CHƯƠNG 76: Ra đi lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh từ từ mở mắt, khẽ cựa quậy khỏi vòng tay của Chính Quốc: "Anh Chính Quốc ..."

Chính Quốc duỗi tay nhìn cô một cái, rồi lại ôm chặt cô vào trong lòng. Anh lấy tay nhẹ nâng đầu cô, hôn cô thật sâu.

Một lúc lâu sau mới chịu buông cô ra.

"Tiểu Anh ..." Chính Quốc gọi tên Thái Anh.

Cô nghẹn giọng: "Anh Chính Quốc! Em xin lỗi, em để anh phải lo lắng ..."

"Chỉ cần em tỉnh lại là tốt rồi." anh lại ôm cô vào trong lòng. Giờ khắc cảm nhận được cô suýt chút nữa biến mất khiến tâm anh run sợ từng hồi.

Thái Anh chôn đầu trong lồng ngực anh, rưng rức: "Cố Minh Sinh đi rồi, Roseanne cũng đi rồi..."

Anh xoa xoa đầu cô: "Em biết Roseanne đi rồi?"

Thái Anh gật đầu: "Vâng! Cô ấy có nói với em. Cô ấy còn bảo, nếu như sau này gặp phải sự việc đả kích nặng nề, cô ấy vẫn sẽ quay lại ..."

Chính Quốc khẽ cười ... Quả đúng là phong cách Roseanne.

"Em còn có anh. Tiểu Anh, bây giờ em không chỉ có anh, mà còn có con. Do vậy, em đừng đau lòng, cũng đừng khổ sở ..." Chính Quốc nâng đầu cô lên, hôn nhẹ lên trán.

"Con?" Thái Anh không tin vào tai mình: "Con gì chứ?"

"Cô ngốc, em có thai ... Em đã mang thai con của chúng ta!"

Chính Quốc đưa Thái Anh về nhà.

Bà Điền đến bệnh viện không thấy hai người bọn họ, thì cực kỳ lo lắng. Chính Quốc nhìn điện thoại, mẹ anh gọi cho anh hơn chục cuộc, anh vội vàng gọi lại.

"Hai đứa đang ở đâu? Sao mẹ gọi không được?"

Anh vội vàng trả lời: "Bọn con không sao, đang ở nhà đây."

"Con đưa Tiểu Anh về đây, dì con bé đến rồi, con còn không qua gặp?" Bà Điền nhẹ giọng: "Dì Tiểu Anh chính là mẹ vợ con đó!"

Lúc trước ở Mỹ, dì của Tiểu Anh đã từng gặp Chính Quốc. Trông thấy bộ dạng lo lắng cho con bé của anh, bà ta đã đoán ra được quan hệ của hai người. Chính Quốc lại là con trai của người bạn thân nên dì Tiểu Anh rất yên tâm.

Mẹ Điền sắp đặt cho Tiểu Anh và dì ở một phòng, để hai người bọn họ thoải mái nói chuyện, còn bà lôi Chính Quốc ra ngoài dặn dò một vài thứ.

Ví như khi nào sẽ chuẩn bị hôn lễ, sau khi kết hôn hai người sẽ ở đâu, làm gì.

Chính Quốc vuốt mồ hôi: "Mẹ! Bây giờ nói những chuyện này e là quá sớm không?"

Bọn họ trước tiên phải kết hôn đã.

"Dì người ta cũng đã đến. Trước không phải đã nói cuối tháng đính hôn sao. Bây giờ Tiểu Anh đã mang thai, vậy thì trực tiếp tổ chức hôn lễ luôn đi."

"Anh Chính Quốc ..." Thái Anh đi ra cùng dì, ánh mắt nhìn anh đầy áy náy: "Em muốn về Mỹ ở với dì một thời gian."

Chính Quốc : "..." Nhiệt tình, hưng phấn trong nháy mắt đã bị câu nói này của cô dập tắt. Anh hít sâu một hơi: "Tại sao muốn về Mỹ?"

"Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn tìm một nơi yên tĩnh suy nghĩ ... Thế nhưng, em chắc chắn sẽ quay về." Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm anh kiên định: "Anh Chính Quốc, em sẽ trở về ..."

Chính Quốc kéo cánh tay của Thái Anh đi về phía phòng của mình.

"Tại sao em muốn rời đi?" anh nghiêm mặt hỏi: "Tiểu Anh, có phải em vẫn trách anh?"

Roseanne nói, Tiểu Anh không trách anh, cô chỉ trách mình. Thật sự ra Roseanne đã nói sai ư, Tiểu Anh vẫn trách anh?

"Không có ... Em chỉ là ... Không biết làm sao đối mặt với anh Chính Quốc ..." Thái Anh ngồi trên giường, hai tay ôm đầu, sầu não.

"Tại sao không biết đối mặt với anh thế nào?" anh nghĩ ngay đến Cố Minh Sinh. Chỉ vì cái chết của anh ta nên Tiểu Anh mới như thế sao? "Em muốn trốn đến Mỹ, sau đó lại tạo ra một Roseanne mới à?" Chính Quốc nắm chặt bả vai cô, để cô đối diện với mình: "Tiểu Anh, em cho rằng như vậy là công bằng đối với anh ư?"

"Em.." Thái Anh khẽ nhắm mắt: "Xin lỗi ... Em xin lỗi anh Chính Quốc, nhưng có một số chuyện ... em cần phải suy nghĩ thật kỹ ..." Cô trầm giọng: "Vì chuyện của Cố Minh Sinh ... em ... em ... Em nhớ Cố Minh Sinh đã từng hỏi em một câu..."

Anh gặng hỏi: "Câu gì?"

"Cố Minh Sinh từng hỏi em rốt cục tình cảm của em đối với anh là gì. Là yêu hay chỉ là thói quen ỷ lại anh từ khi còn thơ ấu ..."

Chính Quốc: "..."

Chính vì lẽ đó, sau khi cô trêu chọc anh, để anh yêu cô, cô mới phát hiện tình cảm của mình không phải là yêu mà chỉ là tính ỷ lại được hình thành khi cô còn bé?

Trán anh nổi gân xanh khiến Thái Anh sợ sệt, co cụm lại về phía sau.

Lúc này anh chỉ muốn chửi thề 'Mẹ kiếp, em chơi tôi sao?'

Chính Quốc đẩy cô nằm xuống giường, lạnh lùng: "Phác Thái Anh, em thấy như vậy là đúng sao? Em đùa bỡn anh, trở thành người phụ nữ của anh, có con với anh, rồi bây giờ em nói cho anh biết, người em yêu có thể không phải là anh? Là vì ai đã khiến em có ảo giác này?"

Thái Anh ngơ ngác nhìn người đang đè mình dưới thân nhưng vẫn rất cẩn thận để không đè lên bụng cô, ánh mắt anh tràn đầy phẫn nộ.

"Em ..." Nhất thời cô không biết phải trả lời ra sao.

Chính Quốc cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của cô triền miên, một lúc lâu sau mới vùi đầu vào hõm vai Thái Anh, "Tiểu Anh, em đừng đi được không, ở bên cạnh anh ..."

Em nói em muốn đi, lần trước một lần đi là mười mấy năm mới chịu quay về bên anh. Lần này em dự tính bao nhiêu năm mới trở về?

Những năm tháng kia, chúng ta còn nhỏ. Bây giờ chúng ta đâu còn bao nhiêu lần mười năm để lãng phí.

"Anh Chính Quốc..." Thái Anh chậm rãi đưa tay, ôm lấy anh: "Sẽ không quá lâu, em chỉ muốn buông lỏng bản thân một chút ... Nơi đây, thật quá ngột ngạt ..."

Anh hít sâu một hơi: "Nếu như em kiên quyết ... Được rồi! Em đi đi ..."

Chính Quốc đồng ý khiến Thái Anh có chút mất mát ... Cô gật nhẹ đầu.

Ngày tiễn Tiểu Anh, Chính Quốc thật sự hối hận, hối hận đã đồng ý với cô. Một thân một mình, cả hành lý cũng không đem theo, cô chỉ đem một cái túi nho nhỏ đi theo sau dì.

Tuy nhiên, anh cũng biết, Thái Anh cần một bước đệm, không thể quá gấp gáp, nếu không kết quả sẽ trái ngược hoàn toàn.

"Tiểu Anh! Sang Mỹ phải luôn nhớ đến anh." Chính Quốc dặn dò.

"Vâng ..." cô gật đầu: "Em biết rồi."

"Đừng nghĩ nhiều quá. Cho dù không nghĩ ra hay đã nghĩ thông suốt cũng phải quay về tìm anh, ..."

"Vâng ... Cho dù có bất cứ chuyện gì, em đều sẽ quay về, anh Chính Quốc!"

Chính Quốc ôm lấy Thái Anh, thì thầm: "Anh sẽ chờ em quay về Tiểu Anh."

Thái Anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía sau lưng anh. Dì của Tiểu Anh cũng trông thấy người kia, giận tím mặt: "Phác Doãn Kỳ!"

Chính Quốc buông Tiểu Anh ra, quay lưng nhìn Phác Doãn Kỳ. Trải qua sự việc Tiểu Anh bị bắt cóc, cho dù là tâm tính hay ngoại hình của ông ta cũng đã thay đổi không ít. Ông ta bây giờ trông như một người ba chân chính, rất mộc mạc, đơn giản.

Thế nhưng, cho dù có như vậy, ông ta vẫn không thể chiếm được sự tha thứ của cô và dì.

Trông thấy mọi người nhìn mình, Phác Doãn Kỳ gượng gạo tiến về phía trước, nghẹn ngào: "Tuệ Vân ..."

Ông ta nhận lầm người, nhìn người dì trở thành mẹ Tiểu Anh.

Bốp!

Một cái tát tai của dì Tiểu Anh giáng thẳng xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Cái tát này tôi thay chị tôi đánh ông. Tên khốn, ông căn bản không có tư cách nhắc đến tên chị ấy."

Ông ta im lặng chịu đựng, rốt cục đã có người có thể đánh ông ta, tựa như chỉ có cái tát tai này mới có thể tẩy đi quá khứ của ông ta.

Đám đông ở sân bay đều nhìn về phía này.

Vừa dứt lời, bà ta chuẩn bị thêm một cái tát, đã bị Tiểu Anh can ngăn.: "Dì! Thôi quên đi ..."

Doãn Kỳ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thái Anh.

"Ông không nợ tôi, chính vì vậy tôi không cần dì đánh một bạt tai này cho tôi. Thế nhưng, là ông nợ mẹ tôi, vĩnh viễn không phải chỉ một cái tát tai mà có thể trả lại." Thái Anh hoàn toàn hiểu tâm ý của ông ta, tiếp tục nói: "Cho dù chết rồi, cũng không bù đắp được. Cho nên, sau này, ông đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy ông, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt hối lỗi."

Cô xoay người, quay sang Chính Quốc nói lời tạm biệt, sau đó cùng dì làm thủ tục.

"Tiểu Anh có cuộc sống mới hoàn toàn là cách duy nhất để ông chuộc lại lỗi lầm, ông Phác. Sự tình không thể nào cứu vãn." Chính Quốc khuyên lơn.

Cũng may bản thân mình không làm ra chuyện không thể nào cứu vãn, anh nhìn người đàn ông mấy chục tuổi đầu, trong lòng cảm khái.

*

Một tháng sau, nước Mỹ.

Thành phố Bắc gần đây bình yên vô sự, Chính Quốc giao việc cho nhân viên trong sở, còn anh thu dọn hành lý đi Mỹ.

Một tháng là khoảng thời gian nhiều nhất anh có thể cho Tiểu Anh giải sầu. Anh cũng không hề muốn sau thời gian giải sầu này cô thật sự đã nghĩ được thông suốt vấn đề kia, cho rằng tình cảm của cô với anh chỉ là ỷ lại.

Ỷ lại cũng được, yêu cũng được, cô cũng đã biến chuyển. Nếu thật sự là vậy, cô ấy nhất định sẽ rời khỏi anh.

Máy bay hạ cánh vừa vặn là ban ngày. Chính Quốc ngủ trên máy bay được vài tiếng, tinh thần phấn chấn nhìn bầu trời nước Mỹ. Không u ám như bầu trời thành phố Bắc, có lẽ vì có Tiểu Anh ở tại nơi này sao?

Anh không báo cho cô việc mình đến đây, anh muốn dành cho cô một niềm vui bất ngờ. Tuy nhiên khi đến nhà của cô mới biết Tiểu Anh đã ra ngoài dạo phố.

Vẫn còn tâm trạng dạo phố, xem ra tâm tình của cô đã khá hơn nhiều, nỗi lo lắng trong lòng Chính Quốc cũng giảm đi không ít.

Anh đang muốn nói đi tìm cô, dì của Tiểu Anh ra hiệu cho anh ngồi xuống, cùng bà ta tâm sự.

"Thật ra lúc trước là dì đề nghị con bé trở về."

Chính Quốc sững sờ, thuận theo ý của dì, ngồi xuống: "Tại sao?"

"Ở Trung Quốc xảy ra quá nhiều chuyện ..." Dì Tiểu Anh thở dài một tiếng: "Mãi cho đến khi về nước, dì mới biết thì ra con bé đã gặp tên khốn kia; hơn nữa, lần này bị bắt cóc cũng vì tên khốn kiếp này ..."

Người khốn nạn trong lời bà ta đề cập chính là Phác Doãn Kỳ: "Tâm lý Tiểu Anh không ổn định, gặp phải chuyện đó, dì sợ nó suy sụp. Vì vậy, dì kiến nghị nó về cùng, nó cũng đồng ý. May là ... may là lần này con bé rất kiên cường ... phải chăng là do nó đã mang thai?"

Chính Quốc cong môi, Tiểu Anh của anh thật sự đã trở nên kiên cường.

"Dì và chồng không có con, nên coi Thái Anh và Trân Ni như con ruột ... Hai đứa nhỏ này ... Haizza, bây giờ có thể nhìn thấy cháu và Tiểu Anh bên nhau, dì cũng yên tâm." Dì thở dài: "Đi tìm nó đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro