Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng va đập vang lên, An Nhiên như kẻ mất hồn lao thẳng tới cầu thang, nhìn thấy Mai Tiểu Băng lăn xuống dưới đó, tim trong lồng ngực cậu cũng như đình chỉ hẳn. An Nhiên lao theo, nhưng phút chốc đã bị người kia ngăn lại, cậu không nói lời nào, phản ứng mạnh, dùng hết sức mà vung tay ra. Cậu cũng loạng choạng té xuống mấy bậc thang, chân va vào ngạnh thang làm nhói lên một trận đau điếng, nhưng cậu không màn, cứ như vậy mà lòm còm bò dậy, khập khiễng chạy xuống chỗ của Mai Tiểu Băng.

Lúc An Nhiên ôm Mai Tiểu Băng vào lòng, mặt cô ta đã tái nhợt lại, giữa hai chân là máu cùng nước ối đang hòa lẫn vào nhau mà tuôn ra, cảnh tượng không thể tưởng nổi.

– An...Nhiên...con...con tôi...

Tâm An Nhiên cũng đã lạnh thấu buốt, trong lòng bấy giờ vô cùng hoảng loạn, chỉ biết ôm Mai Tiểu Băng, thủ thỉ:

– Không sao...nhất định hai mẹ con sẽ không sao, tôi lập tức đưa cậu tới bệnh viện...

Nhưng vừa bế Mai Tiểu Băng đứng dậy, cậu mới phát hiện cái chân của mình đã sưng phù lên, xanh tím, cơn đau lúc này mới ập tới, An Nhiên vô thần khụy xuống. Ngay lúc đó, một vòng tay từ phía sau đã nhanh chóng đỡ lấy cậu, An Nhiên nhìn sang, thấy Nghiệp Thiệu Đăng, hai mắt cậu bỗng dưng đỏ rực lên, dữ tợn quát:

– Tránh ra!!!

Nói xong, cậu đặt Mai Tiểu Băng nhẹ nhàng xuống sau đó lấy điện thoại gọi xe cứu thương. Lúc cậu quay nhìn lại, thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang hoang mang nhìn xuống Mai Tiểu Băng, dường như lúc này hắn mới hiểu ra được hắn đã làm một chuyện điên rồ đến thế nào. Nhưng An Nhiên cũng không còn bận tâm nữa, đối với kẻ kia, cậu đã không còn gì để nói.

Nghiệp Thiệu Đăng nhìn thấy ánh mắt oán giận thực sự của cậu, hắn càng thêm lo lắng, lại bước tới trước mặt cậu, hoảng loạn nói:

– Nhiên...tôi...tôi không cố ý...

An Nhiên không màn nói lấy lời nào, lập tức bế Mai Tiểu Băng, khập khiễng rời đi.

– Nhiên...

Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm ở cùng nhau An Nhiên nhìn Nghiệp Thiệu Đăng bằng đôi mắt đó, nó chứng tỏ được sự thất vọng tràn trề mà cậu dành cho hắn, sự oán giận, trách móc, thậm chí có cả căm thù. Ánh mắt kia như vực hắn dậy từ ngục tối, trấn tỉnh, khiến hắn nhìn lại việc làm kinh khủng của mình. Hắn đương nhiên có sợ hãi, nỗi sợ thực sự bấy giờ đó chính là mãi mãi mất đi cậu.

Nghiệp Thiệu Đăng bước tới, thái độ của hắn thành khẩn như một đứa con nít muốn chuộc lại lỗi lầm của chính mình, nhưng đáng tiếc, lỗi lầm đó quá lớn, chuyện xảy ra thì đã xảy ra, hắn không thể nào khiến mọi chuyện như trở về hiện trạng ban đầu được.

Hắn vừa định giúp cậu đỡ lấy Mai Tiểu Băng thì đã bị An Nhiên hất ra, cậu oán giận nhìn kẻ kia, rít qua kẽ răng nói:

– Không cần!! Nghiệp Thiệu Đăng, nếu như mẹ con Tiểu Băng có mệnh hệ gì, từ nay về sau, cả kiếp này tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu!!

– An Nhiên...

Hắn thất thần nhìn cậu. Lồng ngực đột nhiên chợt hõm vào thật sâu, dường như gặp khó khăn để hít thở bình thường lại. Hắn biết khi cậu nói ra những lời đó là hoàn toàn nghiêm túc, hắn lặng người đi, lại tưởng tượng ra tương lai nếu đột nhiên An Nhiên hoàn toàn biến mất trước mặt mình, và cả đời này hắn vẫn phải tiếp tục cuộc sống này – nhưng là không còn cậu bên cạnh. Nghĩ tới chuyện mất đi cậu, chưa bao giờ Nghiệp Thiệu Đăng lại thấy hoảng loạn như hiện tại, lúc hắn nhìn theo lối đi phía trước thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của An Nhiên đâu nữa.

**

An Nhiên không biết cách liên lạc với gia đình Mai Tiểu Băng, thế nên sau khi đưa cô ta tới bệnh viện, cậu ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, hai tay run run bấm số gọi đi cho Trịnh Huyền Mi và Đào Triệu Tuyển.

Lúc Đào Triệu Tuyển tới nơi, điều đầu tiên gã làm đó chính là lao vào đạp một cú mạnh vào bụng An Nhiên.

– Thằng khốn, Tiểu Băng mang thai, tại sao mày không nói cho tao biết?

Đôi mắt Đào Triệu Tuyển bấy giờ cũng đỏ ngầu, tức giận lẫn hoảng sợ tột độ đang dần gặm nhấm tâm trí gã. An Nhiên không phản ứng lại, chỉ mặc cho Đào Triệu Tuyển xách cổ áo mình, sau đó gã lập tức đấm mạnh vào má cậu, tiếp tục rít lên:

– Rốt cuộc có chuyện gì? Không phải tao đã bảo mày phải bảo vệ cô ấy hay sao?

An Nhiên bị đánh lăn ra sàn, cậu lòm còm bò ngồi dậy, vẫn cúi mặt đáp:

– Xin lỗi, là tao vô dụng không bảo vệ nổi cậu ấy...

Đào Triệu Tuyển định lao vào lần nữa thì Trịnh Huyền Mi đứng bên cạnh lập tức lên tiến can ngăn.

– Được rồi Triệu Tuyển, đừng làm ồn ở đây. Tình hình trước mắt là phải cầu trời cho mẹ con cậu ấy qua khỏi!

Đào Triệu Tuyển thở hồng hộc, căm phẫn nhìn vào An Nhiên.

– Nhưng ít nhất tôi phải biết được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Băng...

Trịnh Huyền Mi có vẻ bình tĩnh hơn, cô ta đưa mắt quét qua An Nhiên đang thất thần, giây sau liền hỏi:

– An Nhiên, đã có chuyện gì xảy ra?

Lúc này, An Nhiên vẫn một mực cúi đầu mà không đáp. Trong lòng cậu rối bời, phản ứng cũng dần dần trở nên chậm chạp hơn, một lúc lâu sau đó mới lí nhí đáp:

– Tiểu Băng...là...là do...bất cẩn mà té cầu thang...

– Cái gì?

– Là lỗi của tao, tao không bảo vệ Tiểu Băng được, có trách thì trách tao vô dụng...

Đào Triệu Tuyển lại bước tới, lần này gã túm lấy cổ áo An Nhiên, bắt cậu phải nhìn thẳng vào gã mà trả lời.

– Trả lời rõ ràng cho tao...Mày đang giấu diếm điều gì đó, đúng không?

An Nhiên cùng quẫn chối:

– Không...tao không...

– Nghiệp Thiệu Đăng?

Không chỉ có An Nhiên, mà ngay cả Trịnh Huyền Mi cũng giật mình khi nghe Đào Triệu Tuyển nhắc tới cái tên.

Qua đôi mắt rung chuyển hoang mang của cậu, Đào Triệu Tuyển dần dần hình dung ra sự tình. Hai bàn tay gã đang run run lên, cơn giận ngay lập tức bộc phát như vũ bão.

– Tao biết rõ mà, là thằng chó điên đó! Giang An Nhiên, tao đúng là thằng ngu khi đã tin mày, đáng lẽ tao không nên để Tiểu Băng bên cạnh mày, tao biết thằng chó đó thế nào cũng không buông tha...

An Nhiên một mực lắc đầu, nói:

– Không có...Thiệu Đăng không cố ý...Cậu ấy không cố ý hại Tiểu Băng...

Đào Triệu Tuyển bật cười như điên dại, sau đó gã trợn mắt lên, cố rót từng câu chữ đều đặn rành mạch vào tai cậu.

– Mày thừa nhận chuyện này có liên quan tới nó rồi sao? Thằng khốn đó, nó là dã thú, nó không phải con người...Từng người, từng người một đều bị nó hại cả...cũng chính bởi vì mày – Giang An Nhiên...

Đôi mắt Trịnh Huyền Mi tối lại, cô ta phải thụt lùi lại vài bước, tựa người vào tường mới có thể chống đỡ nổi cơ thể của chính mình. Qua lời nói mập mờ của cả hai, dù là người ngu ngốc đến thế nào cũng phải hiểu được đôi chút.

An Nhiên càng thêm kích động, nói:

– Không có, Thiệu Đăng...không có hại ai cả...cậu ấy vốn là người rất tốt, cậu ấy rất tốt với tao...

Đào Triệu Tuyển rít qua kẽ răng, nói:

– Nó chỉ tốt với một mình mày mà thôi. Mày thực sự vẫn không nhận ra bản chất thực sự của Nghiệp Thiệu Đăng hay giả ngu dại mà không muốn nhìn nhận? Nhìn gương mặt ngu ngơ của mày... được...để tao nói cho mày hai bí mật...

Đào Triệu Tuyển tiếp tục áp sát cậu, nói rõ ràng rành mạch:

– Mày có biết ai đứng sau gây vụ tai nạn khiến anh Phương suýt chết không? Có biết ai thuê người xử đẹp thằng bồi ở Chrum từng gây sự với mày không? Giang An Nhiên...mày đúng là ngu ngơ hết chỗ nói rồi...Bất kì ai dính tới mày, đều chẳng có kết cục tốt. Nhưng tao lại không ngờ...thằng súc vật đó...ngay cả đứa con gái chân yếu tay mềm lại còn đang mang thai như vậy mà nó cũng chẳng bỏ qua...nó không còn là người nữa.

– Không phải như vậy!!!

An Nhiên nghe xong những lời đó, tai cậu đều ong ong lên. Cậu không tin, không tin rằng người bạn mà mình thân thiết bao lâu nay lại chính là hạng người đáng khinh đó. An Nhiên như lọt thõm vào bóng tối quánh đặc, cố bám víu vào niềm tin nhỏ nhoi nào đó, nhưng đáng tiếc, mọi chuyện trôi qua trước mắt cậu đã chứng tỏ một sự thật mà cậu không bao giờ muốn nhìn nhận. Đột nhiên, An Nhiên quay sang nhìn Trịnh Huyền Mi, từ đôi mắt cô ta cũng đang là một nỗi trống rỗng vô thần, cậu bước tới trước mặt cô ta, gấp gáp hỏi:

– Cô là bạn gái của cậu ấy, cô hiểu Thiểu Đăng mà phải không? Cậu ấy không thể nào là loại người đó được...

Trịnh Huyền Mi không buồn nhìn lấy An Nhiên, cũng không cất tiếng nào. Lát sau, An Nhiên mất kiên nhẫn liền bấu mạnh vào bả vai cô ta.

– Tôi đang hỏi cô!! – An Nhiên rống giận.

Trịnh Huyền Mi vì đau mà từ từ ngước lên nhìn cậu, sau đó lại thản nhiên nói:

– Anh ta vốn là như vậy! Trên đời này chỉ có một mình cậu nghĩ Nghiệp Thiệu Đăng là người tốt thôi!!

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro