CHƯƠNG 77: "Hiện tại trong mắt anh...tất cả đều là em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ vào hướng dẫn của dì, Chính Quốc tìm đến trung tâm thương mại này. Nhìn con đường mua sắm dài dằng dẵng, anh bó tay toàn tập. Đây là vấn đề nan giải cuối cùng dì đưa ra cho anh sao? Người đông đến thế này làm sao tìm ra được Tiểu Anh?

Cuối cùng, Chính Quốc không thể không lựa chọn phải kiên nhẫn, anh chậm rãi đi qua từng gian hàng, coi như đi dạo phố cũng được. Anh tin chắc nếu như anh và cô có duyên thì nhất định sẽ gặp gỡ, cho dù có không gặp thì về nhà Tiểu Anh cũng có thể nhìn thấy cô.

Chính Quốc vô tình đi ngang cửa hàng mẹ và bé. Xuyên qua cửa sổ kính sát đất, anh nhìn thấy hai manơcanh, một người đàn ông và một người phụ nữ có thai. Biểu cảm của hai người nộm này như thật, tựa như hai vợ chồng. Người đàn ông đầy trìu mến nhìn người vợ, bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng cô ta. Người phụ nữ dựa vào lòng người đàn ông, tay đan tay, cúi xuống nhìn bụng lum lúp sau bộ váy áo.

Ngắm nhìn cảnh tượng này đột nhiên anh nghĩ đến mình và Tiểu Anh. Nếu hai người cũng như thế này thì sẽ ra sao nhỉ, chắc chắn còn sống động hơn gấp nhiều lần.

Anh đẩy cửa vào trong, nhưng điều khiến anh kinh hỉ chính là một bóng lưng đang cầm lên, rồi lại đặt xuống từng món từng món đồ chơi bé xíu, bóng lưng đã khiến anh mất ngủ bao lâu nay.

Anh đã biết, nếu có duyên, nhất định sẽ gặp gỡ.

Anh từ từ đi qua, muốn bịt hai mắt của cô, để cô đoán xem mình là ai. 

Tiểu Anh nhất định sẽ không ngờ anh xuất hiện ở đây. Chờ đến khi cô không đoán ra, anh sẽ bất thình lình xuất hiện trước mắt cô, đem đến cho cô niềm vui bất ngờ. Phải chăng cô sẽ mừng đến phát khóc?

Trên thực tế, anh cũng hành động như vậy, nhưng kết quả … Tay anh còn chưa đụng được vào người cô, đã bất ngờ bị cô nắm lấy, dùng lực mạnh, vật ra nền đất.

Chính Quốc: “…”

Đau chết đi được, bên tai âm thanh tiếng nước ngoài bô lô ba la, anh giả chết cho xong chuyện.

Chuyện lớn xảy ra khiến đám đông xung quanh vỗ tay reo hò, khen Thái Anh mạnh mẽ.

“Anh Chính Quốc?” 

Sau khi nhìn rõ ràng, Thái Anh cất giọng kinh ngạc, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi những người xung quanh, biểu thị mình đánh nhầm người, để mọi người dần dần tản ra. Nhìn anh nằm ngã trên đất, cô dở khóc dở cười, cô quỳ một chân, vỗ vỗ lên mặt anh, nhỏ giọng: “Không còn ai rồi, anh tỉnh dậy đi Chính Quốc …”

Anh nheo một mắt: “Anh tan xương nát thịt rồi, không đứng lên nổi.”

Thái Anh cắn cắn môi: “Xin lỗi! Em đưa anh đi bệnh viện…” Dứt lời, cô lấy tay đỡ phần lưng, một tay nâng gáy, chuẩn bị bế bồng như kiểu công chúa …

Đám người tò mò vẫn đứng đó, vỗ tay rào rào, tán thưởng Thái Anh: “Good! Good!”

Chính Quốc: “… Em thả anh xuống.”

Cô chớp chớp mắt: “Anh có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh, em biết anh rất ngại …”

Chính Quốc: “…”

Sau đó hai người tay trong tay, cô liếc nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình: “Em không ngờ anh sẽ đến …”

Anh  hừ hừ vài tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô: “Em nghĩ thông suốt chưa?”

Thái Anh nghiêng đầu: “Anh đoán đi!”

“Em về Mỹ, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh. Nếu như anh không đi tìm em, có phải em cũng sẽ không liên lạc với anh?” Chính Quốc oán thán.

Thái Anh nghe anh nhắc đến chuyện này, cô trừng mắt nhìn anh: “Ai nói em không gọi?”

Ngày đó cô gọi cho anh, kết quả đầu dây bên kia trả lời lại là âm thanh của một người phụ nữ, cô ta yểu điệu trả lời Chính Quốc đã ngủ, nếu có việc có thể lưu trong hộp thư thoại. Then chốt ở chỗ người phụ nữ ấy dám gọi hai tiếng ‘Chính Quốc’ …

Hộp thư bà gì chứ! Thành phố Bắc khi ấy là buổi tối.

Ngay tại thời điểm đó, cô mới nghĩ thông suốt. Tình cảm của cô với anh thật sự là tình yêu. Có thể khi bắt đầu chính là ỷ lại, nhưng trải qua mấy tháng chung sống, cô đã đem phần ỷ lại đó biến chuyển thành tình yêu.

Chỉ có yêu thì cô mới ghen khi nghe giọng phụ nữ đầu dây bên kia. Lúc ấy cô chỉ hận mình không thể lập tức bay về nước … 

“Người phụ nữ kia là ai?” Thái Anh dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, muốn tính xổ.

“Phụ nữ nào?” anh ngơ ngác.

Thái Anh trừng mắt …

Anh ho khẽ một tiếng: “Ý em nói là người phụ nữ này?” Chính Quốc tắt điện thoại di động của mình, rồi ra hiệu cho cô gọi vào máy anh.

Thái Anh bán tính bán nghi gọi điện thoại vào máy anh, một lát sau quả thật có tiếng phụ nữ vang lên, giống như đúc lần trước: Alo, hiện tại Chính Quốc đã ngủ rồi, có chuyện gì có thể chuyển qua hộp thư thoại. Cám ơn!

Thái Anh: “…”

Cái quỷ gì đây?

“Đây là phát minh của Chí Mẫn trong khi rảnh rỗi, không có vụ án, đang trong giai đoạn dùng thử. Đều cài đặt cho toàn bộ nhân viên của Sở, chỉ cần khi điện thoại tắt nguồn, nếu có người gọi đến, sẽ nghe được phần ghi âm này. Chí Mẫn nói đây là phần mềm chống quấy rối đặc biệt. Nếu người gọi không chuyển qua hộp thư thoại thì người nhận sẽ không bao giờ biết được người đó đã từng gọi cho mình.

Chính Quốc ôm eo Thái Anh: “Tiểu Anh à … Có phải em đang ghen?”

“Không có!” 

Thiên tài thì ra cũng biết ghen.

“Tiểu Anh, theo anh về nước đi!” anh nhẹ giọng dò hỏi: “Sau này, công việc của em, sẽ có anh làm trợ lý; ở nhà anh sẽ biến thành công cụ ấm giường, có được hay không?”

Thái Anh mím mím môi: “Xem anh có thành ý như vậy … Vậy thì, Chính Quốc chúng ta về nhà thôi.”

Sau khi về nước, chuyện đầu tiên Thái Anh làm là đi tìm Chí Mẫn, yêu cầu anh ta cài giúp một phần mềm lên điện thoại của cô, sau đó tắt nguồn trốn ở nhà mẹ Điền suốt một ngày.

Nguyên ngày hôm đó, Chính Quốc gọi cho cô điều nghe được giọng một người đàn ông ngả ngớn gọi tên Tiểu Anh.

Tối hôm đó, Thái Anh về nhà, nhìn phòng ngủ khách đã trang trí thành phòng trẻ con, còn mấy món đồ chơi mà cô đã từng nhìn thấy trong cửa hàng mẹ và bé ở Mỹ. Thì ra trước khi về nước, anh đã quay lại cửa hàng này, xin chủ tiệm cho xem camera, bất cứ món đồ nào cô cầm qua, đều mua về.

Còn Chính Quốc ở phòng sát vách đang nổi trận lôi đình. 

Thái Anh bước vào trong, nhào vào lòng anh, thì thầm: “Chính Quốc, em thật cảm động.”

Anh đẩy cô ra, không thèm để ý đến cô.

Thái Anh biết mình đã sai, vội vàng mở di động, xóa phần mềm đó ngay trước mặt anh: “Em chỉ thấy trò này chơi vui, chứ không hề có bất cứ ý gì khác ….”

Chính Quốc hừ hừ, vẻ mặt dịu lại mấy phần nhưng vẫn không thèm quan tâm đến cô.

Thái Anh cau mày, rốt cục anh giận cô điều gì chứ?

“Ái cha … á á.. Bụng em … bụng em đau quá!” cô ôm bụng ngã trên giường.

Chính Quốc sợ hãi, chạy sang cô, muốn kiểm tra một chút xem cô bị sao. Kết quả Thái Anh xoay người, ép anh ở dưới thân: “Em bây giờ mới phát hiện anh Chính Quốc rất kiêu căng nha nha … Anh không nói cho em biết anh giận em điều gì, làm sao em đoán ra được…”

Chuyên gia tâm lý học từ xưa đến nay vẫn không thể đoán được tâm tư của người mình yêu.

Nghĩ đến đây cơn giận của anh mới dịu hẳn, anh nâng đầu Thái Anh, tính nói chuyện với cô, không ngờ, cô hạ thấp giọng: 

“Ông xã …”

Một tiếng gọi mềm mại, trên thế giới này không còn từ ngữ nào ngọt ngào hơn hai tiếng ấy. Anh trừng mắt nhìn Thái Anh. 

Đúng! Điều anh đang giận đó chính là rõ ràng hai người đã bên nhau nhưng tại sao Tiểu Anh luôn gọi anh là ‘Anh Chính Quốc’? Không phải như vừa rồi, cô phải lao đến gọi anh là ông xã ư?

“Làm sao đoán được?” anh ho nhẹ một tiếng, trong lòng rạo rực.

“Không phải đoán mà là nhìn thấy …” cô trả lời: “Toàn bộ đều viết hết trong mắt anh rồi.”

Chính Quốc cau mày: “Vậy em xem hiện tại mắt anh viết gì?”

Thái Anh quay đầu nhìn chằm chằm hai mắt anh.

Hơi thở thuộc về Tiểu Anh phả vào mặt, con mắt Chính Quốc trở nên thâm sâu, con ngươi phản chiếu là bóng hình cô.

“Hiện tại, trong mắt anh … tất cả đều là em.” 

Anh nhìn cô chăm chú đến mức Thái Anh cảm thấy thẹn thùng, ngứa ngáy toàn thân,.

Chính Quốc xoay người, đè Thái Anh dưới thân, thanh âm khàn khàn: “Câu trả lời đây. Hiện tại, anh muốn em.”

Gương mặt Thái Anh đỏ lựng, làm sao có thể trắng trợn như thế chứ: “Thế nhưng, chúng ta vẫn chưa ăn tối …” cô lấy hai tay chống ngực anh.

“Anh ăn trước là được, chờ đến khi anh ăn no, sẽ cho em ăn.” Chính Quốc ngậm vành tai Thái Anh, hơi thở nong nóng, bầu không khí ám muội lan tỏa, anh cảm nhận được người trong ngực rõ ràng đang run lên.

Cô tê dại toàn thân nằm lọt thỏm trong lòng Chính Quốc, ngón chân co cứng vì nụ hôn của anh: “Anh Chính Quốc…”

“Hả???” anh kéo dài thanh âm, tựa như đang chất vấn cô: “Xem ra anh phải tìm cách để em quen thuộc danh xưng mới rồi.”

Anh cắn nhẹ lên cần cổ cô, đầu lưỡi cọ qua cọ lại.

Thái Anh dần dần mất đi lý trí, lạc lối trong nụ hôn của anh; tuy nhiên, trong nháy mắt, cô có được một giây tỉnh táo, khiến cô một lần lữa từ chối anh: “Ông xã… ông xã … Không được … Không được, con … con vẫn nằm ở đó.” 

Rốt cục Tiểu Anh đã tìm được lý do.

Vạn sự lấy đứa nhỏ làm trọng.

Chính Quốc dĩ nhiên biết có con nên anh không dám dùng lực mạnh. 

Thế nhưng, cho dù chuyện gì đi chăng nữa, đêm nay anh nhất định không bỏ qua Thái Anh.

Anh trầm giọng: “Anh sẽ cẩn thận … Tiểu Anh … anh muốn em … thật sự ….”

Cuối cùng, Tiểu Anh không thể chống lại dụ hoặc của Chính Quốc …

[ Đoạn từ cổ trở xuống, không thể miêu tả, giao lại cho các bạn tưởng tượng. Về phần mình, mình chỉ biết hai người bọn họ đắp chăn, tắt đèn rồi…]

     ❤❤❤❤❤ HẾT❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro