CHƯƠNG 1: Câu chuyện về kẻ độc hành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên gặp nhau trên một chuyến tàu đêm, anh chàng ngoại quốc bụi bặm ngồi cạnh tôi đã đề nghị kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích. Tôi hỏi anh:

- Đó là câu chuyện đến từ nơi anh sống sao?

Anh lắc đầu trả lời:

- Tôi chẳng sống ở nơi nào cả. Đối với tôi cả thế giới này là nhà.

Tôi lim dim mắt và nói:

- Tôi thì đang coi chiếc ghế chật chội trên chuyến tàu ồn ào này là giường, tôi đang rất muốn ngủ.

- Vậy thì cô nên nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ. - Anh nói.

Nụ cười hiền lành của anh hiện lên trong ánh sáng hiếm hoi của những chiếc đèn đường, anh chậm rãi kể cho tôi nghe câu chuyện về một kẻ độc hành trên con đường đi tìm kho báu. Theo lời anh nói, đó là câu chuyện dân gian của Thái Lan – đất nước mà anh vừa đi qua trước khi dừng chân ở Việt Nam, câu chuyện đã luôn hiện hữu trong tâm trí anh suốt khoảng thời gian anh di chuyển, nhiều đến mức ngay lập tức anh muốn kể nó ra với người ngồi cạnh anh khi bước lên chuyến tàu này. Trí óc mỏi mệt của tôi không còn ấn tượng nhiều về tình tiết câu chuyện đó, ngoại trừ cái kết không có hậu của nó: kẻ độc hành đã gục ngã trước thử thách cuối cùng.

- Kẻ độc hành đã gục ngã trước thử thách cuối cùng. – Giọng kể đậm chất Anh của anh nhắc lại cái kết thúc rất chậm rãi và có chút cay đẳng. 

Thật kỳ lạ là câu chuyện của anh khiến tôi tỉnh ngủ, thực sự nó có chút đáng sợ.

- Vậy anh là một kẻ độc hành? – Tôi hỏi.

- Tại sao cô lại ở trên chuyến tàu này một mình? – Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Anh nhận ra điểm chung giữa chúng tôi.

- Chạy trốn. – Tôi thở dài.

Tôi kể cho anh câu chuyện của mình, thêm thắt một chút bi đát và lược bỏ một chút nhàm chán.

- Tôi cho rằng mình đã lãng phí bốn năm cuộc đời mình cho một ngành nghề mà tôi không thể kiếm tìm nổi cho mình một công việc phù hợp. Tôi học y nhưng lại sợ máu. – Tôi nói.

- Cô hoàn toản có thể quay trở lại và chọn điều mình yêu thích. – Anh cho tôi một lời khuyên lạc quan.

- Tôi từng có một cuộc tình. Cả cuộc đời trước đây tôi đã cho rằng anh ta là thứ duy nhất mà tôi yêu thích và muốn chọn lựa cho tương lai sau này. Nhưng mọi thứ đều đã sụp đổ hết cả. 

- Vấn đề là cô sẽ chạy trốn trong bao lâu và đi bao nhiêu thì sẽ là đủ xa? – Anh nhún vai.

Lúc đó, để tránh phải đưa ra câu trả lời, tôi giả vờ hoàn toàn không hiểu ý anh nói gì. Tôi đổ lỗi cho rào cản ngôn ngữ giữa chúng tôi.

- Vấn đề là tôi sẽ lựa chọn ai và điều gì tiếp theo nữa! – Tôi nhắc lại cấu trúc câu anh vừa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro