Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện lại chậm chạp trôi qua, hiện tại An Nhiên cùng Thiệu Đăng sống cùng nhau dưới một mái nhà, không ai nhắc tới chuyện phát sinh ở bệnh viện nữa, không còn Đào Trung Phương hay Trịnh Huyền Mi, cả hai người lại trở về làm bạn thân của nhau, cùng ăn chung, ngủ chung. An Nhiên cũng không cần phải đi làm, cậu luôn luôn ở nhà trọ buồn chán thì quén tước dọn dẹp, thỉnh thoảng đi dạo đâu đó rồi trở về nấu cơm sáng, cơm trưa, cơm chiều cùng ăn với Nghiệp Thiệu Đăng.

Hôm nay, Thiệu Đăng học ca chiều, An Nhiên ở nhà nhàm chán mà quét dọn, đến một lúc thì cậu chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi vừa bước ra, An Nhiên hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người con gái đang bẻn lẽn đứng trước mình chính là Mai Tiểu Băng. Cô ta hơi cúi đầu, dường như cảm thấy có chút hổ thẹn với cậu.

– Mau vào đi!

An Nhiên không nói nhiều, lập tức nép người để cô ta đi vào.

Mai Tiểu Băng nhanh chóng đi vào, ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn quanh phòng trọ rồi chợt nói:

– Hiện tại chỉ có hai cậu ở đây thôi sao?

An Nhiên lấy một cốc nước đặt trước mặt Mai Tiểu Băng, sau đó cậu cũng ngồi xuống đối diện, thản nhiên trả lời:

– Đúng vậy!

Mai Tiểu Băng bưng cốc nước uống một ngụm, ánh mắt vẫn có chút e dè, hoàn toàn không giống bản tính vốn có của cô ta. An Nhiên không quá để tâm, cậu lấy một điếu thuốc ra rồi châm mồi lửa. Vì Nghiệp Thiệu Đăng đã vứt hết thuốc của cậu nên An Nhiên chỉ còn cách hút lén mỗi lúc hắn rời nhà, hiện tại cậu cũng chẳng màn Mai Tiểu Băng thấy vẻ mặt nghiện ngập nicotin của mình.

– Cậu cũng đừng hút quá nhiều thuốc lá...có hại cho sức khỏe lắm...

An Nhiên lạnh nhạt như không nghe thấy, tiếp tục phì phèo điếu thuốc.

– Cậu đến đây làm gì?

Hai bàn tay Mai Tiểu Băng siết lấy gấu váy, một lúc sau cô ta mới chợt cất tiếng:

– An Nhiên...xin lỗi...

– Vì chuyện gì?

– Tôi không nên lừa cậu...về chuyện Thiệu Đăng tìm cậu...

An Nhiên vẫn không bày tỏ thái độ gì, ánh mắt mông lung trong làn khói mỏng.

– Tại sao làm vậy?

– Là anh Phương nói rằng...

Nghe tới cái tên đó, chân mày An Nhiên lập tức khíu lại, cậu đáp không kiên nhẫn:

– Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe tới cái tên đó!

– An Nhiên...tôi biết cậu còn giận...tôi đến đây chỉ để xem cậu sống có tốt hay không và nói xin lỗi cậu một tiếng...

– Xin lỗi xong rồi vậy cậu về đi!

An Nhiên chán nản vùi điếu thuốc xuống mặt bàn, bị người khác lừa gạt khiến cậu trở nên mệt mỏi, mà những người gạc cậu lại là người mà cậu đem lòng tin của mình đặt lên, đó mới chính là nỗi đau khiến cậu dường như mất lòng tin vào tất cả. Mai Tiểu Băng cúi mặt, một lúc sau thì đứng dậy.

– Vậy...vậy tôi về đây...An Nhiên...khi nào cậu hết giận, tôi lại đến!

An Nhiên không trả lời, đứng dậy đi về phía cửa và mở ra chuẩn bị tiễn khách. Trước khi rời khỏi, Mai Tiểu Băng đứng ngoài cửa còn nói:

– An Nhiên...còn một điều nữa tôi không biết có nên nói với cậu hay không...Đào Trung Phương...anh ấy vừa mới bị tai nạn giao thông, hiện tại đang ở trong bệnh viện.

Trong ánh mắt An Nhiên lập tức có xao động, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói:

– Không liên quan đến tôi, tôi và anh ta đã kết thúc rồi!

– Tôi nghĩ cậu và anh ấy nên nói chuyện lần cuối để chấm dứt...anh ấy chưa thể từ bỏ cậu được...

Chưa để Mai Tiểu Băng nói hết, An Nhiên đã đóng sập cửa lại. Tự dưng trong lòng ngực của cậu lại có một cảm giác nhói lên kì lạ, An Nhiên lấy điếu thuốc từ trong túi ra nhưng lúc này mồi lửa lại chẳng có tác dụng, có lẽ đã hết gaz rồi. Cậu chán nản tựa lưng vào cửa, miệng ngậm điếu thuốc vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt mông lung về thứ gì đó xa xăm.

Buổi chiều, khi Nghiệp Thiệu Đăng trở về thì thấy An Nhiên đang ở phòng khách xem tivi, nhưng có vẻ tâm tư của cậu không hề đặt vào bộ phim tình cảm Hàn sướt mướt kia, vẻ mặt cậu vẫn lạnh băng không cảm xúc. Thấy thế hắn liền bước tới, hỏi:

– Cậu có tâm sự gì à?

An Nhiên bỗng giật mình, cậu nhìn xuống hai bàn tay vô thức đang đan chặt vào nhau của mình sau đó cố gắng bình giọng nói:

– Đâu có...tôi đâu có chuyện gì...

– Vậy tôi đi tắm, lát nữa ăn cơm cùng nhau!

Nghiệp Thiệu Đăng vừa đứng gỡ từng cái cút áo vừa nheo mắt nhìn thái độ kỳ lạ của An Nhiên, dường như câu nói của hắn không chạm được tới tai của cậu, An Nhiên vẫn đăm đăm nhìn vào màn hình tivi một lúc lâu.

– An Nhiên!

– A, chuyện gì?

Nghiệp Thiệu Đăng hơi khó chịu liền chau mày nhìn cậu, nhắc lại:

– Tôi nói lát nữa chúng ta ăn cơm tối cùng nhau!

An Nhiên vô thần suy nghĩ điều gì đó, vài giây sau lập tức đứng dậy, nói:

– Xin lỗi, lát nữa tôi phải ra ngoài một chút, cậu ăn tối một mình đi, đừng đợi!

Nói xong, An Nhiên liền lao vào phòng, lấy cái áo khoác sau đó thì vội vàng rời khỏi. Nghiệp Thiệu Đăng nhìn theo dáng vẻ hớt hải của cậu, đột nhiên đôi mắt của hắn trở nên gườm gườm, nguy hiểm, hắn giật phăng cái áo sơ mi mình đang mặc, thô bạo mà đập xuống sofa như muốn trút đi sự căm phẫn đang nhấn chìm tâm trí hắn. Vài phút sau hắn nhận một cú điện thoại.

**

Bước vào phòng bệnh, An Nhiên đưa mắt nhìn về phía người nằm trên giường chân bó bột, mặt mài đầy vết tích trông vô cùng thảm hại. Cậu thực sự không hiểu bản thân mình, nhiều lúc lời nói ra thì nghe có vẻ mạnh mẽ kiên quyết, nhưng thực chất tâm tự lại vô cùng yếu đuối. Đào Trung Phương đã hại cậu đến mức đường này, khiến cậu mất đi giấc mơ, mất đi bạn bè, nhưng khi nghe tin gã bị tai nạn, không hiểu sao cậu lại có chút cảm giác thương xót, kìm lòng không được mà chạy đến đây nhìn gã một lần. Nhưng khi nhìn thấy rồi thì trong lòng lại nhói lên cảm giác căm hận. Đào Trung Phương mơ màn tỉnh dậy nhìn thấy An Nhiên đang đứng đó, gã lập tức như muốn nhảy xuống giường ôm lấy cậu, nhưng tiếc với tình trạng bây giờ đừng nói là xuống giường, mọi cử động đều trông vô cùng khó khăn.

– Em đến...thăm anh sao?

– Anh lại dùng khổ nhục kế?

Đào Trung Phương cười khổ.

– Hiện tại em cảnh giác với quá anh rồi đó!

– Tôi chẳng còn cách nào để tin anh nữa, từ anh, tôi không biết cái gì là thật, cái gì là giả!

– Nếu em chịu tha thứ cho anh, từ nay về sau , tất cả đều là thật!

– Mọi chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc tới nữa...Tôi muốn buông bỏ quá khứ hết!

Đào Trung Phương thoáng thất vọng, nói:

– Vậy là em vẫn không tha thứ được cho anh...

– Tôi nói rồi, chúng ta không có cơ hội để quay trở lại...Anh cũng nên buông bỏ!

– Xem ra chuyện này rất khó đối với anh...

An Nhiên nhìn cái chân đang bó bột được treo lên của Đào Trung Phương sau đó lại dịu giọng hỏi:

– Anh làm gì để bị như thế này?

Gã gượng cười đáp:

– Là qua lộ không cẩn thận, có vẻ dạo này vì chuyện của chúng ta khiến anh hay thất thần quá...

Hai người nói chuyện được một lúc thì đột nhiên từ cửa phòng lại xuất hiện thêm một bóng dáng. An Nhiên nhìn thấy Trịnh Huyền Mi mang cháo đi vào, cậu cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Ngược lại, Trịnh Huyền Mi có hơi sửng sốt, có vẻ cô ta không ngờ được An Nhiên lại nhanh chóng tha thứ cho Đào Trung Phương đến như vậy.

– An Nhiên mới tới sao?

– Phải! Cô ở đây chăm sóc cho anh ấy?

– À...phải...

An Nhiên âm thầm nghĩ, thì ra những lời Đào Triệu Tuyển nói đều là sự thật.Trịnh Huyền Mi và Đào Trung Phương là tình cũ của nhau, dù đã chia tay nhưng vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ nên cô ta mới ở lại chăm sóc cho gã.

Trịnh Huyền Mi đặt tô cháo xuống, sau đó quay sang nói:

– Không làm phiền hay người nói chuyện...

Sau đó cô ta định rời đi, nhưng An Nhiên vừa đó ngăn lại:

– Không cần, chúng tôi cũng chẳng còn gì muốn nói nữa, cô ở lại đi! – An Nhiên quay sang nhìn Đào Trung Phương, nói tiếp: – Vậy tôi đi đây! Anh...cũng ráng mà tịnh dưỡng...

– Cám ơn em...

Đào Trung Phương miên man nhìn về phía cánh cửa dần đóng lại, lấy mất hình dáng của An Nhiên. Gã từ từ nhắm mắt lại. Trịnh Huyền Mi ý tứ nhìn sau đó liền cất tiếng:

– Anh định buông tay thật sao?

– Chứ anh còn có thể làm được gì? Tính cách của An Nhiên là vậy, cậu ấy có thể trở về bên cạnh anh là điều rất khó xảy ra...Còn em thì sao? Em và Thiệu Đăng thế nào rồi?

Nhắc tới người kia, gương mặt Trịnh Huyền mi thoáng chút tâm sự.

– Anh ấy nói chừng nào anh ấy nghĩ thông suốt, anh ấy sẽ gọi cho em...

Đào Trung Phương phì cười.

– Giống như hồi hộp chờ đợi phán quyết của tòa vậy!

– Phải, em đang rất lo lắng, em không muốn chia tay...

Lúc nói ra câu đó, trong ánh mắt của Trịnh Huyền Mi lộ ra một nét mạnh mẽ kiên quyết hoàn toàn không phù hợp với tính cách yếu đuối nhu nhược của cô ta. Phải chăng khi yêu, con người ta đều biến thành một kẻ khác?

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro