Chương 3: TỈNH GIẤC.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh luôn khiến tôi có một cảm giác thanh mát kỳ lạ, bất giác tôi ngửi thấy hương vị của biển, đôi chân như đang đứng cạnh một mặt nước xanh biếc mênh mông không giới hạn, chỉ cần tiến thêm một chút thôi, một chút nữa thôi là sẽ đắm chìm trong làn nước ấy, cả thân thể sẽ lập tức cảm thấy sạch sẽ và mát rượi. Michal khẽ cựa mình, cất tiếng rất nhẹ nhàng, âm sắc trang trọng kiểu Anh của anh khiến giọng nói càng trở nên quý phái: “Darling, let’s wake up!”. Thì ra tôi đang nửa tỉnh nửa mê chìm đắm trong ánh mắt xanh biếc của anh, không thể rời khỏi.

- Em đã ngủ trước khi câu chuyện đêm qua kết thúc. – Michal nháy mắt.

- Anh luôn có ngày hôm sau để hoàn thành những gì còn dang dở của ngày hôm trước. – Tôi nói.

Anh mỉm cười.

- Chẳng phải đó là cách mà nàng Sheherazade đã tiếp nối những câu chuyện của mình tới hàng ngàn đêm để trì hoãn việc vua Shahriyar hành hình nàng hay sao. – Tôi thường có động tác biến bàn tay mình giả thành chiếc kéo đặt trên vết bớt ở lưng anh, anh cũng thường đáp trả lại tôi bằng nét mặt cố tỏ ra sợ hãi một cách hài hước.

Rồi anh hôn lên trán tôi và nói:

- Hẹn em đêm nay. Còn giờ thì chúng ta còn cả một ngày dài phía trước, anh đã có hơn hai ngày lười biếng trên chiếc giường này trong khi ở ngoài kia có cả một thành phố đang cần khám phá!

Michal nhẹ nhàng rút cánh tay của anh ra và đặt đầu của tôi lên gối, rồi nhanh nhẹn đi vào phòng tắm, tiếng vòi hoa sen xì xào hòa với tiếng hát của anh: “I’m sailing, I’m sailing, home again, ‘cross the sea. I’m sailing stormy waters. To be near you, to be free.”. Tôi vẫn nằm im trên giường lắng nghe bài hát của anh, tôi chưa bao giờ nghe bài hát này trong đời cho đến khi gặp Michal, và hiện giờ tôi cũng không hề có ý định tìm nghe bản gốc của nó trên mạng vì theo thường thức của mình, tôi cho rằng đó là bài hát của riêng Michal, chỉ cần giọng hát của anh và tiếng nước chảy là đã quá hoàn hảo rồi. Giờ nghe nhạc buổi sáng kết thúc, Michal bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt đẫm, nước thấm cả vào chiếc áo anh mới thay, nước quệt cả vào chiếc quần anh đang mặc, nước nhỏ xuống gương mặt tôi khi anh cúi xuống hôn vào cổ tôi: “Please, wake up, darling!”, anh nhẹ nhàng nhắc thêm, rồi anh quay lưng bước ra cửa.

Tôi uể oải hồi lâu trên giường, đếm những tiếng bước chân càng xa dần của Michal, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, rồi tôi mới ngập ngừng đưa tay kéo nhẹ chiếc rèm cửa nơi đầu giường ra một chút, hấp háy mắt ngắm nhìn ánh mặt trời vàng óng trên những sợi tóc lấp lánh của Michal. Thứ ánh sáng lấp lánh ấy còn đọng mãi trong mắt tôi cho đến khi bóng anh khuất hẳn ở phía góc đường. 

Phía trước anh là Hà Nội, anh sẽ khám phá Hà Nội của tôi. Anh sẽ đủng đỉnh đi bộ trên những vỉa hè chật chội và đông đúc. Một anh Tây tóc vàng mắt xanh, với chiều cao vượt trội và dáng vẻ bụi bặm sẽ đi qua những phố cổ ồn ào, những chợ cóc, những hàng quán vỉa hè rất Việt Nam. Tôi không biết bằng cách nào anh đưa tôi quay trở lại với nơi mà tôi đã định lìa bỏ, tôi không biết bằng cách nào mà cho tới tận giây phút này chúng tôi vẫn chưa thể lìa bỏ nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro