Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua, tình hình của Trịnh Huyền Mi xem như cũng có chuyển biến, nhờ có Nghiệp Thiệu Đăng lúc nào cũng ở bên cạnh cổ động nên cô ta dần có thể thích ứng được hiện tại, cũng không còn bài xích khi nhìn thấy đàn ông nữa. An Nhiên thỉnh thoảng có cùng Thiệu Đăng vào trong bệnh viện thăm cô ta, tuy không còn sợ hãi người lạ nữa, nhưng Trịnh Huyền Mi lại không thể nhận ra ai là ai cả.

Hôm nay An Nhiên mang theo một số trái cây đi vào thăm bệnh, lúc đó Nghiệp Thiệu Đăng đang ở trong đút nước cho cô ta uống, thỉnh thoảng hai người lại nhìn nhau cười trông thực sự rất vui vẻ. Cậu đứng ngắm nhìn khung cảnh bình thường nhưng ấm áp kia, trong lòng vô thức dâng lên chút chua chát. Đoạn tình cảm đơn phương vô nghĩa này xem ra cần rất nhiều thời gian để phai nhạt, trong lúc chờ nó phai nhạt dần, An Nhiên chẳng còn cách nào ngoài chịu đựng, ngặm nhấm đau thương một mình.

Trịnh Huyền Mi thấy cậu sững người ở đó, cô ta lập tức hô lên vui vẻ:

– A...là bạn của anh kìa!!

Nghiệp Thiệu Đăng quay lại thấy An Nhiên, cậu đang nhìn bọn họ mà cười. Sau đó bước vào trong, đặt giỏ trái cây lên bàn.

– Huyền Mi đã tốt hơn một chút rồi...

– Phải, tiến độ này rất tốt! – Hắn thản nhiên đáp, đưa tay vén lấy mấy sợi tóc rũ xuống trên mặt cô ta.

Trịnh Huyền Mi cười vô tư vui vẻ như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Đột nhiên cô ta lại ôm bụng, mặt nhăn lại.

– Em sao vậy? – Thiệu Đăng lo lắng hỏi.

– Em đau bụng quá...

– Anh đi gọi bác sĩ!

– Không...Em muốn ăn kem...không ăn sẽ đau bụng...

Đến lúc này Nghiệp Thiệu Đăng mới biết cô ta giả vờ, lập tức cười phì.

– Em đó, đúng là... Được rồi, để anh đi mua!

An Nhiên đứng bên cạnh xen lời vào.

– Để tôi mua cho, cậu ở đây trông chừng cô ấy.

Trịnh Huyền Mi giảy nảy.

– Không muốn...anh phải đi, em muốn anh chính tay mua kem tình yêu cho em...

Nghiệp Thiệu Đăng cười khổ, vỗ nhẹ đầu cô ta, nói:

– Được rồi....được rồi...vậy anh đi mua. Em ở đây với An Nhiên ngoan ngoãn!

– Sẽ ngoan ngoãn!

Sau khi Nghiệp Thiệu Đăng rời khỏi phòng, An Nhiên bước lại, ngồi kế bên giường bệnh nhìn Trịnh Huyền Mi. Bây giờ cậu chỉ có cảm thương cho cô ta chứ không còn đố kỵ như một tình địch đối với nhau nữa, Thiệu Đăng chọn cô ta, cậu tôn trọng hắn và cũng tin tưởng rằng nếu hắn và Trịnh Huyền Mi ở bên nhau, hai người họ sẽ rất hạnh phúc.

– Muốn uống nước nữa không? – Thấy Trịnh Huyền Mi cũng đang nhìn mình, cậu không biết cô ta muốn gì nên liền hỏi.

Trịnh Huyền Mi lắc đầu sau đó cô ta đưa tay nắm lấy bàn tay An Nhiên, nhỏ giọng.

– An Nhiên, xin lỗi!

Thoáng đó, cậu lập tức giật mình. Vẻ mặt này, chính xác cho thấy Trịnh Huyền Mi không có điên dại, cô ta hoàn toàn tỉnh táo trước cậu. An Nhiên chau mày, nghiêm mặt sau đó nói:

– Giả vờ làm gì?

– Tôi không thể mất anh ấy!

– Vậy...chuyện cô bị...là hoàn toàn dàn dựng?

Cô ta cúi đầu, ánh mắt lập tức bi thường.

– Làm sao tôi có thể dàn dựng chuyện đó? Tôi thực sự bị... Nhưng thừa cơ hội này, tôi có thể kéo anh Đăng về lại bên mình...cũng đáng...

– Đáng sao? Trịnh Huyền Mi, cô yêu cậu ấy đến mức vậy sao? – An Nhiên có chút tức giận trừng mắt, quát.

Trịnh Huyền Mi không e dè đáp:

– Phải! Mất anh ấy, tôi sống không nổi, tôi không thể nhường anh ấy cho cậu...nên xin lỗi...An Nhiên...

An Nhiên liền cười khẩy.

– Cô cũng không nhất thiết phải làm chuyện gì. Thiệu Đăng vốn không yêu tôi!

– Không...Anh ấy...tôi nghĩ anh ấy có cảm giác với cậu...

Lời nói đó của Trịnh Huyền Mi làm An Nhiên thoáng sững người. Thiệu Đăng có cảm giác với cậu?

– Không thể nào!

Trịnh Huyền Mi lại cúi đầu, một lát sau mới quyết định nói:

– Dù không nghĩ chuyện này có thể xảy ra, nhưng tôi...tôi lại thấy rõ. Lúc cậu rời đi không nói tiếng nào, anh Đăng đã biến thành người khác, ban đầu tôi không biết lý do là gì...nhưng đến lúc anh ấy lên cơn sốt và gọi tên cậu...tôi mới biết.

– Có thể là cậu ấy lo lắng cho tôi, như một người bạn! – An Nhiên mơ mơ hồ hồ nói.

Trịnh Huyền Mi lắc đầu bất lực.

– Khoảng thời gian đó tôi chẳng thể nào quên được, tôi không còn nhận ra anh ấy là Nghiệp Thiệu Đăng nữa...cậu giống như liều thuốc của anh ấy...cậu rời khỏi, anh ấy cũng như kẻ mất phương hướng, chỉ biết uống rượu, uống đến nỗi bị loét dạ dày... Nếu như cậu không xuất hiện vào ngay lúc đó...tôi không biết bây giờ anh ấy ra sao nữa...

Đầu cậu phát đau, nhưng nếu Nghiệp Thiệu Đăng có cảm giác với cậu thì đã sao? Hắn không bao giờ chịu thừa nhận điều đó, cũng không bao giờ chấp nhận cậu. Sớm đã có kết quả rồi, vậy thì còn ngoan cố để làm gì?

– Cô nói những lời đó làm gì? – An Nhiên mệt nhọc thở, trái tim lại âm âm đau nhứt, một cảm giác muôn thuở không có cách nào thoát khỏi.

– Hai người cách xa nhau là cách tốt nhất cho Thiệu Đăng và cả cậu nữa. Thà đau một lần, còn hơn suốt đời day dẳn. Trời đã định hai người không thể tới với nhau, nếu như bắt anh ấy thừa nhận tình cảm với cậu, anh ấy sẽ rất đau khổ. Cậu cũng biết Thiệu Đăng đối với đồng tính chán ghét như thế nào mà? Cậu lựa chọn ở bên cạnh anh ấy, nhưng chính cậu cũng đau khổ, không phải sao?

An Nhiên cùng quẫn, đôi mắt cậu trở nên trống trãi.

– Tôi...tôi chỉ muốn được nhìn thấy cậu ấy...nếu như bắt tôi từ nay rời xa cậu ấy...tôi không...

– An Nhiên! Rõ ràng người mạnh mẽ nhất chính là cậu, còn người yếu đuối nhất lại là Thiệu Đăng! Cậu mới là người có thể cứu lấy anh ấy! Thiệu Đăng không thể suy nghĩ thấu đáo như cậu, cảm xúc của anh ấy quá mãnh liệt nên thường chi phối cả lý trí, trong ván cờ này, anh ấy là quân cờ, không phải là người chơi!

An Nhiên chưa bao giờ thấy vẻ mặt nghiêm túc kiên quyết đó của Trịnh Huyền Mi, cậu không biết bản thân nên làm gì cả. Ngay lúc bản thân đang định buông tay Nghiệp Thiệu Đăng thì Trịnh Huyền Mi lại nói rằng hắn có cảm giác với cậu, An Nhiên không biết mình nên vui hay nên buồn, tất cả mọi chuyện xoay chuyển trong đầu như một cơn lốc xoáy mạnh mẽ.

Cậu đứng phắt dậy, từ ánh mắt hiện lên những hoang mang rung chuyển, cậu bước thụt về phía sau, sau một lúc mới khó khăn lên tiếng:

– Tôi...tôi cần thời gian...để suy nghĩ...

– An Nhiên...nên quyết định nhanh chóng trước khi mọi chuyện quá trễ...có thể Thiệu Đăng đã dần nhận ra cảm giác đó, trước khi anh ấy hoàn toàn gục ngã trong đau khổ, cậu phải quyết định!

**

Một thời gian sau đó Trịnh Huyền Mi xuất viện, Nghiệp Thiệu Đăng đưa cô ta về nhà trọ chơi một hôm để xem khi nhìn vào khung cảnh quen thuộc mà mình từng sống một thời gian có thể giúp ích cho việc hồi phục trí não hay không. Lúc đó An Nhiên đang ở trong bếp làm đồ ăn, nhìn thấy hai người họ cùng trở về, cậu có hơi chưng hững. Một lúc sau Trịnh Huyền Mi đòi cùng An Nhiên làm bếp nên Nghiệp Thiệu Đăng để cô ta vào, còn mình thì ở bên ngoài ngồi trên sofa đọc báo.

Trịnh Huyền Mi bước tới phía sau An Nhiên, cất giọng:

– Cậu suy nghĩ tới đâu rồi?

An Nhiên vẫn không ngừng tay, tiếp tục làm đồ ăn, vừa nói:

– Đợi một thời gian nữa khi tôi tìm được nhà trọ, sẽ dọn ra ngoài, khi đó chúng tôi sẽ ít gặp mặt nhau hơn...

– Cậu nghĩ đơn giản vậy sao? Cậu phải hoàn toàn biến mất, nếu không Thiệu Đăng không thể chấm dứt cảm giác đó với cậu, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra...

An Nhiên cau có, cố ghìm giọng nói để người phía ngoài không nghe thấy được.

– Vậy cô nghĩ nếu tôi hoàn toàn biến mất thì cậu ấy sẽ không nhận ra được? Thiệu Đăng không thể thiếu tôi, cũng như tôi không thể thiếu cậu ấy, nếu như tôi hoàn toàn biến mất thì cô nghĩ cậu ấy sẽ như thế nào?

Trịnh Huyền Mi cúi mặt, sau đó cô ta lại kiên quyết nói:

– Thà là như vậy, tôi sẽ giúp anh ấy từ từ quên đi cậu...

An Nhiên thở hắt ra, tiếp tục quay lại nấu nướng, giọng nói thản nhiên cất lên:

– Cô quá tự tin rồi.

– An Nhiên...cậu cũng sẽ có cuộc sống riêng, một gia đình riêng của mình...

– Tôi chẳng cần gia đình gì cả! Thiệu Đăng là gia đình của tôi...

– Nhưng tôi sẽ là gia đình của anh ấy, gia đình của chúng tôi không nhất thiết phải có cậu...nếu có cậu...gia đình của chúng tôi không còn là của chúng tôi nữa...

An Nhiên hơi sững người, tiếng xèo xèo trên chảo vẫn vang lên, khói vẫn bay lượn lờ trước mặt cậu. Như lời của Trịnh Huyền Mi thì quả nhiên cậu chỉ là kẻ dư thừa, cần biến mất. An Nhiên cúi mặt sau một lúc chợt nói:

– Tôi đã nói rằng mình cần thời gian để suy nghĩ, cô đừng ép buộc tôi nữa...

– Cậu...Chẳng lẽ hy sinh vì hạnh phúc người mình yêu khó khăn như vậy sao? Cậu rõ ràng biết nếu anh ấy nhận ra tình cảm của anh ấy đối với cậu chính là...yêu... thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ đến thế nào...

– Yêu sao? Cậu ta không yêu tôi, cậu ta đối với tôi chỉ đơn giản là chiếm hữu, như một đứa con nít vốn không thể buông tay thứ đồ chơi thường ngày của mình...Thiệu Đăng giống như một đứa con nít, cứ vô tư mà ích kỷ...

– Giang An Nhiên...rốt cuộc cậu cũng chẳng hiểu gì cả!

Trịnh Huyền Mi quay người bỏ đi, vừa lúc đó An Nhiên lại cất tiếng hỏi:

– Có phải cô là người nói cho Thiệu Đăng biết chuyện của tôi và Đào Trung Phương ?

Trịnh Huyền Mi lập tức chưng hững trong vài giây trước khi quay lại, thản nhiên nói:

– Phải! Là tôi nói, lúc Trung Phương ở bệnh viện dưỡng bệnh anh ấy vô tình nói cho tôi biết, tôi định nhờ sự việc đó mà tách cậu ra khỏi Thiệu Đăng...Nhưng không ngờ anh ấy lại dễ dàng tha thứ cho cậu...

An Nhiên nhếch miệng cười.

– Cô cũng chẳng phải dạng vừa gì, nhưng cô sai lầm rồi, đó là việc cô không bao giờ nên làm...

Cậu nhớ tới buổi tối hôm đó, đó là đêm khó quên nhất trong cuộc đời cậu. Ngay lúc này đây, An Nhiên có thể nhận ra, thì ra cảm giác lúc đó của Nghiệp Thiệu Đăng không phải là quá thất vọng vì cậu đã biến chất, mà hắn hận chính vì món đồ chơi của mình đã bị người ta động vào. Cậu nghĩ tới liền thấy vô cùng chua chát.

An Nhiên đột nhiên nói:

– Được...tôi sẽ rời khỏi Thiệu Đăng...

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro