Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ Quốc Khánh chỉ được một ngày, nhưng cũng may sau ngày đó An Nhiên cùng Thiệu Đăng không có thời khóa biểu học trên lớp nên đâm ra nghỉ được tận bốn hôm, thời gian đủ dài cho một chuyến về quê xả stress.

Buổi sáng tinh mơ, An Nhiên ngồi trên giường lục tục thu xếp hành trang, thỉnh thoảng có nhìn ra phía ngoài cửa phòng đang mở. Nghiệp Thiệu Đăng sau khi nhận được cú điện thoại thì vội vàng bước ra ngoài, không cần hỏi cũng biết người gọi đến là ai. Đến giờ phút này, An Nhiên vẫn không thể đoán được có bao nhiêu phần trăm xác đáng trong lời nói của Đào Trung Phương, nhưng nếu như chuyện Trịnh Huyền Mi thực sự lợi dụng tình cảm của Thiệu Đăng là thật, cậu cũng sẽ không bao giờ bàng quan để cho Thiệu Đăng sa vào lưới của Đào Triệu Tuyển.

Nghiệp Thiệu Đăng ra ngoài một lát sau thì trở về, nhưng lúc bấy giờ trên mặt hắn hiện rõ khó khăn, hàng mày châu chiêu đùn những nếp da nhăn giữa trán lại. Hắn nhìn An Nhiên đang ngồi trên giường, một lúc sau mới cất giọng:

– Nhiên, lần này tôi không về quê với cậu được rồi!

– Tại sao? – An Nhiên dừng việc, ngẩn đầu lên hỏi.

– Ba của Huyền Mi lúc nãy lại tái phát bệnh tim, tình hình khá nguy kịch. Tôi phải đến chỗ cô ấy... Huyền Mi đang rất sợ hãi...

An Nhiên miên man, giọng nhỏ cất lên:

– Vậy sao...

– Cậu tự mình ra bến xe được không?

– Ếu gì không được, cậu mau đi đi...Lát nữa thu dọn đồ xong, tôi đón xe buýt ra đó là được!

Nghiệp Thiệu Đăng mỉm cười, gật nhẹ đầu sau đó lại nghiêm giọng dặn dò:

– Đi một mình phải cẩn thận, đừng đi những tuyến rút ngắn, rất nguy hiểm biết không?

An Nhiên cười đáp lại:

– Lại xem tôi như con nít rồi!

– Ít ra con nít nó còn nghe lời hơn cậu!

– Biết rồi biết rồi, chưa già mà đã nói nhiều, còn không mau đi đi, Huyền Mi đang chờ cậu mà!

Nghiệp Thiệu Đăng hừ một tiếng sau đó lấy chiếc áo khoác vắt trên vai rồi bước ra khỏi phòng, trước lúc rời đó hắn còn nhìn về phía chỗ của An Nhiên, nhìn cậu vẫn đang thủng thỉnh vừa hát vu vơ vừa sắp xếp đồ vào balo. Thiệu Đăng không yên tâm để An Nhiên về quê một mình vì từ trước đến giờ cả hai lúc nào cũng cùng đi cùng về. Đây có thể nói là lần đầu tiên hai người tách xa như vậy, hắn đương nhiên có bồn chồn, lo lắng, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng mình không thể xem An Nhiên cứ như đứa trẻ mãi được, rồi tương lai cũng sẽ có lúc hai người cách xa nhau, tự xây dựng cuộc sống cho riêng.

Trong mắt Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên toát lên một tia sợ hãi, lại vừa có một cảm giác kì lạ khi nghĩ tới chuyện hai người sẽ rời xa nhau mãi mãi, đường ai nấy đi. Hắn nhắm mắt, cố nén những hình ảnh lan man về tương lai không có An Nhiên bên cạnh, hắn không biết cảm giác đó là gì, và hắn cũng không muốn thử nghiệm.

Cánh cửa đóng lại, An Nhiên chợt nhiên dừng hát cũng dừng gần như toàn bộ động tác. Cậu cứ phỗng người ra, im lìm một hồi lâu. Lại cái cảm giác khó nhịu như muốn nấu chín ruột gan ấy, An Nhiên dần nhận ra càng lúc, càng lúc nghe đến tên Trịnh Huyền Mi, thấy được Nghiệp Thiệu Đăng quan tâm cô ta nhiều thế nào thì căn bệnh nan y trong người cậu càng tái phát dữ dội, đau đớn tê buốt và không có thuốc chữa. Đó là căn bệnh của những người yêu đơn phương, người ta có câu: " Yêu đơn phương như ôm gai vào lòng, càng siết, càng đau!" , còn với An Nhiên, cảm giác yêu đơn phương người bạn chí cốt của mình còn kinh khủng hơn gấp trăm lần cái cảm giác tỉ tê do ngàn vạn gai đâm vào người.

**

Ngồi xe suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng An Nhiên cũng cảm nhận được chút cảm giác thư thái khi ngửi thấy "mùi quê hương". Chiều ráng sắc cam ưng ửng trên nền trời bao la cùng thanh khí đồng quê rộn ràng với những vũ điệu Valse quyến rũ của gió tạo nên khung cảnh sơ nguyên quen thuộc. Bầu trời, mặt đất hai mảng phân biệt nhau bởi đường chân trời mỏng manh tít tắp, những ngôi nhà ngói đỏ ti tí rãi rác giữa ruộng lúa xanh bạt ngàn, trông bé nhỏ chống chếnh nhưng lại đẹp một cách thi vị.

Chiếc xe đỗ lại bên cánh đồng có con kênh nước chạy dài xa tít, phía trước là một biển lúa xanh rì, gió chiều hổi hiu hiu mát rượi. An Nhiên quảy balo bước xuống, vừa đó chiếc xe cũng lăn bánh rời đi, bỏ lại đám khói bụi cuộn thành tầng. Sau một lúc, bụi đã lắng xuống, trước mặt cậu hiện lên bức tranh quê hương chân thực nhất, bao la bá ngát. An Nhiên hít sâu vào, khí trong lành tràn ngập trong buồng phổi. Ở thành phố thực sự cậu chưa bao giờ dám hít thở thoải mái như thế này, lí do đương nhiên vì không khí ở đó quá tạp nham, chưa kể cả những thứ mùi kì cục trộn lẫn chẳng hạn như mùi bụi khói, mùi rác, mùi cầu cống và cả mùi í ẹ của những con chó vô chủ nữa.

Hít đủ khí trời trong lành, An Nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra bấm tít tít gọi đi.

Sau vài giây khi nối máy, giọng nói từ bên kia vang lên trước:

" Hai?"

An Nhiên nhếch mép.

– Ba?

"..."

– Lấy xe ra đầu đường đón tao!

"Gì? Hai về quê rồi à?"

– Nếu chưa về thì kêu mày ra đầu đường làm cái giống ôn gì?

"Ai biết được, lỡ Hai trêu em thì sao? Từ nhà đạp xe ra ngoài đó cũng đâu có gần!"

– Mệt mày quá, lần này về thật!

"Em không tin, nếu thật thì tự bò về nhà đi, đứng trước mặt em, em mới tin!"

– Con mọe...

"Khoan! Trước khi chửi em nhắc cho Hai một vấn đề lớn...chúng ta cùng mọeee!!"

An Nhiên siết lấy cái điện thoại, giọng nói như run run:

– Chó ăn cứt, thằng tró thằng em trai tao cũng vậy....

Nói xong cậu liền bấm tít, ngắt máy, bực dọc mà nhét điện thoại vào túi, miệng lầm bầm:

– Đi rước anh mày mà cũng làm biếng, được rồi...để tao về tới nhà, tao chữa tận gốc căn bệnh làm biếng nhớt thây của mày!

Đi bộ về đến tận nhà là chuyện vô cùng hệ trọng, vừa đi được một quãng ngắn nhưng mồ hôi trên trán An Nhiên đã tuôn xuống như suối, mặt đỏ bừng bừng. Cũng may, vừa lúc đó cậu nhìn thấy từ phía xa xuất hiện mộ chiếc xe bò chở rơm, chú nông dân ngồi trên kia cũng may mắn là người quen cùng xóm. Thế là cậu được vinh hạnh ngồi trên xe bò để về nhà, chú nông dân rất vui vẻ, luôn miệng hỏi cậu về chuyện sống ở thành thị như thế nào, cuộc sống ra sao...Cứ như vậy, mà hỏi tới lúc trời chập chững tối sau đó thì tối hẳn luôn.

Lúc về tới nhà mình, An Nhiên nhìn trên trời, sao đêm đã chằn chịt, cậu một mạch lao thẳng vào nhà, thấy An Bình đang nhàn nhã bấm điện thoại, không nói lời nào, An Nhiên liền quăng balo xuống sàn, nhảy vào thằng nhóc đánh đấm cho nó khóc la í oái vang vọng cả một khu xóm.

– Á aaaaa....Mẹ ơi, anh hai đánh connnnn.....!!!!!

Giang An Bình gào thét.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro