Chương 5: Phong Ca - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Được, xem chúng mày sẽ làm nên trò trống gì!
- Đánh!!!

Lão Mèo vừa dứt lời hai bên lao vào nhau như những con hổ bị bỏ đói lâu ngày, khi thấy con mồi trước mặt nó không hề chần chừ mà lao vào cắn xé...

Lão Mèo tuy lúc nãy cầm liềm sắc bén là thế nhưng đến lúc đánh, hắn liền vứt cây liềm qua một bên, nhặt bừa một cây gậy lên để đánh. Hai bên còn đang hăng máu thì chợt một giọng nói vang lên:

- Dừng lại!!!

Âm thanh ngay lúc này giống như tiếng gầm lên hung tợn của một con sư tử đực khi chúng bị dành địa phận săn mồi vậy, chiếc Kawasaki Z1000 phân khối lớn màu đen đang lao đến sau đó đột ngột phanh lại.

Kítttttttt... !!!

Mọi người ai nấy đều dừng tay và quay lại nhìn, Dịch Phong bước xuống xe, đôi chân dài miên man vòng qua yên xe, chiếc áo khoác đen của hắn có thêm một chút khói bụi bám vào, ai nấy đều đứng nhìn hắn như kẻ mất hồn, hắn tháo chiếc mũ FullFace (Loại mũ bảo hiểm mà che kín đầu nhìn ngầu ngầu ý mấy má) cầm trên tay đồng thời đi đến gần, hắn vẫn cứ vẻ lãnh đạm, chậm rãi ấy nhưng xung quanh lại toát lên sự lạnh lùng, khó đoán. Các anh em trong xưởng ai nấy đều mừng thầm trong lòng, A Hổ bước đến gần cầm chiếc mũ bảo hiểm đồng thời thoát ra hai tiếng chào:

- Phong ca!

Dịch Phong nhìn A Hổ sau đó gật đầu một cái, hắn đi đến trước cửa, Lão Mèo đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cho hắn tại đó. Dịch Phong lại dáng vẻ lạnh lùng ấy chậm rãi ngồi xuống hai tay hắn chắp vào nhau, thân người đổ về phía trước ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người đến quấy rối kia, ấy thế mà hắn chả cần lên tiếng gì, bên kia ai nấy đều gai ốc nổi lên, tên cầm đầu lúc nãy còn đang hầm hố lắm, giờ lại phải lấy can đảm để lên tiếng:

- Dịch Phong, Lão già nhà mày nợ tiền bọn tao, hắn uống rượu ở quán tao không trả tiền còn đánh người, đại ca bảo tao sang tìm mày nói cho mày biết, nếu muốn đón bố mày về thì tự qua tận nơi.

Dịch Phong hơi nhướn mày lên sau đó hắn đưa tay lên vuốt lọn tóc đang rơi xuống bên mắt trái, hắn ngả người về sau đồng thời giọng nói trầm ổn kia lại vang lên:

- Đại ca mày là ai?

Tên kia cố rặn ra tiếng cười haha, hắn vừa cười vừa quay đầu nhìn anh em, có mấy tên thì nhếch môi hưởng ứng, còn mấy đứa còn lại đứa nào cũng cúi đầu mặt lấm la ấm lét. Hắn cụt hứng nhổ miếng kẹo đang nhai dở trong miệng xuống đất, chân phải hắn bước lên phía trước dẫm lên miếng kẹo mới rơi kia di đi di lại, người hơi cúi về phía Phong ca, hắn nói:

- Không phải chứ? Lưu Dịch Phong, mày đang giả vờ ngu hay mày ngu thật vậy? Đại ca tao là ai mà mày cũng không biết ư? Tên của đại ca tao không phải có thể nhắc ở đây??? Mà hình như ai cũng chả muốn nghe thấy cái tên đấy đâu

Nói đến đây, hắn ngước mặt lên nhìn Dịch Phong, sau đó lộ ra vẻ cười biến thái nhất, khuôn mặt hắn kê sát lại, hắn nói tiếp câu đang dở và nói nhỏ chỉ để cho mỗi Dịch Phong nghe được:

- Hậu quả kinh khủng lắm

Dương Mãnh nói xong thì đứng thẳng người dậy, khuôn mặt Dịch Phong từ nãy đến giờ vẫn không để lộ cảm xúc gì, hắn vẫn vẻ mặt lạnh như băng kia, đột nhiên hắn đứng dậy, hai tay cho vaò túi quần, ánh mắt sắc lạnh kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào Dương Mãnh:

- Nói với đại ca mày, tao trước giờ không có bố! Mày thích làm gì cứ làm!

Nói xong Dịch Phong đang định quay lưng bỏ đi thì Dương Mãnh tiếp tục lên tiếng:

- Vậy thì tao sẽ xin trước một cánh tay của lão vậy??? Như vậy cũng không quá đáng đúng không?

Dương Mãnh vừa nói xong thì bước chân Dịch Phong cũng dừng lại, cơ hàm hắn có chút động đậy, rõ ràng là đang cắn chặt răng nhẫn nhịn nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh như vậy, không một chút thay đổi. Dương Mãnh thấy hắn dừng lại chắc mẩm đã chọc tức được hắn, liền nhếch môi cười. Dịch Phong quay người lại, hắn thở dài một tiếng dáng vẻ chán nản rồi nói:

- Nói! Gặp ở đâu

- Như vậy từ đầu có phải đơn giản rồi không?

Dương Mãnh cười haha, hắn tiến lại gần định vỗ vai Dịch Phong, khi cánh tay hắn dơ lên chuẩn bị chạm đến vai mấy anh em trong xưởng tính lên ngăn lại nhưng tay Dịch Phong đã kịp nắm lấy bàn tay kia, bóp chặt đến nỗi cánh tay như muốn nát ra. Dương Mãnh tuy rất đau nhưng miệng vẫn cố nở lên một nụ cười, đến khi Dịch Phong buông tay, Dương Mãnh liền lùi ra phía sau mấy bước, hắn vừa xoa tay vừa ra hiệu đàn em đưa một tờ giấy có ghi sẵn địa chỉ lên cho Dịch Phong, A Hổ đón lấy tờ giấy sau đó lùi về phía sau không quên để lại một cái nhìn hăm dọa với tên Dương Mãnh. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Dương Mãnh ra hiệu cho đàn em quay về thì chợt giọng nói trầm ổn mang chút lạnh lẽo của Dịch Phong lại lần nữa vang lên:

- Nhắn với đại ca của mày, muốn tao đến cũng được thôi, nhưng cái ổ chuột của bọn mày chuẩn bị đón trò vui rồi đấy!

Dương Mãnh quay đầu nhìn lại, thấy Dịch Phong đứng đó, hắn thật hiên ngang, khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng cảm giác xung quanh hắn nhiệt độ đang dần dần giảm xuống, ánh mắt hắn lạnh lẽo như tảng băng xuyên thấu, từng cử chỉ của hắn chậm rãi chắc chắn không để lộ chút sơ hở, trong đầu Dương Mãnh chợt lóe lên suy nghĩ - Kẻ này thật không đơn giản. Dương Mãnh quay người rời đi, phía sau như có ánh mắt đang dõi theo bọn chúng, chỉ đến khi bọn hắn rời đi một đoạn xa mới cảm thấy an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro