Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý định rời đi của An Nhiên nảy ra chưa được bao lâu thì lại tới chuyện của Mai Tiểu Băng.

Con gái đúng là những đóa hoa mong manh dễ vỡ, dù cho có kiên cường mạnh mẽ như Mai Tiểu Băng thì rốt cuộc cũng không tránh được tổn thương va chạm. Đào Triệu Tuyển sau bao nhiêu lần bị cô ta từ chối, sinh ra yêu đến điên cuồng mất hết lý trí mà làm chuyện không đáng mặt đàn ông. Lúc Mai Tiểu Băng thút thít nói với cậu thì mọi chuyện đã xảy ra được một thời gian, cô ta cầm theo giấy khám thai đi tới tìm cậu, đau khổ tới mức sống đi chết lại.

Hai người ngồi ở sofa, Mai Tiểu Băng ở một bên ôm mặt rưng rức khóc, mặt An Nhiên cũng đã biến sắc đến trông cực kỳ tồi tệ. Cậu ném tờ giấy sang một bên, sừng sỗ đứng dậy, quát:

– Tôi đi tìm thằng chó đó tính sổ! Nó tưởng thế giới này luật pháp là đồ bỏ à ?

Mai Tiểu Băng lập tức níu An Nhiên lại, khóc than nói:

– Đừng mà An Nhiên...đừng làm to chuyện...để người ta biết nỗi nhục này...tôi thực sự sống không nỗi...

– Vậy chứ cậu định để yên cho thằng chó đó sao? Chỉ có pháp luật mới trừng trị nó được...

– Không được, không được...gia đình tôi dạo này gặp đủ nhiều chuyện rồi, công ty của ba tôi đang bị khủng hoảng lớn, cả gia đình tôi ai nấy đều không yên...không thể để xảy ra kiện tụng gì nữa...

An Nhiên thở phì phò, sau khi lấy vững hô hấp mới lại nói:

– Nhà cậu đã biết chuyện?

– Có...họ bảo tôi...tôi đi phá cái thai...

– Đó là chuyện đương nhiên!

– An Nhiên...nếu tôi có thể bỏ thì tôi đã không trở mặt với họ rồi...

– Vậy cậu định giữ đứa con của tên chó má Đào Triệu Tuyển sao? – An Nhiên rống giận.

– Tôi...tôi căm thù hắn, nhưng mà...nhưng bỏ đứa bé là trái đạo đức, Chúa sẽ không tha thứ cho tôi, tôi không thể làm được...hức...An Nhiên...bây giờ tôi không biết phải làm sao nữa...bên cạnh tôi giờ chỉ có cậu thôi...hức...

Mai Tiểu Băng vừa nói, vừa khóc nức nở. An Nhiên thấy càng chua xót, cô gái ngây thơ hồn nhiên trước kia mà cậu quen biết đã biến mất rồi. Cậu cũng căm thù Đào Triệu Tuyển, thực sự muốn băm vằm gã ra thành nhiều mảnh. Nhìn xuống Mai Tiểu Băng, cô gái bé nhỏ vẫn ôm lấy mặt khóc lóc, bờ vai gầy khẽ run lên từng đợt.

An Nhiên xiu lòng, ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cô ta, thủ thỉ:

– Không sao...không sao...Tiểu Băng đừng khóc, còn có tôi ở đây!

Mai Tiểu Băng vùi mặt vào vai cậu, lại tiếp tục nức nở. Ngay lúc đó, cửa phòng lại vang lên tiếng mở. Nghiệp Thiệu Đăng đi vào thấy cảnh tượng đó thì liền sững ra vài giây, sau đó hắn vẫn giữ nét mặt bình thản mà bước tới.

– Không làm phiền hai người chứ? – Hắn cất tiếng.

Mai Tiểu Băng lập tức lau khô nước mắt, cố gắng bình giọng đáp:

– Chúng tôi...chỉ đang ôn lại chuyện cũ một chút...

Hắn liếc nhanh, liền thấy trên vai An Nhiên đã ươn ướt, cũng vẫn không nói gì lập tức đi vào phòng, đóng cửa lại.

An Nhiên vẫn nhìn Mai Tiểu Băng, gương mặt cậu trở nên nhu hòa hơn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng.

– Để tôi đưa cậu về, chuyện này từ từ tính, tạm thời đừng lo nghĩ nữa...

Mai Tiểu Băng khẽ gật. Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà trọ.

**

Lúc An Nhiên trở về, trời cũng khá khuya. Cậu nhìn quanh quắt ngoài phòng khách, không thấy Nghiệp Thiệu Đăng ở đâu. Khi vào trong phòng ngủ thì lại thấy hắn nằm trên giường, An Nhiên thoáng đó giật mình, vì kể từ đêm uống rượu say, hắn đã nhường cả căn phòng này lại cho cậu còn bản thân thì qua phòng của Trịnh Huyền Mi ngủ, không hiểu sao hôm nay lại quay trở về.

An Nhiên dẹp áo khoác lên móc, sau đó cũng không nói gì liền đi vào nhà tắm. Tắm xong, khi bước ra thì thấy Nghiệp Thiệu Đăng đã ngồi dậy, xung quanh hắn có một làn khói mỏng lễnh đễnh, An Nhiên thốt lên:

– Thiệu Đăng! Cậu hút thuốc sao?

Hắn không quay lại, ném gói thuốc mà An Nhiên đã giấu kĩ lưỡng dưới gối lên bàn, sau đó lại từ từ mà rít thuốc. Trông bộ dáng hiện tại, cứ như Nghiệp Thiệu Đăng là một con nghiện sành điệu lâu năm vậy. An Nhiên bước tới, giật lấy điếu thuốc.

– Không biết hút thì đừng tập tành!

– Tôi tự hỏi thứ đó có gì ngon mà cậu vẫn không dứt bỏ được, sau khi thử, cũng thấy có chút thú vị...

An Nhiên cầm gói thuốc trên tay, bóp đến méo mó sau đó quăng vào thùng rác. Sững người một lúc, miệng muốn nói gì đó nữa nhưng vẫn không cất lên được tiếng nào, cậu mệt mỏi bước lên giường.

– Chừng nào cậu ra khỏi phòng, nhớ tắt đèn!

Cả căn phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng quạt gió trên trần là vù vù thổi. Một lúc sau Nghiệp Thiệu Đăng đứng dậy, hắn bước tới công tắc đèn, nhấn nút, rồi lại trở về giường, nằm bên cạnh An Nhiên. Lúc này An Nhiên cũng phát hiện ra hắn định sẽ lại ngủ cùng cậu, cậu cũng không cất lên tiếng nào, im lìm chìm vào mảng tối. Nghiệp Thiệu Đăng kéo chăn đắp, hắn nhích sát đến bên lưng cậu, cất giọng trầm đều:

– Mai Tiểu Băng cũng rất tốt, nhưng nếu lần sau hai người có đi chơi thì cũng nên về sớm một chút, tôi không muốn lại bị hủy giấc ngủ...

– Xin lỗi...nhưng cậu định ngủ ở đây sao?

– Không được sao? Đây vốn dĩ là phòng tôi mà?

– Vậy...tôi sẽ qua phòng kia ngủ...

Lúc An Nhiên bật ngồi dậy thì bất chợt bị một bàn tay kéo lôi cậu nằm xuống, lực siết kinh khủng đó khiến cậu hơi bất ngờ, động tác của Thiệu Đăng trông rất thô bạo nhưng giọng nói của hắn lại hiền hòa, lại như nỉ non.

– Cả tháng nay...tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon cả, chúng ta lại ngủ cùng nhau như trước được không?

An Nhiên im lặng một lúc sau đó thì quay lưng đi.

– Được...nếu cậu muốn...

Không biết kể từ lúc nào, nằm kế bên Nghiệp Thiệu Đăng không khiến An Nhiên an tâm nữa, mà ngược lại là có chút lo lắng. Như hiện tại, tuy cậu đã quay đi nhưng rõ ràng biết người kia còn thức, mà hắn lại đang nhìn cậu. Cái cảm giác trong màn đêm bị người ta quan sát như vậy khiến cậu có chút sợ hãi, một lúc rất lâu sau đó cứ tưởng rằng hắn đã ngủ, nhưng khi quay lại tim An Nhiên như muốn vỡ ra khi thấy hắn vẫn đang mở mắt thao láo mà nhìn mình, im lặng, không nói gì cả.

– Thiệu Đăng? – An Nhiên e dè cất tiếng.

– Hửm? – Hắn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

– Cậu...có chuyện gì sao?

– Sao lại hỏi vậy?

– Tại sao lại không ngủ?

– Vậy còn cậu?

– Tôi...cũng sắp đây, cậu ngủ ngon...

Nói xong, An Nhiên lại quay lưng đi. Nhưng cậu cũng lại cảm giác thấy đôi mắt sau lưng mình chưa bao giờ nhắm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro