Chương 3: Bức Thư Của Người Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu Nhi chạy về giữa đêm không hề dừng lại đoạn nào, cô vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, xung quanh đều là bóng tối. Lúc về đến nhà thì cũng là hơn 23h cảm thấy toàn thân đều không còn sức lực, cô chả thiết tha gì nữa chỉ muốn chui thẳng vào chăn ngủ một mạch tới sáng....

Sáng hôm sau, lúc Hiểu Nhi đang mê man trong giấc ngủ, chợt có vật gì đó chạm nhẹ vào đầu mũi của cô, Hiểu Nhi cố gắng lấy tay đẩy ra nhưng cái vật kia cũng thật cứng đầu, cô có đẩy thế nào thì lại càng hung hăng tiến đến, hết quẩy ở mũi lại xuống dưới cổ, ngoáy hết một vòng khuôn mặt cô. Hiểu Nhi không chịu được nữa liền mở mắt hét lớn:

- Tiểu Tử Thối! Mày có để yên cho chị ngủ không hả? Mệt chết rồi!

Nói xong, cô ném lại một ánh mắt sắc lạnh cho tiểu tử đang ngồi cạnh, trên tay đang nắm đầu tua rua của chiếc khăn quàng trên cổ kia, sau đó lôi chiếc chăn mới bị vén xuống kia lên quá đầu một cách dận dữ rồi lại cuộn mình ngủ tiếp.

Lại nói một chút về tiểu tử thối kia, Hiểu Minh là em trai ruột của Hiểu Nhi, kém cô 3 tuổi, một chàng trai nhanh nhẹn hoạt bát, công việc ở nhà duy nhất là chọc cho tức chết chị gái cậu ta, mỗi lần hai chị em ở chung một chỗ là y nhưng rằng có chiến trận, tuy ở nhà nghịch ngợm là thế nhưng khi ra đường ai hỏi nó cũng rướn mặt lên, tự hào kể về người chị của nó, chị nó có một thì nó sẽ kể lên tận ba, nào là xinh gái, công việc ổn định, ngày xưa còn từng là học bá của trường Đại Học danh tiếng..

Thấy chị nó tiếp tục ngủ mà không để ý đến mình, Hiểu Minh, ngồi lại ngay ngắn, e hèm một tiếng rồi nhỏ giọng:

- Chị... chị nói xem, em có nên kể với mẹ là tối qua anh nào đưa chị về, lại còn về muộn như thế không nhỉ?

Hiểu Nhi nghe đến đây liền tung chăn ra, khuôn mặt ngái ngủ nhìn em trai mình đang cười khoái chí.

- Anh nào là anh nào, mày bị điên hả?

Cô cau mày khó chịu nhìn không nổi cái điệu cười kia, sau đó lại nói tiếp:

      -     Cả tuần lễ chị có mỗi chủ nhật để nghỉ ngơi, mày không để chị yên được một lúc sao??

- Thế xe chị ở đâu?? Nếu không có anh nào chở về thì chị đi bộ về chắc??

Lúc này, Hiểu Nhi mới xực tỉnh, đầu óc cô mơ hồ mường tưởng lại chuyện hôm qua, từ lúc xe bị hỏng rồi gặp người đàn ông lạ hoắc kia, rồi chả hiểu vì sao lại tin  tưởng lời nói của anh ta mà để xe lại, giờ cô mới nhớ lại.

- Thôi chết, chiếc xe.

Hiểu Nhi mặt mày hoảng hốt bật giậy, đi đi lại lại, vò đầu bứt tai, vừa đi vừa lẩm bẩm

- Hỏng rồi, xe của mình.... anh ta là ai tên gì mình cũng không biết, mình chả biết gì về anh ta thì tìm xe kiểu gì.... ayooo.. con nhóc đần độn này..!

Hiểu Minh ngồi cạnh một mực nhìn điệu bộ vừa đáng thương vừa buồn cười kia, hắn ta cười ha hả sau đó tiến lại gần, khom cái lưng xuống hỏi:

- Sao thế? Xe chị làm sao?? Tối qua có chuyện gì xảy ra hả?

- Mày còn cười?

- Thì em có biết chuyện gì xảy ra với chị đâu??

Hiểu Nhi đang định lên tiếng thì từ ngoài phòng khách vọng lại tiếng của một người phụ nữ trung niên, đó là mẹ của Hiểu Nhi:

- Hai đứa còn không mau ra ăn sáng?? Mới sáng sớm bảnh mắt ra đã cãi nhau om sòm rồi!

Hiểu Minh nghe xong vẫn không để ý, khuôn mặt hắn vẫn nhìn chằm chằm chị mình hóng chuyện tối qua, hắn tính tình quái đản là thế nhưng thực tế rất quan tâm chị mình, nghĩ chắc tối qua có chuyện gì sảy ra nên chiếc xe của chị mới biến mất, vì vậy sáng sớm nó đã vào tận phòng chị nó để hỏi dò.

- Không nói cho mày biết!

Hiểu Nhi quay qua bắt gặp ánh mắt dò xét kia, lời cô định nói liền chui đi đâu hết, cô bỏ lại câu nói kia cùng cái lè lưỡi nghịch ngợm rồi đi ra ngoài.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hiểu Nhi ngồi vào bàn ăn cơm, lâu lắm rồi cô mới được ăn bữa cơm tại nhà như vậy, bữa cơm cũng bình dị thôi nhưng toàn những món cô thích ăn, mẹ cô thấy cô ngồi xuống liền gắp ngay món sườn chua ngọt cô thích ăn nhất vào bát của Hiểu Nhi bảo cô ăn nhiều vào vì dạo này trông cô xanh xao quá, em trai cô bình thường thấy mẹ gắp thức ăn cho chị gái mà không gắp cho mình cũng hạnh họe lắm, nhưng nay lại chả nói gì, chỉ yên lặng ngồi ăn. Mọi người đang ngồi ăn cơm thì chợt bên ngoài có tiếng bước chân, theo sau là tiếng gõ cửa cộp... cộp

- Để con ra mở cửa cho ạ!

Hiểu Nhi bỏ đũa xuống sau đó đứng dậy đi về phía cửa, Cửa của nhà cô là tấm kính trong suốt có thể nhìn từ trong ra ngoài nhưng người bên ngoài lại không thấy được bên trong, Hiểu Nhi đứng trước cửa nhìn bóng người bên ngoài lạ hoắc, cô mở cửa dùng ánh mắt dò xét nhìn từ đầu tới chân anh ta.

- Chào cô, cho tôi hỏi ở đây có ai là Hiểu Nhi không ạ?

- Tôi đây!

- A... có một người nhờ tôi gửi bức thư này cho cô ạ!

Hiểu Nhi nhận lấy bức thư trong tay liền không chút do dự mà mở ra đọc ngay, bên trên là dòng chữ: " Đến địa chỉ này đọc mật mã: TÔI THÍCH ĂN TÔM HÙM để nhận lại xe, kèm theo bên dưới lá thư là dòng địa chỉ"

- TÔI THÍCH ĂN TÔM HÙM

Hiểu Nhi lẩm bẩm, đang mải nghĩ ngợi thì chợt phía sau có giọng nói vang lên:

- TÔI THÍCH ĂN TÔM HÙM?? ủa không phải chị bị dị ứng tôm sao??

Hiểu Nhi giật bắn mình, quay đầu nhìn. Thì ra là tên tiểu tử Hiểu Minh đang ở phía sau nhìn lén cô, Hiểu Nhi vội gấp lại tờ giấy sau đó nói cảm ơn người đưa thư để anh ta rời đi. Cô giơ ngón tay trọ chỉ vào mặt Hiểu Minh ý muốn đe dọa hắn không được lắm mồm với ai sau đó quay lại bàn ăn cơm, Hiểu Minh phía sau cô cứ lẽo đẽo như con cún, miệng cứ tíu tít hết đòi đi cùng lại hỏi người gửi thư là ai, Hiểu Nhi như thế lại chả thèm đếm xịa đến hắn làm cho tên kia mặt mũi ỉu xìu. Sau khi ăn cơm xong cô dọn rửa bát sạch sẽ sau đó lên lầu thay đồ chuẩn bị đến địa chỉ kia để nhận lại chiếc xe, cô cũng rất tò mò về người đàn ông tối qua cô gặp là ai và tại sao mật mã lại là "TÔI THÍCH ĂN TÔM HÙM"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro