Chương 2 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố S. 

Một trong bốn chảo lửa đứng đầu cả nước.

Vừa vào giữa hè, toàn bộ thành phố giống như một cái chảo nóng, đến cả một nơi tránh nóng cũng không có.

Gần bốn mươi học sinh chen chúc trong một phòng học không đến 20 mét vuông, giống như một lò hấp nhỏ.

Giáo viên toán học - Trịnh lão đầu đứng trên bục giảng, một tay cầm bài thi, một tay cầm phấn viết, trên bảng đen liên tục xuất hiện những công thức khó hiểu, giảng đến nước miếng bay tứ tung.

Một nhóm lại một nhóm học bá một bên lau mồ hôi, một bên ghi chép lia lịa, bộ dáng nghiêm túc khiến người người đều phẫn nộ (nguyên văn: nhân thần cộng phẫn).

Học sinh lười biếng thì một nhóm lại một nhóm ghé vào trên mặt bàn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi game thì chơi game.

Thời Cấm đem mặt dán vào trên mặt bàn, cô hẳn là thuộc về phái trung lập,  cô cơ bản đối với khoa học tự nhiên dốt đặc cán mai, đặc biệt là toán học, khoa văn cô lại quả thật chính là học thần, thường xuyên được điểm tuyệt đối.

Cô chính là kiểu học sinh giáo viên khoa học tự nhiên hận, giáo viên khoa văn lại yêu.

"Cậu làm sao vậy?" - Lâm Tịch duỗi tay vỗ cô vài cái.

"Nóng, mát hơn một chút."

"Có hiệu quả à?"

"Ừ."

"Thế mình cũng thử xem sao."

Lâm Tịch cũng học Thời Cấm đem mặt dán lên mặt bàn, lành lạnh, xác thực là thoải mái hơn.

Cô đã sắp bị nóng đến phát điên rồi, hiện tại còn không biết Trịnh lão đầu đang nói cái gì mà góc 1, góc 2, góc 3.

"Aiz, Thời Cấm, cậu biết Kỷ Hoài ban nghệ thuật sao?" - Lâm Tịch từ bên dưới hộc bàn ra dấu cho cô, đều là một bộ dáng thần bí.

"Không biết." - Tiếp tục hữu khí vô lực.

Một lớp là cao trung trọng điểm của Đại học S, một lớp là lớp thi đại học nghệ thuật, nổi danh cả thành phố S, mỗi người tới trường đều muốn lao đầu vào lớp thi đại học nghệ thuật, nhưng đại học nghệ thuật điểm đầu vào vô cùng cao, không chỉ có yêu cầu về văn hóa cơ sở cao, mà chuyên môn về nghệ thuật cũng phải vững chắc.

Lớp thi tuyển sinh đại học nghệ thuật rất khác biệt, cách ba năm mới tuyển sinh một lần, tóm lại người bình thường chen không thể lọt.

"Mình biết ngay, cậu trong lòng ngoài vũ đạo ra thì còn có thể có cái gì, nhưng mình nói cho cậu nghe, Kỷ Hoài hiện tại chính là nhân vật phong vân trong trường chúng ta, thiên tài dương cầm."

"Ồ."

Thời Cấm không mấy hứng thú, cô đối với cái gì đó Kỷ Hoài không chút hứng thú, trong đầu chỉ nghĩ tiết toán này bao giờ mới chấm dứt?

"Mình đang nói với cậu đó, Kỷ Hoài khí chất sạch sẽ vô cùng, cao cao gầy gầy, trắng nõn sạch sẽ như thần tiên, điểm duy nhất không tốt chính là quá cao ngạo lạnh lùng, câu "chỉ nhìn được mà không sờ được", không chừng chính là để nói hắn."

Thời Cấm khóe miệng có chút run rẩy, lại còn như thần tiên nữa, chẳng lẽ hắn còn không ăn, uống, tiêu, tiểu?

"Thế à? Cậu gặp qua rồi?"

"Chưa, là nghe các bạn khác nói."

"Thế mà cậu còn nói như thật vậy..."

"Thời Cấm, đứng lên cho tôi, em cười cười cái gì, bài này em biết giải?"

Thời Cấm vừa vặn không cẩn thận bị lão thầy giáo bắt được, ông nhìn một đống người lười biếng, tâm tính vốn đã không tốt, hiện tại hay rồi, tự nhiên có một người chủ động để ông nổ súng.

Thời Cấm nhìn thoáng qua bảng đen dày đặc đầy công thức, tức khắc cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Trịnh lão đầu đã viết được nhiều công thức như vậy từ khi nào, rõ ràng một giây trước mới chỉ có một chút, hiện tại sao đã kín cả bảng?

Hơn nữa, lão nói là bài nào đây?

Cô dùng tay dưới gầm bàn kéo kéo tay áo Lâm Tịch.

Lâm Tịch tới gần, cúi đầu, dùng tay che miệng, thấp giọng nói: "Cậu kéo mình cũng vô dụng, mình cũng không có nghe."

"Thời Cấm, hỏi em sao không trả lời?" - Trịnh lão đầu trợn tròn mắt.

"Thầy, thầy đang nói bài nào ạ?" Thời Cấm sờ sờ đầu, hỏi.

Tức khắc cả lớp cười vang.

"Tôi nói lâu như vậy mà em ngay cả bài nào cũng không biết, thế còn học cái quỷ gì, em đi ra ngoài cho tôi!" Trình lão đầu nghẹn đỏ cả mặt, tức giận mắng.

Thời Cấm chính là học sinh có tiếng trong lớp, ông chưa từng gặp một học sinh nào được thiên vị đến mức này.

Mỗi lần nhìn bài thi đầy dấu tích đỏ của cô, trong lòng ông đều tức đến nhỏ máu .

Thời Cấm có chút vô tội, cô thật sự không biết thầy đang giảng đến bài nào.

Nhưng nhìn sắc mặt Trịnh lão đầu, cô nghĩ nghĩ, thay vì ở đây nghe thiên thư, thà rằng đi ra ngoài.

Vì thế cô đứng dậy đi ra ngoài.

Thời Cấm nhàm chán đứng ở cửa phòng học, nóng quá, cô liền cọ lưng lên tường cho mát mẻ một chút.

Cô cúi đầu, dùng giày ma xát mặt đất, đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, thấy một nam sinh đang hướng nơi này đi đến.

Mặt trời chói chang, Thời Cấm không kìm được nheo nửa con mắt.

Nam sinh mặc áo thun đồng phục sạch sẽ, quần đồng phục màu xanh biển, dưới chân là một đôi giày thể thao trắng, tay cầm một cốc nước trống không màu lam nhạt.

Rất cao, nhìn tầm 1m85 trở lên, làn da cực trắng, khuôn mặt thanh tú, biểu tình không nhiều lắm, môi hơi mím.

Trong lúc nhất thời, tim đập như sấm, Thời Cẩm phảng phất nghe được âm thanh trái tim nhảy lên thình thịch, cô theo bản năng liếm môi.

Hắn đi qua người cô, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô lấy một cái.

Thời Cấm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mảnh khảnh thẳng thắn, cổ còn trắng nõn rất đẹp.

"Kẽo kẹt."

Cửa phòng học bị đẩy ra, một cái đầu từ bên trong thò ra.

Thời Cấm thu hồi ánh mắt dừng trên người nam sinh kia, vừa thấy người đi ra, tức khắc vui vẻ ra mặt.

"Hoan nghênh."

"Cút đi."

"Cậu như thế nào cũng bị thầy giáo đuổi ra ngoài rồi?" - Thời Cấm ngữ khí mang chút vui sướng khi người gặp họa.

Lâm Tịch ủ rũ cụp đuôi: "Cậu chẳng phải không ở trong sao, mình quá nhàm chán liền chơi một ván trò chơi, sau đó bị thầy bắt được."

"Ha ha, mình liền biết cậu ở bên trong cũng không được lâu."

Lâm Tịch nóng đến không chịu được, cũng không cùng cô so đo, lau mồ hôi trên mặt.

"Trời nắng như vậy, Trịnh lão đầu cũng thật quá quẫn tâm."

Thời Cấm cười cười, cô cùng Lâm Tịch đều sợ nóng, cũng may cô so với Lâm Tịch tốt hơn hơn chút, thể chất cô không dễ ra mồ hôi, không giống Lâm Tịch, đứng như vậy một hồi, tóc đều nhanh ướt một nửa.


Giờ toán thật vất vả mới chấm dứt, hai người ở bên ngoài phòng học sắp bị phơi đến héo, dù vậy, Trịnh lão đầu cũng không buông tha cho các cô.

"Hai người theo tôi đến văn phòng." Trịnh lão đầu đi ra, dưới nách kẹp sách giáo khoa, đi ở phía trước.

Hai người mặt ỉu xìu đi sau.

Xong rồi, Trịnh lão đầu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai