhiêu thiếu nữ. Nghiệp Thiệu Đăng cũng sững người, hắn chưa từng biết An Nhiên lại có khiếu ca hát tới vậy, hắn đột nhiên cũng ngẩn ngơ, say sưa mà ngắm nhìn người trên sân khấu đang phô diễn giọng hát truyền cảm ngọt ngào.

Đoạn, tiếng nhạc vẫn còn du dương nhưng An Nhiên đã bất ngờ dừng lại, cậu đưa mắt trông xuống dòng khán giả ở bên dưới vẫn đang say đắm nhìn mình, Nghiệp Thiệu Đăng cũng vậy, không ai hiểu vì sao An Nhiên lại không hát nữa.

Cậu cúi đầu, trên tay là cái micro đang run run lên, vài giây trôi qua...An Nhiên bất giác lấy tay quẹt ngang má, là một dòng nước âm ấm. Mọi người đều có thể tưởng tượng ra An Nhiên vì hát quá nhập tâm nên rơi nước mắt, nhưng khi cậu ngẩn mặt lên, mọi người càng thêm bàng hoàng, vỡ nát.

– Xin lỗi...Tôi chỉ thuộc bấy nhiêu lời hát thôi, haha, tôi không mấy giỏi tiếng Anh...

Kèm theo là một nụ cười trắng sáng rạng ngời. Người ta cũng vừa phát hiện ra, hóa ra thứ mà ai cũng tưởng là nước mắt kia sự phật phũ phàng lại là... mồ hôi.

Toàn thể sốc tập 2.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro