CHƯƠNG 2: ĐÔI CÁNH.​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, Michal cũng bắt đầu kể cho tôi một câu chuyện:

- Kể từ khi sinh ra anh đã được Chúa ban tặng cho một đôi cánh, không cần biết đó là đôi cánh của thiên thần hay ác quỷ nhưng đó nhất định là để bay. – Tôi cho rằng cách bắt đầu này gần giống như những câu chuyện cổ tích từ xa xưa.

Tôi lẳng lặng nghe những lời anh kể, ánh sáng le lói từ phía ngoài hắt vào căn phòng giúp con mắt có thể lờ mờ nhìn thấy vết bớt dài trên lưng anh, Tôi muốn chạm vào tấm lưng ấy để tôi có thể thực sự cảm nhận được nó, nối liền với vết bớt là một đường gồ ghề những vết sẹo dài mà tôi không hề rõ về nguyên nhân của chúng. Michal thì thào trong bóng tối rằng đó chính là đôi cánh của anh. Tôi không hỏi gì thêm, chỉ nhè nhẹ đưa bàn tay của mình ra, hai ngón tay lướt đi trên tấm lưng của anh như là đi du lịch vậy. Cơ thể anh là cả một vùng đất kì lạ đang cần khám phá. Rừng rậm của anh là râu tóc rậm dày, những giọt mồ hôi chảy dọc theo cơ bắp anh như những dòng suối nhỏ, thung lũng của anh thì ẩm ướt và núi đồi của anh là bờ ngực rộng lớn mà tôi đang tựa vào. Tất cả những quang cảnh tuyệt mĩ này đều dành cho tôi. Tôi mải mê ngắm nhìn đến mức quên đi cả giấc ngủ của mình.

- Em ước mình có thể cắt gãy đôi cánh này. – Tôi biến hai ngón tay của mình thành một cây kéo sắc nhọn. – Và cơ thể này của anh sẽ trở thành thuộc địa của em!

- Bất kể thiên thần hay ác quỷ, kể cả là chim hay thậm chí là gà, khi gãy cánh đều sẽ chết.

Tôi im lặng một hồi lâu. Nghĩ rằng mối tình này sẽ kết thúc chóng vánh như cái cách chúng tôi đưa nhau lên giường.

Anh đùa cợt:

- Có phải em đang suy tính đến việc thưởng thức món cánh gà?

Tôi trả lời nghiêm túc:

- Em sẽ chẳng thể sở hữu thứ gì nếu chúng đã chết. Nếu em ăn con gà hôm nay, ngày mai em sẽ thải nó ra mà thôi.

Michal gật đầu.

- Vậy thì hãy thả nó đi.

Tôi khoát tay:

- Em muốn nuôi nó.

Lần này thì anh thua tôi hoặc là anh đã quá chán với việc đối đáp thêm.

Tôi cắn nhẹ vào tai anh và thì thầm:

- Hãy ở bên em càng lâu càng tốt, vậy là đủ.

Anh quay lưng lại phía tôi, ngáy khe khẽ giả vờ như đang ngủ. Tôi không thể dời mắt khỏi tấm lưng kỳ dị của anh. Tôi bắt đầu suy nghĩ miên man và trò chuyện một mình:

- Ngày xửa ngày xưa, trong suốt một nghìn lẻ một đêm, nàng Sheherazade đã liên tục kể những chuyện về tình yêu và sự chia ly, về chiến tranh và những vùng đất yên bình, về những xứ sở mà kim cương nhiều hơn đá sỏi, về những vùng biển rộng lớn bao quanh những khu rừng, về những vị vua cũng như bọn ăn mày, về những cô gái đẹp hay những mụ đàn bà xấu xí, về cả những mưu toan diễn ra trong các ngõ hẻm, các khu chợ tại và pháp thuật của những phù thủy cũng kỳ diệu như những loài ngựa biết bay, loài chó biết nói, người hóa cá, thậm chí có loài cá lớn hơn cá voi và chim khổng lồ nữa…

Anh im lặng và cố gắng lắng nghe những điều tôi nói.

- Em đã rất nhớ những cuốn sách dày về các câu chuyện của nàng, trước đây cha mẹ đã quá bận rộn để có thể kể cho em nghe những câu chuyện đó hàng đêm, đôi khi em nghĩ rằng bị ép học chữ sớm là một điều may vì em đã luôn tự đọc và tự kể cho mình nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.

Bỗng có tiếng nói cất lên từ phía anh:

- Anh nhớ là câu chuyện kẻ độc hành của anh đã khiến em khó ngủ.

- Câu chuyện về đôi cánh của anh cũng làm em không thể ngủ nổi. – Tôi trả lời.

Anh quay về phía tôi, hôn vào mắt và môi tôi, hôn xuống cổ và vòng tay xuống phía dưới. Anh nói:

- Anh hoàn toàn sẽ làm em mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro