Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Trung Phương đứng lặng im vài chục giây, gã đột nhiên phừng tỉnh ngộ.

– Không! Mình không thể mất cậu ấy được...

Nói rồi, gã lập tức cũng lao theo ra phía ngoài. Nhưng cũng vừa lúc nhìn thấy Trịnh Huyền Mi cùng Mai Tiểu Băng đã đứng sẵn ở đó. Không cần hỏi nhiều cũng biết hai người họ đã chứng kiến hết thảy chuyện xảy ra. Trên mặt Trịnh Huyền Mi lúc này cũng dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng thấy, Nghiệp Thiệu Đăng đã phát hiện và bây giờ cô ta đang phải chịu cảm giác run sợ mất đi người mình yêu.

**

An Nhiên chạy đi, rời khỏi bệnh viện cậu lại chẳng biết chạy đi đâu nữa, xung quanh đây, thế giới này dường như chẳng còn chỗ nào để cậu nương tựa nữa, tất cả đều chống đối với cậu, trở mặt với cậu. An Nhiên thống khổ, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi lã chã. Cậu nghĩ bản thân rất mạnh mẽ, nhưng thực chất là sai lầm, cậu yếu đuối, muốn gục ngã.

– Nhiên!!!

Tiếng gọi phát ra từ đằng sau khiến An Nhiên trông sợ hãi hơn, là Nghiệp Thiệu Đăng...cậu không thể đối diện với hắn nữa, không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh miệt kia lần nào nữa. Cậu điên cuồng mà chạy, không cần biết đến phương hướng. Trước mặt cậu là dòng xe cộ tắp nập, phía sau là Nghiệp Thiệu Đăng đang dần đuổi đến, An Nhiên sợ hãi, cuối cùng cậu cũng chỉ biết lao về phía trước mặc kệ những tiếng còi đinh tai xung quanh mình. Đào Trung Phương cũng đuổi tới nơi, gã kinh hoàng khi nhìn thấy An Nhiên lao ra giữa lòng đường, một chiếc oto lao về phía cậu với tốc độ kinh hoàng và kèm theo là tiếng thắng kít vô cùng gấp rút.

– An Nhiên, cẩn thận!!! – Đào Trung Phương thét lên.

Lúc đó An Nhiên quay sang liền nhìn thấy chiếc xe kia không còn khả năng thắng gấp kịp lúc, trái tim cậu đập mạnh liên hồi, hai mắt trừng lớn. Đột nhiên, có một vòng tay rắn chắc, rất ấm áp bao gọn lấy cậu, An Nhiên vùi mặt vào lồng ngực của người kia nên hoàn toàn không thể nhận ra gương mặt của hắn, nhưng mùi hương trên người hắn khiến cậu sực tỉnh...

Là Thiệu Đăng...

Hắn nhìn thấy chiếc oto lao vào An Nhiên, dường như không cần một giây suy nghĩ nào lập tức cũng lao về phía cậu, ôm lấy cậu ngã về một phía. Chiếc xe sượt qua trong một khoảng cách ngắn đến không tưởng, hai người té nhào ra đường, Nghiệp Thiệu Đăng chịu cơn đau rất lớn từ khoang bụng lẫn sóng lưng vừa bị va chạm mạnh, nhưng hắn không màn tới, ôm An Nhiên vào lòng, nhưng lúc này cậu đã bất tỉnh. Đôi mắt hắn chứa những tia khủng hoảng không thể nói thành lời. Hắn lại thiết tha ôm cậu vào lòng, gấp gáp kiểm tra từng tấc da trên người cậu, sau khi đã đảm bảo An Nhiên không bị tổn thương gì thì lồng ngực của hắn mới được dịp nhấp nhô bình thường trở lại. Nghiệp Thiệu Đăng ôm ghì An Nhiên, giọng nói thiết tha rỉ rả bên tai cậu:

– Không sao...Nhiên...không sao rồi...

Ánh mắt hắn hiện lên sự hài lòng đến vui vẻ trong khi bản thân lại đau tới mức môi đã tái nhợt lại.

Cùng lúc đó, Đào Trung Phương đã như không thể đứng nổi nữa, gã khụy xuống đất nhìn về phía hai người họ đang ở giữa lòng đường, đôi mắt sợ hãi đến như trống rỗng vô hồn. Trịnh Huyền Mi cùng Mai Tiểu Băng hốt hoảng chạy tới, thấy cảnh tượng kia thì liền kinh hoàng.

– Gọi bác sĩ!!!

**

Thời điểm An Nhiên tỉnh dậy, cậu liền phát hiện đây không phải là bệnh viện. Một căn phòng ngăn nắp, đồ dùng, trang trí đều là màu lạnh cho thấy được chủ nhân của nó là người rất kĩ tính đồng thời tính cách ghét sự sôi nổi, cuồng dã. Cách bày trí này làm An Nhiên thấy có chút quen thuộc, cậu nhìn sang chiếc bàn gỗ, ngỡ ngàng khi nhìn thấy bức ảnh của chính mình và Nghiệp Thiệu Đăng chụp chung lúc tốt nghiệp được ấp khung rất đẹp. Thoắt đó, cậu liền biết đây là đâu.

An Nhiên chợt nhớ tới mọi chuyện vừa diễn ra, lúc đó người cứu cậu chính là Thiệu Đăng. An Nhiên càng trở nên lo lắng không biết rốt cuộc hắn có thương tích gì hay không? Cậu ngồi trên giường, nhìn quanh rồi lại thấy có chút chua xót. Đây là tổ ấm của Nghiệp Thiệu Đăng và Trịnh Huyền Mi, cậu vốn không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa. Nghĩ thế nên An Nhiên liền đứng dậy, đi tới phía cửa phòng. Nhưng vừa bước tới, cậu lại nghe thấy giọng nói của Nghiệp Thiệu Đăng:

– Anh cần có thời gian để suy nghĩ lại, còn hiện tại, em thu dọn đồ đi, An Nhiên sẽ ở đây một thời gian!

– Được...vậy...em sẽ đi lấy đồ rồi đi ngay...

Cậu có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn của Trịnh Huyền Mi sau đó là tiếng bước chân hối hả rời đi. Lúc An Nhiên còn đang suy ngẫm về câu nói lúc nãy của Nghiệp Thiệu Đăng thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Cậu vô thức lùi lại, không dám nhìn lên người trước mặt mình.

– Cậu thấy đau chỗ nào? – Là giọng nói trầm ấm bình thản của hắn.

Đã rất lâu rồi cậu mới lại được nghe giọng nói kia, giờ phút này trái tim cậu cứ nhảy nhót vô tội vạ trong lòng ngực. An Nhiên lắp bắp đáp:

– Kh...không...không có chỗ nào đau...

Nghiệp Thiệu Đăng lại bước tới, An Nhiên chỉ nhìn thấy hai bàn chân của hắn ngày một tiến lại gần cậu, còn cậu thì một lúc một tránh xa như một phản xạ.

– Tại sao lại bỏ chạy? Có biết nguy hiểm lắm không?

– Xin...xin lỗi...

– Giang An Nhiên...cậu giỏi lắm! Chuyện cũ tôi không muốn nhắc lại nữa, từ giờ trở đi để tránh Đào Trung Phương lại quấy nhiễu, cậu tạm thời cứ ở đây!

An Nhiên im lặng, tròng mắt của cậu lay chuyển liên tục, cậu hoàn toàn không biết mình nên làm gì nữa. Bản thân tự dưng trì độn một cách khó hiểu, yếu đuối một cách khó hiểu. Ngay cả nhìn mặt người đang đứng trước mặt mình cũng không thể.

– Giang An Nhiên!!!

Nghe thấy tiếng gầm của hắn, cậu đột nhiên giật nảy. Cứ như đứa trẻ làm sai và bị người lớn trách phạt.

– Thiệu Đăng...xin...xin lỗi...Chuyện gì cũng nghe theo lời cậu...

– Cậu đang làm gì vậy? Cậu có phải Giang An Nhiên hay không? Bây giờ thì cậu biết sợ tôi rồi à? – Giọng của Nghiệp Thiệu Đăng trầm trầm, chứa đầy phẫn nộ.

An Nhiên thu mình, đôi bờ vai khẽ run run lên.

Hai bàn tay Nghiệp Thiệu Đăng cũng đã run run, nhìn bộ dạng của cậu, hắn như thấy một kẻ hoàn toàn khác hẳn Giang An Nhiên mà hắn từng quen biết. Tại sao cậu lại trở nên yếu ớt và sợ hãi như vậy? Hắn thực sự không hiểu. Đột nhiên, Nghiệp Thiệu Đăng càng tiến tới gần An Nhiên, tay hắn ôm lấy gáy cậu, kề trán của mình lên trán cậu, như động tác mà An Nhiên từng làm đối với hắn, thủ thỉ yêu chiều:

– Mọi chuyện qua rồi An Nhiên, đừng sợ, chỉ cần cậu ở lại bên cạnh tôi, chúng ta vẫn tiếp tục là bạn tốt...

An Nhiên nghe thấy những lời kia, cậu lập tức vừa khẩn thiết lại như vô hồn lập lại:

– Được...vẫn tiếp tục là bạn tốt...vẫn tiếp tục là bạn tốt...

– Không được rời đi mà không nói tiếng nào nữa...

– Được...không rời đi, không rời đi nữa...

Dù thấy cậu chỉ máy móc lập lại lời nói của mình nhưng Nghiệp Thiệu Đăng cũng không tức giận, hắn đưa cậu về giường ngủ của mình sau đó nói:

– Nằm nghỉ đi, tôi đi làm chút gì đó cho cậu ăn! Có đói bụng không?

– Không đói... – An Nhiên vô thần đáp không màn suy nghĩ nhiều.

Nghiệp Thiệu Đăng chau mày.

– Sao lại không đói? Từ chiều giờ cậu có ăn gì vào bụng đâu?

An Nhiên nghe vậy lập tức nói theo:

– Tôi đói...

Nghiệp Thiệu Đăng lại phì cười sau đó hắn xoay người rời khỏi đó.

An Nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, đây là giường của Nghiệp Thiệu Đăng, trên đây toàn mùi hương của hắn nhưng cậu cũng nhận ra, thoang thoảng cũng có một chút là mùi nước hoa của phụ nữ, đương nhiên ... đó là mùi của Trịnh Huyền Mi.

**

Buổi tối, Nghiệp Thiệu Đăng ở trên giường đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc về phía nhà tắm. An Nhiên tắm thực sự rất lâu, hắn không biết cậu làm gì trong đó mà lại lâu đến vậy.

Sau khi ăn tối xong, hai người cũng chẳng có việc gì làm, Nghiệp Thiệu Đăng tìm đại một bộ đồ của mình để cho An Nhiên thay. Hắn định ngày hôm sau sẽ dẫn cậu về phòng trọ cũ để lấy đồ đạc, trả phòng. Mọi chuyện xảy ra phút chốc, đến bây giờ hắn vẫn còn mơ hồ về câu nói của An Nhiên. Cậu thú nhận rằng cậu yêu hắn, ban đầu chính hắn đã kinh ngạc đến mất dần phản ứng, nhưng sau một lúc suy nghĩ Nghiệp Thiệu Đăng lại cảm thấy có chút cảm giác thõa mãn kì lạ. Nhưng hắn không màn cảm giác đó là gì, hắn chỉ cần An Nhiên trở về bên cạnh, cả hai lại trở về ngày tháng trước kia, là bạn bè thân thiết với nhau. Còn những chuyện xa vời hơn, hắn hoàn toàn để ngoài tai.

Một lúc sau, An Nhiên rời khỏi phòng tắm, bộ pijama mà cậu mặc trên người có chút rộng, nhưng vòng mông lại có chút chật nên càng tôn lên sự quyến rũ mật ngọt. Nghiệp Thiệu Đăng nhìn cậu, hắn vô thức nhìn vào vùng cổ mịn màn, lại nhìn xuống bờ hông quyến rũ kia, yết hầu thụt thò. Hắn tự thấy bản thân có chút không bình thường nên lập tức cất giọng xua tan sự chú ý của chính mình:

– Ngủ sớm đi! Cậu trông mệt mỏi lắm!

Đợi vài giây An Nhiên mới phản ứng, gật gật đầu sau đó đi lại phía giường ngủ.

Khi đèn đã tắt, hai người cùng đắp một cái chăn, cảm giác quen thuộc như khi còn ở kí túc xá. Nhưng có điều hiện tại, chiếc giường có vẻ rộng hơn, hai người đã không cần phải khắn khít, chen chúc nhau nữa. Nghiệp Thiệu Đăng một bên, An Nhiên một bên, chẳng ai động tới ai. An Nhiên nằm nghiêng người vào phía trong, cảm nhận được tiếng thở sau lưng mình ngày một vững, cậu từ từ xoay người nhìn lại.

Trong ánh sáng mập mờ, cậu thấy gương mặt kia ngủ thật yên bình, Nghiệp Thiệu Đăng cũng có chút thay đổi, dường như đã hơi gầy đi, thậm chí còn có râu chi chít, nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ vượt trội của hắn. An Nhiên vô thức sờ lên sóng mũi cao vút, làn da của hắn thật lạnh, cậu vừa muốn rút tay về thì bị nắm lại. Nghiệp Thiệu Đăng mở mắt, nhìn đăm đăm lấy cậu, An Nhiên bỗng trở nên cuống quýnh, tròng mắt liên tục đảo đi như muốn tránh né.

– Cậu sợ cái gì? – Chất giọng trầm thấp của hắn vang lên.

– Không có...

– Rõ ràng là đang sợ tôi...

An Nhiên cụp mi.

Nghiệp Thiệu Đăng lại nói tiếp:

– Nhiên...chuyện cũ qua rồi thì bỏ hết tất cả. Chúng ta bây giờ vẫn là bạn, cậu không cần lo nghĩ nhiều nữa, tôi cũng không muốn nghĩ những thứ quá sâu xa...

Trong đôi mắt của An Nhiên, tận sâu lại có sự rung chuyển. Có thể sao? Có thể bắt đầu lại? Lại làm bạn bè của nhau .... cậu lại được ở bên cạnh Nghiệp Thiệu Đăng? An Nhiên chậm chạp suy nghĩ, một lúc sau cậu khẽ gật đầu.

– Được...bỏ qua tất cả đi...

Nghiệp Thiệu Đăng khẽ mỉm cười, hắn quàng tay ôm lấy cậu. Cả lồng ngực to lớn đang ôm siết lấy An Nhiên, hơi ấm, hơi thở và cả mùi hương của hắn đều truyền qua cho cậu. An Nhiên nhắm nghiền mắt lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ:

"Thiệu Đăng...lần này tôi thực sự sẽ sống theo kiểu mà cậu muốn...miễn tất cả đều yên bình, tôi có thể ở bên cạnh cậu là được..."

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro