chap 2:( 3_4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# vì có việc nên mình viết tiếp nha.

3. Ở thị trấn, nhà bạn ấy nằm sâu giữa một khu ven sông phức tạp nhất nhì. Bây giờ bạn lại ở một nơi phức tạp nhất nhì thành phố. Quận 4, gõ nhiêu thôi Google sẽ lập tức gợi ý thêm hai từ " giang hồ" phía sau. Nghĩ đến giang hồ, ai cũng mường tượng tội ác, bóng tối ngang tàng, sự nguy hiểm. Tôi không ngoại lệ,sống ngoài ra, còn nghe thấy gì đó tự do, phóng khoáng, bát ngát. Tôi từng nghe một người già tặc lưỡi, nói thấy vậy chứ giờ quận 4 còn nhiều Sài Gòn nhất đó con, không biết đúng không. Bạn ấy nói hàng xóm chung cư nhiều người trông đáng sợ nhưng họ không gây hấn với tất cả. Tôi không nói ra, rằng không tin lắm, vẫn còn cảnh giác. Bạn ấy bảo họ thích chiều chiều bắc ghế ngồi hành lang nghe bạn ấy hát. Họ không biết đến Thế Beatles, nhạc Trịnh thì chê hát gì nghe mệt. Họ chỉ thích bolero, bạn ấy hát được hết, ai cũng khen hay.

Bạn ấy ở căn hộ tầng 4, nhỏ nhất, giá thuê rẻ nhất chung cư. Phòng khách ban ngày nhiều ánh sáng, có cái bàn gỗ rất thấp để ngồi bệt, một kệ CD và hai thùng loa treo cao. Bếp gọn gàng, tách biệt. Nhà không có giường. Sàn phủ kín chiếu lát, một màu trắng ngà, "Để lăn ra đâu cũng ngủ được, sàn gạch trơn lạnh lưng, ghét lắm". Thích nhất là vài ba mét vuông gần cửa sổ không làm gì, chỉ xếp đầy những chậu cây nhỏ, loài không hoa, bạn nói thích nhìn màu lá xanh thôi.

" Nhiều cây quá, tối ngủ ngợp chết."

"Như có ai hít thở với mình, bớt trống vắng mày ơi."

Căn hộ nhỏ này bước vào một lần cũng chắc chắn nghiện, sống phải thử. Sau này tôi đã bỏ rất nhiều buổi học, từ chối rất nhiều cuộc hẹn, để được đến nằm buông trên lớp chiếu mỏng, quay mặt về phía những chậu cây.

Tôi thích đến vào nửa cuối ngày. Quần áo phơi dọc hành lang đủ màu sắc đã khô rang, thơm nắng. Bạn ấy chuẩn bị đi hát, có khi một đêm vài chỗ. Tôi không đến quán thêm lần nào, ở nhà lục lọi mở CD âm lượng vừa, đọc sách hoặc viết lách một ít, giải quyết công việc cộng tác nhật báo qua mail, xem phim, lên mạng tìm công thức rồi ra chợ mua nguyên liệu về nấu. Chờ bạn ấy về, chùi hết sơn và mascara để trở lại quên thuộc, ăn cùng, rồi hát thủ thỉ cho tôi mình ên.

Rất khuya, bạn rủa láp giáp sao không thì bằng lái đi ba.

"Không. Thích ngồi đằng sau này hơn, tóc bay vô mặt, thơm thơm."

"Khùng".

Chửi chứ cũng chở tôi về kí túc xá.

4.
Hồi đó, người ta nói bạn ấy hư hỏng. Tôi thấy hư thôi, không hỏng. Vì bạn ấy thẳng thắn, buồn cười, hát hay, bàn tay rất mềm.
Người ta nói mẹ bạn cũng chẳng đứng đắn đàng hoàng gì, còn cái vậy là phải. Chuyện đó tôi không ý kiến, chỉ thấy dì nấu ăn ngon .

Hồi đó, tôi rất ngoan , học rất giỏi, làm lớp trưởng suốt cho tới tận lớp Chín. Mọi người phải thương những đứa học giỏi, những đứa ngoaan , bọn chúng khổ lắm. Thật đấy, bây giờ rất thương tôi hồi đó. Suốt ngày vùi đầu vào sách vở, một lời phê bình nhỏ xíu của thầy cô cũng khiến phát run, điểm 6 điểm 7 mà còn buồn cả ngày. Tôi không nói như vậy là xấu, chỉ cực quá, đến tội nghiệp.
Bạn ấy thì bùng học triền miên, nhuộm tóc xanh đỏ, chửi thề đơn giản như cười, nhiều lần vô lễ với giáo viên, điểm hạnh kiểm tệ đến mức đôi ba lần xém bị đuổi học.
Những lúc tôi bù đầu vào với bài tập Toán trên lớp, bạn ấy đi đánh nhau. Những lúc còn lại, nếu có đến trường thì bạn ấy dính lấy tôi
" Mày trắng bóc, mảnh khảnh, nhỏ nhẹ. Coi như tao giả bộ làm bồ mày cho, để người ta không tưởng mày gay "
"Không cần"

" Hay gay thiệt đó ba ?"

" Điên "

Tôi luôn được ngồi bàn cuối để dễ dàng quan sát tình hình của lớp. Bạn ấy ngồi quay phía trên, quay xuống léo nhéo miết, nói ba xàm, giỡn hớt tào lao. Tôi ghét lắm, không quan tâm bạn ấy nghĩ gì, chỉ bực mình vì dòng suy nghĩ của mình thường xuyên bị cắt đứt, có mấy bài tập làm mãi chẳng xong. Tôi thường kêu, bình thản hoặc lớn tiếng, đẹp mấy trò nhảm nhí đó đi. Mà bạn ấy cứng đầu, ngang ngạnh, đâu chịu nghe. Đến nỗi một giờ ra chơi nào đó của lớp Bảy , bực quá, tôi ném cả ổ bánh mì đang ăn dở vào mặt bạn, thịt xốt rau bắn tung tóe . Bạn ấy không đáp trả gì, tự tiện mở cặp tôi lấy khăn tay, lâu mặt lau bàn và lau tường xong vứt luôn vào thùng rác. Hôm sau, bạn ấy mua một ổ bánh mì đưa tôi nói " Đền!" cụt lủn. Tôi bẻ đôi, hai đứa ăn.
Người ta không thấy đôi bạn thân có gì khác. Chỉ có bạn ấy không quay xuống nhiều nữa, không giả vờ nắm tay, câu cổ tôi, rồi cười khanh khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro