Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng cõi lòng mình đỗ vỡ, niềm tin mà cậu đặt vào Nghiệp Thiệu Đăng đã hoàn toàn bị thiêu rụi. Nếu bây giờ cậu còn không tỉnh táo mà nhìn nhận thì xem ra chính cậu sẽ trở thành trò cười cho cả thế giới này.

Cậu khập khiễng bước tới cánh cửa phòng hộ sản, nhìn vào đó một lúc lâu, trái tim co thắt, từng trận đau buốt tỉ tê.

Sau đó không lâu, An Nhiên cảm nhận được có tiếng bước chân người từ xa tới. Cậu còn chưa biết đó là ai thì đã nghe tiếng rít gào của Đào Triệu Tuyển:

– Thằng chó!! Mày còn dám vác xác đến đây? Mày dám hại Tiểu Băng, hại con tao, hôm nay tao nhất định phải giết mày!!

Nghiệp Thiệu Đăng đang trong bộ dạng hoảng loạn tìm tới, thấy An Nhiên đứng đó, hắn liền nhanh chóng bước tới. Trong đôi mống mắt đen tuyền lúc bấy giờ chỉ còn lại nỗi trống trãi và hoang mang, hắn nhìn thấy Đào Triệu Tuyển lao thẳng vào mình, cũng chỉ lách người tránh đi, nhưng sau khi nghe thấy câu nói, hắn đột nhiên chưng hững lại.

– Con của mày? – Hắn nhìn Đào Triệu Tuyển, ngây ngơ hỏi.

– Thằng khốn nạn!!

Đào Triệu Tuyển không màn gì cả, tiếp tục vung cú đấm vào người Nghiệp Thiệu Đăng, nhưng chỉ tiếc gã vốn không phải là người dễ dàng đụng được tới hắn. Sau vài chục giây đã bị Nghiệp Thiệu Đăng đẩy té ra sàn, lúc đó gã cũng chỉ còn biết căm phẫn tột độ, hận không đủ sức lực để đánh cho Nghiệp Thiệu Đăng chết đi sống lại.

Trịnh Huyền Mi vẫn đăm đăm nhìn hắn bằng vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt trầm buồn không một tia gợn sóng, sau vài giây cô ta mới chợt cất tiếng:

– Vậy anh tưởng đứa con trong bụng Tiểu Băng là của An Nhiên sao?

Nghiệp Thiệu Đăng thất thần, hắn càng trở nên hoang mang hơn, nhìn về phía An Nhiên. Lúc này, cậu vẫn không có thái độ gì, vẫn đứng trước phòng hộ sản, nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã đóng im ỉm hơn nửa tiếng qua.

Hắn từng bước, từng bước đi lại gần cậu, giọng nói có chút cấp bách:

– Nhiên...tôi...tôi không biết...đứa con...

An Nhiên khẽ nhìn qua người bên cạnh, dù đã cố gắng áp chế tâm trạng hiện tại của mình nhưng cậu cũng không tài nào giấu đi được sự mệt mỏi, thất vọng qua ánh mắt. Càng nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, cậu càng cảm thấy nỗi đau thấu buốt trong lòng ngực, giới hạn chịu đựng của An Nhiên đã tới mức cảnh báo, cậu biết bản thân không thể gắng gượng hơn được bao lâu nữa, điều cậu muốn bây giờ chính là làm rõ mọi chuyện với hắn.

An Nhiên xoay người rời đi, trước đó còn nói với Đào Triệu Tuyển đang bất lực ngồi dưới đất:

– Tiểu Băng là một cô gái tốt, ông trời nhất định phù hộ cho mẹ con cô ấy!

**

An Nhiên khập khiễng bước ra khỏi bệnh viện, dưới một gốc dương to, cậu quay lại thì đã thấy Nghiệp Thiệu Đăng đứng phía sau mình. Bấy giờ hắn mới để ý tới mắt cá chân đã sưng phù của An Nhiên, có chút đau lòng nói:

– Để tôi dẫn cậu đi băng bó lại...

Bàn tay vừa chạm tới vai cậu đã bị hất mạnh ra, An Nhiên căm phẫn nhìn kẻ đối diện mình, cố gắng bình giọng mà hỏi:

– Rốt cuộc cậu có phải là Nghiệp Thiệu Đăng mà tôi quen biết bấy lâu nay hay không?

Nghiệp Thiệu Đăng thoáng sững người, hắn cúi gằm mặt, sau đó lại nói:

– Nhiên...là tôi sai...

– Bây giờ cậu mới biết mình sai sao? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu đã sai ở chỗ nào?

– Tôi...

Nghiệp Thiệu Đăng bối rối, nhìn thái độ cứng cỏi của An Nhiên, hắn biết lần này cậu thực sự đã nổi giận. Tính cách An Nhiên như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Nếu như đối với hắn, cậu không là gì thì hẳn kẻ ngạo mạn, tự đại như Nghiệp Thiệu Đăng cũng không thoắt trở thành bộ dáng sợ hãi như hiện tại. Hắn không hề muốn khoảng thời gian như trước đây lại tái diễn, cậu biến mất và hắn chỉ còn biết chênh vênh trong sự thiếu vắng, trống trãi.

An Nhiên nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót không nói thành lời. Là thương hắn, cũng là hận hắn vì hắn đã biến chất trở thành một kẻ lòng lang dạ sói mà ai cũng muốn tránh né, cũng sợ hãi. An Nhiên bước gần lại hơn, đối mặt với hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đang một mực hoang mang rung chuyển kia, lại nói:

– Nói hết cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã làm những chuyện đáng sợ gì?

Nắm tay Nghiệp Thiệu Đăng đã dần siết chặt lại, ánh mắt nhoáng lên tia tỉnh táo trở lại, lồng ngực hắn nhấp nhô mạnh mẽ như thú lớn, lát sau giọng nói trầm trầm mới chợt cất ra:

– Tất cả là lỗi của bọn chúng...

– Cái gì?

An Nhiên thoắt thấy sự thay đổi thực sự khi nhìn vào đôi đồng tử đang cực co lại trong mắt người kia, đây chính là bản chất, cái mà hắn đã che giấu đi chỉ khi ở bên cạnh cậu. An Nhiên cảm thấy sợ hãi, lẫn trong đó là cảm giác đau lòng không thể diễn tả. Một làn gió mạnh thổi qua, mang cơn lạnh bất chợt ùa tới cả hai người. An Nhiên không rét mà run, tim cậu như cóng lại một phần, mọi cử chỉ đều đông cứng.

Nghiệp Thiệu Đăng nhìn ra dòng xe cộ đang tấp nập phía trước, đôi mắt hắn chợt trống trãi đi, thái độ cũng hơi khác hẳn.

– Bọn chúng đáng bị như vậy, bọn chúng đều có lỗi với chúng ta trước...Tôi không có làm sai gì cả...

An Nhiên quá bất ngờ trước vẻ mặt ngông cuồng kia, khi cậu lấy lại được phản ứng, lập tức quát lên:

– Nghiệp Thiệu Đăng!!! Cậu vốn không phải loại người đáng sợ đó mà...cậu là bạn tôi, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, không lý nào...không lý nào...

– An Nhiên! Tôi chưa bao giờ nhận mình là người tốt, trên thế giới này, tôi chẳng cần cái gì, chẳng cần ai khác cả...Tôi chỉ cần người thân của mình, cậu, dì Mộc Miên, Kì Duyên. Ngoài ba người ra, tôi không cần biết cái gì cả!!

An Nhiên nghe, thấy rõ, cậu bước thụt về phía sau. Tại sao cậu lại quên đi mất Nghiệp Thiệu Đăng vốn dĩ là kẻ có tận hai nhân cách. Sau cú sốc tâm lý lúc mất đi mẹ mình, nhân cách thứ hai của hắn cũng đã xuất hiện, chính là sự ích kỷ, bất chấp, đáng sợ của hiện tại. Thế giới của hắn quả thực rất nhỏ, chỉ tồn tại trong đó là những người yêu quý hắn mà hắn cũng yêu quý.

Nước mắt cậu chực trào, cứ cay đắng nhìn hắn như vậy trong một lúc mà không nói gì cả.

Nghiệp Thiệu Đăng phì phò thở trấn tỉnh trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, hắn nhìn thấy khóe mắt An Nhiên rỉ ra giọt nước trong suốt, đau lòng mà đưa tay quẹt lấy, cử chỉ vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn ấm áp như thường lệ. Nhưng đối với An Nhiên, cậu đã không còn thấy cảm động nữa, cậu cúi mặt, giọng nói trầm thấp vang lên:

– Cậu có hối hận khi làm những chuyện đó không?

– Không có, tôi không có làm gì sai cả...

An Nhiên nghe thấy, tiếp tục rống giận:

– Đến bây giờ cậu vẫn cho rằng mình không sai? Cậu gây tai nạn cho Trung Phương, hại Odie, đẩy Tiểu Băng đang mang thai xuống cầu thang, cậu cho rằng mấy chuyện đó hoàn toàn là đúng sao?

Nghiệp Thiệu Đăng quay đi, thản nhiên nói:

– Chuyện của Tiểu Băng, là tôi sai thực sự. Vì tôi nghĩ cô ta dùng cái thai đó để trói buộc cậu, bắt cậu rời khỏi tôi... còn những chuyện khác, tôi không sai, ngay cả với...Huyền Mi...

– Cái gì? Huyền...Mi...

An Nhiên mơ hồ nhìn bóng lưng của người kia, lúc cậu định hỏi hắn cho ra lẽ thì lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ đằng sau:

– Thú nhận tất cả rồi à?

Trịnh Huyền Mi bước tới, ánh mắt cô ta hiện lên nỗi chua xót, nước mắt vẫn rơi ướt đẫm bên hai gò má. Cô ta từ từ đến gần, tầm mắt một mực nhìn vào Nghiệp Thiệu Đăng. Lúc hai người đã đối mặt thẳng thừng, Trịnh Huyền Mi không e dè đưa tay tát một cú mạnh vào má Nghiệp Thiệu Đăng.

Tiếng tát vang lên chát chúa, ngay cả An Nhiên cũng sững sờ nhìn vẻ mặt đang oán giận thực sự của Trịnh Huyền Mi, cô ta nấc nghẹn mà gào lên:

– Anh vốn dĩ không yêu tôi!!! Ngay từ bắt đầu đã không yêu tôi!!! Tại sao chứ? Thời gian qua, tôi đã dành cho anh biết bao nhiêu là tình cảm, anh có hiểu được hay không? Nghiệp Thiệu Đăng, quả nhiên anh là kẻ lòng dạ sắt đá...Dùng tôi như một cái bình phong để che mắt thiên hạ. Tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao lại lôi tôi vào thứ quan hệ đê hèn của các người, thật kinh tởm!!!

Lần này, cơn giận của Trịnh Huyền Mi chình thức bộc phát. Trước đây cô ta luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chính vì muốn kéo Nghiệp Thiệu Đăng về phía mình, vì cô ta quá yêu người này. Nhưng đến hiện tại giờ phút này, biết được những chuyện mà hắn đã làm vì An Nhiên, cô ta cũng nhận thức được thì ra bản thân chỉ là một hạt bụi như có như không tồn tại giữa hai người họ. Nghiệp Thiệu Đăng đã nhận ra tình cảm của hắn, thái độ của hắn rõ ràng sẽ không để mất đi An Nhiên, rốt cuộc, mọi công sức, mọi hi vọng của cô ta đều như ly nước hất đi.

Nghiệp Thiệu Đăng bị đánh, một bên má ửng đó dấu tay, nhưng chẳng qua hắn chỉ xem đó như một động tác đuổi ruồi, gương mặt vẫn không hề mải mai một cảm giác xao động nào.

– Em là một cô gái tốt, xin lỗi!

– Xin lỗi? Anh nghĩ chỉ nhiêu đó thì bù đắp được hay sao? Anh có biết tôi yêu anh nhiều tới mức nào không? Thậm chí còn không hề thua kém thứ tình cảm trái tự nhiên của hai người kìa! Anh và Giang An Nhiên sẽ kết quả à? Điều đó là không bao giờ...

Nói xong, cô ta lại hướng mắt tới An Nhiên. An Nhiên giật mình nhận ra đôi mắt Trịnh Huyền Mi đã như kẻ cuồng loạn, cô ta gằng giọng:

– Cậu có thể tha thứ cho Thiệu Đăng không?

An Nhiên nhìn sang Nghiệp Thiệu Đăng, quả thực bây giờ cậu không còn cách nào để trở về mối quan hệ như trước đây với hắn được, không thể nào tiếp tục đối diện với kẻ không chịu nhận mình đã làm sai, càng không chịu sửa đổi kia.

Nghiệp Thiệu Đăng nhìn thấu từ đôi mắt mệt mỏi của cậu, hắn cùng quẫn nói:

– Nhiên...chỉ cần cậu không rời khỏi tôi, sau này tôi đều có thể nghe lời cậu...

– Đơn giản như anh nghĩ hay sao? Làm sai thì có thể dễ dàng chuộc lỗi như vậy sao? Thiệu Đăng...anh không còn cơ hội nữa...con của Tiểu Băng mất rồi...anh có thấy áy náy chút nào không?

Lời của Trịnh Huyền Mi vừa dứt, tâm An Nhiên như bị một búa bổ xuống, cậu nhìn cô ta lắp bắp hỏi:

– Cái...cái gì? Con của Tiểu Băng?

– Mất rồi!!! Tiểu Băng sẽ rất đau khổ! Giang An Nhiên, cậu có thể tha thứ được cho Thiệu Đăng không? – Trịnh Huyền Mi chua chát cười, nước mắt không ngừng rơi xuống.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro