Chap 1: (1_2)Lòng như mây trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Tôi không quên bạn ấy.

Tôi đã không nghĩ về bạn ấy dù một lần, suốt năm năm liền.

Nhiêu đấy thời gian, nghe vậy, chứ rất dài. Đủ để tôi không còn hình dung được giọng nói thiếu niên của mình, chưa vỡ, chưa hạ tông. Đủ để mấy chục chữ ký mực xanh trên áo sơ sinh trắng một hôm vô tình xem lại thấy đã phai hết. Đủ để thản nhiên dùng mấy trạng ngữ thời gian: hồi đó, bây giờ. Lâu như vậy, mà tôi chưa bao giờ nhớ đến bạn ấy, một giây cũng chưa.

Song tôi sẽ nổi giận ngay, nếu có ai cho rằng tôi quên bạn ấy.

Tôi học cùng bạn ấy từ mẫu giáo đến lớp chín. Sau đó, tôi một mình rời thị trấn tuổi thơ, học bạ trong một trường chuyên ở thành phố nhỏ, rồi vào đại học ở một thành phố lớn, không gặp bạn ấy nữa. Một vài lần hiếm hoi họp bạn cấp hai, bạn ấy không đến, vắng mặt cả trong những câu chuyện cũ được kể lại vui vẻ. Kì lạ vô cùng. Có phải tại mờ nhạt đâu, bạn ấy rất nổi bật là khác. Riêng với tôi, thậm chí có thể thẳng thừng, nếu bạn ấy bị lãng quên thì không ai đáng nhớ hết.

Mà tôi nói rồi, tôi có quên bạn ấy đâu.
2.
Giọng bạn ấy hồi đó thanh, trong, cao vút. Bạn còn lại thì mình nữa, thuộc lời nhanh, nhỏ xíu đã cảm âm và nhịp rất chuẩn. Mỗi lần văn nghệ trường, bạn như ngôi sao nhỏ, thay hết váy này đến váy khác, góp mặt trong rất nhiều tiết mục. Bây giờ giọng bạn dày, tối, rung sâu, chới với, nghe rất bất ngờ.

Đêm mùa xuân, quán cà phê kín khách. Tôi giấu mình trong góc khuất xem bạn ấy diễn từ đầu. Hát liên tục bốn bài, rồi bạn ấy rời khỏi chiếc ghế cao, trao mirco cho một người khác, thì thầm một chút với quản lí hay chủ quán gì đó. Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Bạn ấy bước thẳng về tôi.

"Đi thôi, Mình"

Giật mình, cứ tưởng tàng hình thành công chứ. Tôi lúng túng xếp nhanh đồ đạc vào cặp da rồi vô thức bước theo bạn ấy.

" Mày có đi xe máy không?"

"Không. Tạo đi buýt."

"Không biết chạy xe máy?"

"Biết. Chưa có bằng lái thôi."

"Đến lớp 9 mày mới biết đi xe đạp, haha ..."

"Tại nhà gần trường thôi, chẳng có nhu cầu. Tạo quên thì bằng lái hoài. Nhưng mà giờ di chuyển bằng buýt cũng không vấn đề gì."

"Tao chở. Chống chân tiếp nhá. Không tưởng tượng được là giờ mày bự như voi thế này."

Lớp bốn, tôi nằm trong đội trống nghĩ thức năm đứa, là thằng con trai duy nhất. Ở tuổi đó, con gái thường lớn trội hơn con trai. Thấy tôi còn nhom, sau một tuần tôi vác trống cái khổ sở quá, b bạn ấy xin thầy tổng phụ trách đổi vị trí. Giờ mới để ý, để tránh làm tôi mất mặt nam nhi, bạn ấy nói lí do là có thể giữ nhịp chợ cả nhóm tốt hơn tôi. Hết lớp chín, tôi chỉ cao thêm chứ vẫn còn nhom.

" Giờ đi đâu đây mày?"

"Đi siêu thị, mua gì đi về nhà tạo nấu ha. Tao hỏi, anh phục vụ nói mày ngồi đọc sách từ chiều và không gọi thức ăn. Tạo cũng đói thấy mồ."

Tôi đẩy xe hàng, bạn ấy dẫn đường nhanh chóng đến những khu thực phẩm cần thiết.

Xếp hàng chờ thanh toán khá lâu, bạn ấy cởi giày cao gót cầm trên tay , để chân trần nhún nhảy nhè nhẹ, linh hoạt, không yên được.

"Tại sao thấy tạo từ đầu mà không hú không réo gì hết?"

"Mười phút sau khi nhìn thấy, tạo chắc đó là mày. Rồi mày hát, lạ quá, cần mười phút nữa để lại chắc. Thêm mấy phút chuẩn bị tinh thần. Mày đã gọi trước."

"Tao xin anh chủ quán về sớm, nói dóc em trai đến tìm có việc gấp, hehe."

"Không vui."

"Đúng mà. Mày tỏ xác chứ chả dám làm gì, toàn chờ tạo. Mà sao tìm được đấy?"

"Nghe đồn quán nào có nhạc hay là tạo thử đi hết. Rồi tình cờ."

"Không vui"

Bạn ấy nói nhỏ, cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro