Chương 101-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Hoàng Tử Cá Chép

Sau khi về phòng, Sooyeon đột nhiên nhớ ra mình đã quên một việc cực kì quan trọng, không biết tình hình đoạn Video kia như thế nào rồi.

Đều do thằng nhãi Key kia, vừa về nước đã lên cơn động kinh, suốt ngày tìm phiền toái cho cô.

Sooyeon mở máy tính ra, nhanh chóng tìm xem tất cả các tin tức liên quan.

Video NG 33 lần của Go Haerin đứng đầu top search, phần bình luận bên dưới rất rôm rả đa phần là mắng chửi Go Haerin và ngạc nhiên về kĩ năng diễn xuất của Jung Sooyeon. Thế là, ngay sau đó mọi người bắt đầu nghi ngờ bài đăng nói Jung Sooyeon phải dựa vào quy tắc ngầm mới đạt được vai diễn là vô căn cứ.

Tiếp đó, một số tài khoản giấu tên tung tin Go Haerin mượn việc công báo thù riêng, trong lúc diễn thì tát Jung Sooyeon hộc máu mồm, kết thúc thì đánh bay tiểu trợ lí, suốt ngày làm ra vẻ là nghệ sĩ lớn, chuyên làm khó các nhân viên trong đoàn, v.v...

Sau cùng là các nghệ sĩ cùng nhân viên bình thường không ưa Go Haerin dùng thân phận thực sự ra trận, lôi ra những sự việc tương tự, phá nát cái vỏ bọc giả tạo mà Go Haerin cố đã tạo ra trước mặt người hâm mộ.

Chuyên viên trang điểm Amy: Lúc ban đầu tôi thật sự rất ghét Sooyeon, nguyên nhân là do Go Haerin cứ thích nhằm vào Sooyeon, mà muốn làm khó Sooyeon thì Go Haerin phải chỉ cây dâu mắng cây hòe, thậm chí là cả giận cá chém thớt. VD như tôi, vì để Jung Sooyeon không được trang điểm mà ngày nào cô ta cũng tìm đủ lí do để bới móc, bắt bẻ tôi trang điểm đi trang điểm lại cho cô ta. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy mình bị Jung Sooyeon liên lụy cho nên rất ghét cô ấy, thật ra thì trong chuyện này Jung Sooyeon không hề sai.

Tôi biết mình nói những lời này ra thì người nào đó nhất định sẽ tìm tôi gây phiền toái, nhưng không nói ra thì lương tâm bất an. Cái hôm mà fan của Key tới đoàn làm phim gây chuyện, nếu không nhờ Jung Sooyeon cản giúp tôi hòn đá đó thì bây giờ khuôn mặt của tôi cũng không còn nguyên vẹn!

Trợ lí trường quay Tiểu Kang: Cái gì mà nhanh mồm nhanh miệng, ghét ác như thù chứ, Go Haerin chính là khối ung nhọt chuyên bắt nạt nhân viên phía sau hậu trường lại còn cố tỏ vẻ thanh cao. Suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến chúng tôi, hoàn toàn đem những nhân viên như chúng tôi thành người hầu, một ngày tôi bị cô ta sai bảo phải chạy tới chạy lui mấy chục chuyến, cô ta cho rằng tôi là người giúp việc của nhà cô ta chắc?

Còn Sooyeon, bình thường độc lai độc vãng*, nhìn thì có chút lạnh lùng nhưng cô ấy đối xử với chúng tôi rất khách khí, mỗi lần quay xong đều nói cảm ơn tất cả mọi người, cho dù chúng tôi có thành kiến không thèm trả lời cô ấy thì cô ấy vẫn luôn làm như vậy.

(*Độc lai độc vãng: hay ở một mình.)

Trợ lí đạo diễn: Tuy là dân đen thấp cổ bé họng, nhưng vẫn muốn nói lời công đạo. Chỉ có duy nhất ngày quay đầu tiên là có người đến tặng đồ cho Sooyeon, còn bình thường không hề thấy cô ấy có gì mập mờ với bất kì người đàn ông nào. Phụ nữ xinh đẹp thì được người ta theo đuổi cũng là chuyện bình thường, chỉ không ngờ mọi chuyện sau này lại thành ra như vậy.

Thợ quay phim: Sự chuyện nghiệp của Jung Sooyeon chắc chắn là do khổ luyện mà thành, vô cùng nhạy bén đối với máy quay. Có NG lần nào thì đó là do người khác mắc lỗi chứ những cảnh quay của cô ấy đều chỉ cần một lần là xong, nếu chỉ quay mình cô ấy thì nhẹ nhành biết bao nhiêu. Còn Go Haerin... đại khái là ác mộng đối với tất cả những người làm nghề quay phim đi! Chính mình phẫu thuật thẩm mỹ quá đà, cái mũi nhìn rất kì quái lại còn trách kĩ thuật quay của tôi kém, chẳng lẽ tôi còn phải chỉnh Photoshop cho mình cô ta sao?

Đạo diễn Shim Chansung: Trên mạng có lời đồn Jung Sooyeon dùng quy tắc ngầm là hoàn toàn vô căn cứ, không chỉ làm nhục Jung Sooyeon mà còn làm nhục cả đoàn làm phim chúng tôi. Vốn nghĩ chờ chúng tôi hoàn thành bộ phim, để mọi người thấy thực lực của Sooyeon, là phượng hoàng hay là gà rừng thì đến lúc đó sẽ biết. Nhưng, hiện tại chuyện này đã phát triển đến nỗi ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến trình của đoàn làm phim, nên đành phải đưa ra một số cảnh quay ngoài lề, mọi người tự nhìn đi! [Clip]

Nhà chế tác Song Jong Ki: Ài, mọi người cũng đã lên tiếng rồi thì tôi cũng nên tỏ thái độ thôi! Tôi thấy không ít người nói bộ phim này của chúng tôi đột nhiên tăng thêm 5000 vạn NDT tiền đầu tư là đến từ kim chủ sau lưng Jung Sooyeon, thế nên để đánh sập những tin vịt đó nên tôi đã hỏi ý kiến người đầu tư, bây giờ xin được công bố danh tính của người ấy @Hoàng Tử Cá Chép.

...

Sooyeon biết chắc có rất nhiều người trong đoàn nhịn Go Haerin tới nghẹn họng rồi, chỉ cần có một người lên tiếng thì tự khắc sẽ kéo theo một đống người nữa, nhưng không ngờ bọn họ ngoài việc lên án Go Haerin lại còn đồng thời khen cô một trận. Coi như là thu hoạch ngoài ý muốn đi! Dẫu sao thì cố gắng của mình được mọi người công nhận cũng là một chuyện rất đáng để vui mừng.

Bài đăng của Song Jong Ki là bài đăng làm cho cô tò mò nhất, cô vội vàng mở ID: Hoàng Tử Cá Chép xem xem người đầu tư rốt cuộc là ai...

Chương 102: Thiên kim hay là tiểu tam?

Vừa mở ra thì thấy quạ bay đầy đầu...

Phần profile của Hoàng Tử Cá Chép có hàng chữ to tướng: Tổng giám đốc điều hành công ty giải trí Soshi - Kwon Yoona...

Đường đường là một Tổng giám đốc của một Công ty Giải trí lớn mà lại đặt cái ID tức cười như mấy thằng nhóc cấp hai còn hỉ mũi chưa sạch vậy!

Không ngờ được người đầu tư kia lại là Kwon Yoona, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý. Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên Key nhận sau khi về nước,Soshi tất nhiên sẽ ủng hộ mạnh tay rồi.

Chẳng qua chỉ là một vai nam thứ mà đầu tư tận 5000 vạn won, không hổ là công ty giàu nhất giới thương nghiệp.

Bài đăng này của Song Jong Ki đã giải quyết mọi vấn đề đáng ngờ cũng như rửa sạch vết nhơ của Sooyeon. Giờ chỉ còn mỗi Go Haerin bị đeo lên cái mác nhân phẩm kém còn giả bộ thanh cao lại còn cả kĩ năng diễn xuất rác rưởi.

Đáng tiếc là, tuy mọi người đều nhận ra lần bôi nhọ Sooyeon này chắc chắn có dính líu tới Go Haerin nhưng lại không có chứng cớ xác thật để chứng minh.

Sự tình phát triển tới mức này đã đạt tới hiệu quả mà Sooyeon mong đợi, nhưng không ngờ được diễn biến phía sau lại đặc sắc như thế này.

Hơn 12h đêm hôm qua, quản lí của Go Haerin - Son Hee đã đăng một bài post lên tài khoản weibo cá nhân của mình.

Trực tiếp cung cấp chứng cứ Go Haerin thuê thủy quân bôi đen Jung Sooyeon và lợi dụng tài khoản ảo để kích động fan của Key đi tìm Jung Sooyeon tính sổ.

Nhưng thế vẫn chưa là gì, Son Hee cũng tuyên bố thẳng luôn thân phận "thiên kim tiểu thư" của Go Haerin là giả.

Người cha giàu có trong truyền thuyết của Go Haerin không phải cha ruột mà chỉ là cha nuôi của cô ta, hơn nữa đối phương đã có vợ con.

Chứng cứ đi kèm là số lượng lớn những đoạn chat nói chuyện mập mờ và vô số hình khiêu dâm của Go Haerin.

Giờ coi như Go Haerin có mấy nghìn cái miệng cũng không cãi nổi.

Trước mắt Go Haerin chỉ còn một con đường - rời khỏi giới giải trí, còn vấn đề bao giờ thì tái xuất, thôi đừng nghĩ nữa!

Không biết giữa Son Hee với Go Haerin có mâu thuẫn gì mà cô ta lại phải dùng tới chiêu đồng quy vu tận tuyệt tình như này. Phải biết rằng hành vi tiết lộ đời tư của nghệ sĩ là điều tối kị của nghề quản lí.

Chuyện càng lúc càng to, YG từ lúc biết tin đã tìm mọi cách để xóa bài đăng này nhưng điều này chỉ càng làm cho cư dân mạng thêm phẫn nộ.

Vì vậy, YG chỉ còn cách 'mất bò mới lo làm chuồng', lên tiếng bày tỏ sẽ truy cứu trách nhiệm của Go Haerin trong việc cô ta phỉ báng Jung Sooyeon. Cả chuyện Go Haerin được bao dưỡng cũng được mập mờ tỏ ý là sẽ điều tra đến cùng.

Nói chung là bọn họ vẫn còn luyến tiếc công sức đã bỏ ra để bồi dưỡng nên Go Haerin.

Hôm nay Sooyeon không có cảnh quay, vốn định ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ai ngờ mọi chuyện lại bị làm lớn như vậy, dự là hôm nay không được yên ổn. Quả nhiên, vừa ăn sáng xong thì nhận được một cú điện thoại gọi đến công ty.

Trong phòng họp, Jung Soohee, Hana, Go Haerin đều có mặt đầy đủ, còn có một người là Tổng giám của Phòng quan hệ công chúng - Park Jin Young.

Go Haerin cúi đầu, hai vành mắt đen xì, vừa thấy Jung Sooyeon đã đứng lên như con gà bị chọc tiết: "Con khốn này! Bây giờ mày đắc ý lắm phải không? Mày cứ chờ đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Sooyeon bất đắc dĩ ngoáy ngoáy lỗ tai, lần nào lời thoại cũng y chang nhau, tai cô sắp chai tới nơi rồi.

"Im miệng, cô sợ mọi chuyện chưa đủ lớn sao?" Park Jin Young không nhịn được mắng.

Go Haerin không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể hậm hực ngồi xuống, cái ông cha nuôi của cô ta sau khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng thì đột nhiên mất liên lạc, lúc này vận mạng của cô đều nằm trong tay Park Jin Young.

"Ngồi đi. " Park Jin Young chào hỏi Sooyeon một tiếng, thần sắc do dự như đang chuẩn bị ra quyết định gì đó.

Lúc này, Hana đang ngồi một bên mở miệng nói: "Jung Sooyeon, chuyện đêm qua chắc cô cũng biết, tôi cũng không giải thích nhiều. Là như này, lát nữa Go Haerin sẽ đăng bài xin lỗi cô, cô đáp lại một chút là được, nói chuyện này cô cũng có chỗ sai, đồng ý tha thứ cho cô ấy, biểu hiện sao cho rộng lượng chút."

Chương 103: Chó điên cắn người thì chó sai hay người sai?

Jung Soohee cũng lập tức khuyên nhủ: "Jung sư muội, chị biết trong lòng em cũng không thoải mái nhưng chuyện này quả thật em cũng có sai, dù sao thì không thể để ân oán cá nhân của hai người mà liên lụy đến công ty được! Biện pháp duy nhất bây giờ là phải đè mọi ảnh hưởng tiêu cực xuống mức thấp nhất!"

Sooyeon thản nhiên nhìn bộ dạng "mình vì mọi người" của Jung Soohee sâu xa nói: "Sư tỷ này, nếu như tôi nhớ không nhầm thì từ đầu tới cuối chỉ có Go Haerin nhằm vào tôi thôi, riêng tôi vẫn luôn nhớ kĩ lời của chị Hana, không được làm mất thể diện của công ty, phải lấy lợi ích của công ty làm trọng, thế nên bị bắt nạt cũng không dám làm phiền công ty, im lặng mãi cho đến khi mấy người bạn tốt bụng trên mạng lấy lại trong sạch cho tôi."

"Bây giờ trên mạng nóng nhất vẫn là chuyện Go Haerin bị bao dưỡng với chuyện cô ta làm tiểu tam, đây rõ ràng là Go Haerin không để ý đến lợi ích công ty. Hãm hại nghệ sĩ cùng công ty, bôi nhọ hình tượng của công ty đều là cô ta! Chẳng lẽ ý của sư tỷ là bị một con chó điên đuổi theo cắn loạn rồi rơi xuống rãnh chết, chả lẽ cũng là lỗi của tôi sao?"

Nếu cô đăng bài tha thứ cho Go Haerin thì chẳng phải công sức của cô sẽ đổ sông đổ bể sao. Nghĩ hay nhỉ?

Jung Soohee bị Sooyeon nói cho nghẹn họng, cái gì mà mấy người bạn tốt bụng trên mạng, rõ ràng chính cô ta là tác giả của mấy thứ kia, còn ở đó mà giả vờ vô tội.

Go Haerin mới yên lặng được một hồi đã bị Sooyeon làm cho phát điên: "Mày nói ai là chó điên! Mày nói rõ ràng cho tao! Mày..."

Thấy Go Haerin lại ồn ào, Park Jin Young lập tức lên tiếng cắt đứt: "Không cần xin lỗi nữa."

"Có thật không?" Go Haerin lập tức hớn hở, nhưng Park Jin Young lại tiếp tục nói: "Haerin, cô viết một lá thư xin rút khỏi giới giải trí đi!"

Go Haerin hét ầm lên: "Cái gì? Anh để tôi rút khỏi giới giải trí? Sao tôi phải rút! Tôi mới không cần phải viết cái thứ đó!"

Sắc mặt Park Jin Young lúc này đã mất kiên nhẫn: "Tôi để cô viết là còn chừa mặt mũi cho cô! Đừng có không biết xấu hổ như thế!"

"Không phải chỉ là bao dưỡng sao! Trong cái giới giải trí này có nữ minh tinh nào không bị bao nuôi, tiểu tam nhiều như thế tại sao lại chỉ có mình tôi là phải rút khỏi giới giải trí!"

"Bởi vì chỉ có mình cô ngu xuẩn, khiến tất cả mọi người đều biết!"

"Tất cả những chuyện này đều do con khốn Son Hee kia, cô ta phản bội tôi! Tại sao các người không truy cứu trách nhiệm của cô ta!"

"Cô ấy từ chức rồi, cô bảo tôi truy cứu kiểu gì? Son Hee là người quản lí có tính khí tốt nhất trong công ty rồi mà cô ấy còn phải làm như vậy, cô tự ấy tự đặt tay lên ngực mà hỏi trừ Son Hee ai còn chịu được cô? Bình thường cô quát mắng hành hạ người ta thì thôi, con trai nhà người ta sốt cao 40 độ cần phải đi bệnh viện, cô sống chết không to người ta đi, kết quả, nửa đêm cô ấy mới chạy về được thì con trai cô ấy đã phải vào phòng cấp cứu, đến nay còn chưa qua cơn nguy hiểm!" Đừng nói Son Hee đến chính anh ta còn chán ngán việc cứ phải đi chùi đít cho Go Haerin.

Go Haerin nghe vậy vẫn không cho rằng cô ta đã sai, vẻ mặt câng câng: "Chả phải vẫn còn sống đấy thôi! Không phải là có bác sĩ ở đó rồi sao, cô ta chạy đến cũng chả giúp được gì! Thế mà cô dám lấy cớ đấy để đẩy tôi vào chỗ chết?"

Tới lúc này Go Haerin vẫn không hiểu tại sao một kẻ hèn yếu, nhu nhược như Son Hee lại đột nhiên làm ra loại chuyện như này, cô ta đã li dị chồng, con trai lại là một ấm sắc thuốc, tiền thuốc thang mỗi tháng chỉ có tăng không có giảm, không có công việc này thì cô ta lấy gì nuôi gia đình?

Đương nhiên một kẻ tép riu như Go Haerin sao mà đoán được người đứng sau dàn xếp vụ này một đại nhân vật như Yoo Jaesuk.

 Chương 104: Ai chả có chút chuyện không thể lộ ra được ánh sáng

Park Jin Young nhéo nhéo mi tâm, từ bỏ việc thông não cho cô ta. Nói chuyện với một con đần, chắc chắn là việc ngu ngốc nhất trên đời.

Tuy công ty tốn không ít tâm huyết vào Go Haerin, nhưng chuyện lần này đã không cách nào vãn hồi, chỉ có thể từ bỏ.

Thấy Park Jin Young ý đã quyết, Go Haerin vội vàng nhìn về phía Jung Soohee như nhìn cọng rơm cứu mạng: "Chị Soohee giúp em với, hay chị để Hana làm quản lí cho em đi! Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Em đồng ý đăng tin xin lỗi!"

Hana nghe vậy lập tức sợ hãi, để cho cô ta nhận Go Haerin? Jung Soohee sẽ không hố cô ta như vậy chứ?

Jung Soohee tất nhiên không thể nào ngu như Go Haerin được. Cô ta làm ra vẻ thương tiếc nhưng không thể giúp được, nói: "Haerin, không phải chị không muốn giúp, em cũng vừa mới nghe Sooyeon nói đấy, cô ấy không muốn giúp, chưa kể đây cũng là quyết định của công ty, chị cũng không có cách nào."

Lúc chuyện tới nước này, Jung Soohee biết Go Haerin chuyến này đã xong đời rồi. Bất quá cô ta vẫn muốn lợi dụng Go Haerin một lần cuối, hi vọng có thể kéo Sooyeon xuống nước. Tiếc là Park Jin Young lại ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, biết rõ chuyện xin lỗi không giúp ích được gì, còn có khả năng ảnh hưởng tới nghệ sĩ khác của công ty nên đã dứt khoát lựa chọn từ bỏ Go Haerin.

Những tưởng rằng kiếm được con dao tốt để đối phó Sooyeon, ai dè lại bỏ mạng trước, không những thế còn nâng cao hình tượng Sooyeon trong mắt công chúng, loại người này sao đáng để Jung Soohee lãng phí sức lực.

"Sooyeon, con chó này! Mày chờ đấy, tao cho dù chết cũng phải kéo mày xuống chết cùng!" Go Haerin tuyệt vọng, đem tức giận đổ hết lên đầu Sooyeon, cuối cùng Park Jin Young phải gọi bảo vệ lôi ra ngoài mới chịu yên.

Đối với loại người thế này, ngay cả sức đi căm ghép cô ta thì Sooyeon cũng tiếc, chỉ có đồng tình, cho tới lúc này cũng không biết bản thân bị người ta lợi dụng.

Park Jin Young nhìn về phía Sooyeon, vẻ mặt hòa nhã không ít: "Sooyeon, bộ phim lần này cô cố quay cho tốt, nếu đạt hiệu quả không tệ thì công ty sẽ đầu tư bồi dưỡng cô. Có điều những lời Jung Soohee vừa nói cũng không sai, cô cũng nên khiêm tốn một chút, đừng trêu chọc những phiền toái không cần thiết."

Sooyeon được tẩy trắng, Go Haerin phải rời khỏi giới giải trí, tất cả chuyện này giống như một quá trình hóa giải nguy cơ truyền thông hoàn mỹ.

Tuy Park Jin Young nghi ngờ sau lưng Sooyeon có người giúp đỡ nhưng lại không tìm được chút sơ hở nào, chỉ có thể cho rằng Sooyeon may mắn.

"Cám ơn Tổng giám, tôi sẽ cố gắng hết sức." Sooyeon giả vờ làm bộ ngạc nhiên, mừng rỡ rồi ra vẻ sợ hãi.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Sooyeon vào phòng vệ sinh, Jung Soohee cũng theo vào.

Jung Soohee khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt nhìn cô: "Sooyeon, mày lôi hết chuyện xấu của người ta ra như thế không sợ có ngày mình cũng bị người ta đào lên sao?"

Sooyeon híp mắt lại, tỏa ra một tia sáng lạnh lẽo, sau đó xoay người lại, thờ ơ nói: "Trong cái giới giải trí này làm gì có ai không có chút chuyện không thể lộ ra sánh sáng? Đúng không, Jung đại tiểu thư!"

Sooyeon cố ý nhấn mạnh chữ "Jung đại tiểu thư" này, sau đó làm bộ dáng hoảng hốt như nhận ra cái gì đó: "Ơ! Nhắc tới thì tôi đột nhiên phát hiện cái danh "Tiểu tam mạo nhận làm Thiên kim" của Go Haerin cũng rất hợp với cô đấy! Đến lúc tôi bôi đen cô cũng tiết kiệm được cái tiêu đề đấy nhỉ?"

Jung Soohee như bị giẫm phải đuôi, nổi giận nói: "Cái gì mà Tiểu tam mạo nhận làm Thiên kim! Từ lúc tao ra đời đã lớn lên ở Jung gia, là đứa con gái duy nhất mà ba thừa nhận, ngay đến Lee Donghae cũng là do mày không giữ được lòng anh ấy, mày nghĩ mọi người sẽ tin mày sao?"

Sooyeon kéo dài giọng, "Thế... cô muốn thử chút không? Nếu không tôi thử lôi mấy chuyện kia của cô ra thử coi! Biển người mờ mịt, tôi vẫn chưa tìm được tung tích hai con chó cô bỏ tiền ra mua năm đó, biết đâu đăng tin công khai tìm người lại có kết quả?"

Chương 105: Mua đồ Cho bánh bao nhỏ

Sắc mặt của Jung Soohee nháy mắt đã thay đổi, rít lên: "Jung Sooyeon, cái con điên này!"

Cô ta đương nhiên không sợ Jung Sooyeon không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đàn ông và thân phận địa vị với mình, chỉ sợ Jung Sooyeon nhất định đồng quy vu tận với cô ta.

"Hắc hắc..." Nhìn sắc mặt bị dọa sợ của Jung Soohee, Sooyeon không nhịn được cười khẽ, vỗ vỗ vai Jung Soohee: "Jung đại tiểu thư, lo lắng như thế làm gì, chỉ đùa thôi mà, cái loại cặn bã như cô không đáng để tôi lấy mạng đổi mạng..."

Nói tới chỗ đây, ánh mắt khinh bỉ không thèm đếm xỉa của Sooyeon đột nhiên lạnh như băng, đè thấp giọng xuống giống như âm thanh của ác quỷ bò từ địa ngục lên thì thầm bên tai cô ta: "Chẳng qua là, sau này nếu cô lại dùng sự việc kia uy hiếp tôi thì khó đảm bảo lắm... Mượn lời vị đồng đội heo kia của cô, tao mà chết thì cũng sẽ phải kéo mày chết cùng! Go Haerin bất quá cũng chỉ mạnh miệng thôi, nhưng tôi thì không thế đâu!"

Sooyeon nói xong, buông bả vai Jung Soohee ra, rời đi.

Jung Soohee muốn uy hiếp Sooyeon nhưng lại bị uy hiếp ngược lại, sau khi Sooyeon rời đi thì trong nháy mắt cả người cô ta xụi lơ trên đất, sau đó vẻ mặt âm trầm mà đạp cửa bước ra.

Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết Jung Sooyeon!

Nếu không, chỉ cần Sooyeon còn tồn tại một ngày thì ngày đó nguy cơ của cô ta chưa được giải trừ, Jung Soohee tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!

...

Sau khi rời khỏi công ty, Sooyeon thấy buổi trưa không có việc gì liền tính qua trung tâm thương mại một chuyến, lần trước đã đáp ứng giúp Shinvi mua quần áo.

Vừa nghĩ tới Shinvi thì những u ám trong đáy mắt Sooyeon bị quăng xa đến vạn dặm, vui vẻ tung tăng đi mua đồ.

Tới nơi liền chạy thẳng đến khu bán quần áo trẻ em.

Trước mắt treo đầy các loại quần áo trẻ em, Sooyeon hưng phấn chọn hết bộ này tới bộ khác, so với lúc mua quần áo cho chính mình còn điên cuồng hơn.

Sau khi gặp Shinvi, cuộc sống của cô biến hóa long trời lở đất, trước kia mỗi lần đi qua những khu bán đồ dùng hay quần áo cho trẻ em đều chỉ dám đi đường vòng. Nhưng hôm nay, khi thấy những bộ đồ này thứ cô nghĩ đến không còn là những kí ức đau thương khiến cô khó chịu như trước kia nữa mà là hình ảnh siêu cấp đáng yêu của bánh bao nhỏ.

Loại cảm giác chỉ cần thấy món đồ đáng yêu nào liền lập tức muốn đưa cho nhóc thật tình chẳng khác gì tình yêu nha!

Hàng hóa ở trung tâm thương mại này đều là hàng cao cấp của những nhãn hiệu nổi tiếng, đương nhiên rất đắt, quần áo trẻ em cũng vậy. Nhưng vì là đồ mua cho Shinvi nên cô vui vẻ chấp nhận, chỉ là bớt vài món đồ trang điểm thôi mà.

Hôm nay Sooyeon mặc một chiếc váy cô rất thích nhưng lại là thiết kế của một nhà thiết kế không có danh tiếng, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng đáng tiếc lại không khiến người ta coi trọng.

Nhân viên bán hàng đều dân nhìn người mà kiếm cơm, cho nên cũng không nồng nhiệt tiếp đón cô mà chỉ ân cần đi theo một người phụ nữ mặc nguyên một thân Chanel.

Sooyeon đi dạo loanh quanh một chút, cuối cùng cũng thấy một một bộ đồ để trong góc vô cùng hợp ý cô.

Đây là một bộ đồ âu phục nhỏ màu xanh sapphire, không chỉ màu sắc cực kì bắt mắt mà huy hiệu "quần lót" siêu nhân trước ngực lại vô cùng đáng yêu, mấu chốt nhất là cô cũng có rất nhiều quần áo in hình siêu nhân nên tùy thời có thể mặc thành đồ mẹ con với Shinvi rồi.

Trong đầu đột nhiên toát ra cụm từ "Đồ mẹ con" khiến cho trong lòng Sooyeon lộp bộp một chút, cô giật mình cả kinh, cái cảm giác muốn đem những thứ gì tốt nhất cho đối phương chẳng khác nào tâm trạng của cô đối với đứa con năm xưa.

Sooyeon trầm mặc hồi lâu mới hoàn hồn lại, sau đó đi tìm nhân viên bán hàng: "Cô ơi, tôi mua bộ quần áo này, cô gói lại giúp tôi."

Người bán hàng không lập tức trả lời, mà lạnh giọng nhắc nhở một câu: "Bộ này giá 12,000 NDT."

"Tôi biết, có thấy ghi trên mác rồi, gói lại giúp tôi."

Sắc mặt người bán hàng lúc này mới tốt một chút, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng nói: "Quý khách có cần gói thành hộp quà hay không?"

Sooyeon còn chưa kịp đáp lại, thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi tay mang vòng ngọc chen ngang đoạt lấy bộ đồ: "Ồ, cái này không tệ! Tôi muốn!"

Chương 106: Gặp phải "cực phẩm"

"Ơ, thật ngại quá, vị tiểu thư bên cạnh đã nhìn trúng bộ đồ này rồi ạ." Nhân viên bán hàng nhắc nhở.

Người đàn bà đoạt quần áo chính là người mặc đồ Chanel, cô ta nghe vậy liền không vui hất cằm lên hỏi, "Đã trả tiền chưa?"

"Cái này... chưa trả..."

"Chưa trả tiền thì nó chưa có chủ, tôi muốn cái này, ngay lập tức tính tiền cho tôi!" Chanel như thể đương nhiên mà ra lệnh.

Vừa dứt lời, trong tay cô ta đột nhiên trống không, quần áo đã trở lại trong tay Sooyeon.

Chanel lập tức nổi giận: "Sao cô cướp quần áo của tôi!"

Giọng điệu của Sooyeon còn có vẻ đương nhiên hơn: "Chả phải đã nói chưa tính tiền thì là đồ vô chủ sao? Cô có thể cướp vậy sao người khác lại không thể?"

"Cô..." Chanel đang muốn nổi giận thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sooyeon: "Jung Sooyeon... cô là Jung Sooyeon?"

Như thể phát hiện chuyện gì buồn cười lắm, Chanel kéo một người bạn của cô ta qua: "Nayeon, mau đến đây nhìn xem ai này, con bé nhà quê của Jung gia lại dám chạy tới chỗ như này tranh quần áo với tớ!"

"Sooyeon sao? Làm sao có thể..." Người bạn của cô ta ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, một người phụ nữ có mái tóc xoăn tự nhiên đen nhánh, lại trang điểm theo kiểu cổ điển, trên người mặc một chiếc váy hở vai màu tím nhạt. Mặc dù không phải nhãn hiệu gì nổi tiếng nhưng lại đặc biệt tôn lên khí chất của người mặc, cả người lộ ra một cỗ khí chất cao ngạo, nhìn người khác bằng nửa con mắt làm gì có dáng vẻ của cô gái thôn quê nhút nhát năm xưa.

"Chính là nó! Gương mặt này tớ không nhận sai đâu, nhà quê chính là nhà quên, có chát vàng chát bạc vào người cũng không ngăn được mùi thối của nó!" Chanel chắc chắn.

Người bạn của cô ta lại nghiêm túc quan sát một phen, phát hiện gương mặt này đúng là Jung Sooyeon, thật ra thì Jung Sooyeon vốn cũng không tệ, chẳng qua là không biết cách ăn mặc, luôn mặc quần áo quê mùa. Cái váy chữ A giả, màu già chát lại còn rộng thùng thình trong bữa tiệc năm đó đúng là để lại ấn tượng sâu đậm cho những người chứng kiến.

"Dưng cô ta mua quần áo trẻ em làm gì? Không nghe thấy tin cô ta lập gia đình mà!"

"Ai biết là thằng nào, không chừng còn có bầu trước khi lập gia đình đó! Hồi đó Lee Donghae đá cô ta cũng vì cô ta ngoại tình với gã đàn ông khác sao?"

...

Nhìn hai ả đàn bà kẻ xướng người họa hồi lâu, Sooyeon rốt cuộc cũng nhớ ra hai người này là ai.

Chanel tên là Yang Mina, bạn cô ta tên là Kim Nayeon, đều thuộc nhóm bạn bè tiểu thư khuê mật của Jung Soohee, lúc trước cười nhạo cô nhiều nhất cũng là hai người này.

Sau đó nghe nói Yang Mina được gả không tệ, hơn nữa ngay năm đầu đã sinh cho chồng một đứa con trai nên ngày càng kiêu căng phách lối, Kim Nayeon cũng có một vị hôn phu có gia thế tốt.

Không ngờ đi dạo trong khu đồ trẻ em cũng gặp phải hai "cực phẩm" này.

Xem ra hai người này hình như không biết cô tiến vào giới giải trí, Sooyeon cũng không muốn to tiếng tranh chấp trước mặt người khác, không thèm nhìn hai người kia, cô nói với nhân viên bán hàng: "Cô giúp tôi thanh toán."

Mặc dù biết hai người kia là ngươi không dễ chọc, nhưng dù sao đây cũng là đồ mà Sooyeon nhìn thấy trước, vì vậy người bán hàng vội vàng quẹt thẻ ghi hóa đơn cho cô.

Nhưng mà, lúc quẹt thẻ lại xảy ra vấn đề.

Sắc mặt người bán hàng có chút khó coi: "Xin lỗi! Vị tiểu thư này, số dư trong tài khoản của cô không đủ để thanh toán."

"Hả?" Sooyeon sững sờ.

Lúc này Sooyeon mới nhớ, tháng trước cô vừa mới đổi động cơ cho chiếc xe yêu dấu nên quả thật lúc này trong thẻ cũng không còn bao nhiêu tiền....

Yang Mina thấy vậy lập tức cười nhạo: "Ha ha ha, cười chết tôi rồi, không có tiền mà còn ở chỗ này phùng má giả làm người mập*!"

(*Phùng má giả làm người mập: thường dùng để châm chọc những người làm chuyện quá khả năng của mình.)

Kim Nayeon cũng khinh thường nhún vai một cái nói:"Còn tưởng mấy năm đi nước ngoài học tập được gì chứ, quả nhiên chim trĩ vẫn là chim trĩ, vĩnh viễn cũng chẳng thể hóa thành phượng hoàng!"

Yang Mina đắc ý nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Này cô, bây giờ đưa tôi bộ đồ này được rồi chứ?"

"Đúng vậy thưa quý bà!" Nhân viên bán hàng vừa nói vừa cầm lấy bộ quần áo trong tay Sooyeon.

Sooyeon đè lại.

Yang Mina lập tức to tiếng nói: "Làm cái gì thế, không có tiền còn muốn cướp à? Cô cho rằng đây là chỗ nhà quê của cô đấy à?"

Sooyeon một tay cầm quần áo, một tay lấy ra một tấm thẻ màu đen trong túi xách ra, đưa cho nhân viên bán hàng: "Quẹt thẻ này."

Chương 107: Khi đàn ông yêu

Sooyeon vốn định tự mình trả tiền lần này, coi như làm quà cho bánh bao nhỏ, nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống lúng túng như vậy.

Cô thật sự rất thích bộ đồ này, cứ nghĩ tới đồ thuộc về bánh bao nhỏ lại bị Yang Mina giành mất thì cả người cô liền khó chịu, cuối cùng vẫn móc tấm thẻ đen mà Yuri cho cô ra để thanh toán.

Sooyeon vừa móc thẻ ra thì hai người kia cũng trợn tròn mắt.

Nhân viên bán hàng này cũng là người có kiến thức, vừa liếc mắt đã nhận ra tấm thẻ này, Yang Mina với Kim Nayeon chưa từng thấy qua thứ này, nhưng đàn bà trời sinh đã có bản năng chú ý tới mấy đề này, vì vậy lập tức nhận ra đây có thể là "Vua của các loại thẻ" có mức chi tiêu vô hạn trên toàn cầu - Hắc Kim Thẻ.

Bởi vì thẻ này không được công khai phát hành, cũng không thể chủ động xin cấp, mà là ngân hàng chủ động chọn ra 1% khách hàng trong số tất cả những người sử dụng thẻ bạch kim để mời họ làm, cho nên dù có tiền cũng chưa chắc đã có được. Những người sở hữu tấm thẻ này không là những nhân vật trọng yếu của các quốc gia thì cũng là các danh nhân có gia tài bạc tỷ.

Nụ cười trên mặt Yang Mina cứng đờ, "hừ" lạnh một tiếng: "Chắc không phải thẻ giả chứ! Cô phải kiểm tra kĩ một chút!"

Nhân viên bán hàng mặc dù đã từng thấy qua, nhưng thực ra cũng mới chỉ có một lần, cô ta cẩn thận nhận lấy tấm thẻ sau đó bắt đầu quẹt thẻ.

Mười giây sau, nhân viên bán hàng lập tức thay đổi một khuôn mặt vui vẻ, khom lưng chín mươi độ nói, "Thưa quý khách, đã thanh toán xong, tôi giúp ngài gói lại."

Sooyeon gật đầu: "Cám ơn."

Yang Mina cùng Kim Nayeon ngây người tại chỗ, trố mắt nhìn nhau, nhìn Sooyeon y như nhìn thấy quỷ.

Sooyeon cầm túi quần áo đã được đóng gói xong, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Yang Mina nghiến răng nghiến lợi, ác ý nói: "Đắc ý cái gì, nhất định là cặp với thằng già lắm tiền nào đấy rồi! Nghĩ rằng sinh cho lão một thằng con trai là có thể bước chân vào hào môn sao?"

"Đúng vậy, nhất định một ngày nào đó sẽ bị vợ của cái lão đấy xử đẹp!" Kim Nayeon nói hùa vào.

....

Đi khỏi khu quần áo trẻ em, lúc Sooyeon xuống lầu lại đi ngang qua khu quần áo của nam.

Ừm, đối điện là cửa hàng của nhãn hiệu mà bình thường Yuri hay mặc.

Phong cách cũng rất Yuri, màu chủ đạo là đen, trắng và xám, nhìn vừa cao ngạo lạnh lùng lại vừa cấm dục.

Nhìn vài lần, ánh mắt của cô lại dời đến cửa hàng sát vách, nhãn hiệu này mấy năm gần đây khá nổi, phong cách trẻ tuổi năng động hơn nhiều.

Sooyeon sờ cằm, đột nhiên rất muốn mua quần áo cho Yuri.

Đàn bà mà, rõ ràng chỉ muốn mua một đôi giày, nhưng cuối cùng lại xách về một đống lớn quần áo cùng các loại phụ kiện để phối cùng.

Cho nên sau khi mua đồ cho bánh bao nhỏ xong, cô càng không nhịn được ham muốn thống nhất phong cách ăn mặc với Yuri.

Do dự ba phút, Sooyeon quyết định, mua!

Vì vậy cô vào cửa hàng, mua luôn bộ đồ đang mặc trên người ma nơ canh, có cùng tông màu xanh sapphire với bộ âu phục mới mua của Shinvi.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Tổng tài Kwon thị.

Yuri đang nghe Yoona báo cáo thì nhận được hai tin nhắn liên tiếp.

Mở ra nhìn thì là tin nhắn thông báo số dư tài khoản thay đổi do ngân hàng gửi đến.

Sooyeon quẹt thẻ của anh?

Ngay lập tức trên khuôn mặt nghiêm túc của Yuri hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Yoona vừa nhìn đã đoán được nhất định là Sooyeon nhưng vẫn còn cố hỏi: "Chị dâu gửi tin nhắn?"

Yuri: "Không phải."

"Hả?" Vậy thì lạ nha!

Yoona lập tức mò lại gần nhìn xem, hửm, không phải chỉ là hai tin nhắn thông báo của ngân hàng thôi sao? Lại còn là tin nhắn tiền bay đi chứ không phải tiền bay vào! Biểu tình ngọt ngào như vậy là sao?

Chậc chậc, đàn ông đang yêu thật khó hiểu!

Chương 108: Không cần mặc quần áo đâu

Chạng vạng, Sooyeon xách đống chiến lợi phẩm về nhà họ Kwon.

Nhìn thấy lão quản gia đang tưới hoa, Sooyeon lên tiếng chào hỏi: "Bác quản gia, Shinvi đâu rồi ạ?"

Lão quản gia mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, cổ đeo nơ ngay ngắn, nhìn Sooyeon với ánh mắt kính cẩn nói: "Cô Sooeyon đã về rồi ạ, Tiểu thiếu gia đang vẽ tranh trong vườn."

"À, đang vẽ tranh à, vậy tôi không quấy rầy thằng bé nữa, thế còn Kwon tiên sinh đâu?"

"Đại thiếu gia đang ở trên gác."

"Được rồi, cám ơn bác nhé!" Sooyeon vui vẻ chạy lên lầu.

Lão quản gia nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của cô gái, tâm tình vô cùng phức tạp, trong khoảng thời gian cùng sống trong một mái nhà, dù cho lòng cảnh giác của ông có nặng hơn đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà có thiện cảm với cô gái này.

Xinh xắn khéo miệng đương nhiên là đi đến đâu cũng được thích, nhưng khó có được đó chính là làm chuyện gì cũng biết chừng mực. Từ trước đến giờ, không hề lộ ra ý đồ vượt quá giới hạn với Đại thiếu gia, thậm chí nhiều khi còn chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân.

Thực ra thì khi một người phụ nữ có ý với đàn ông, rất dễ bị nhìn ra, có thể giấu được một ngày hai ngày, nhưng về lâu về dài, tuyệt đối không thể giấu giếm được.

Đàn ông cũng thế.

Người khác có lẽ không biết, nhưng ông quan sát từ đầu đến cuối cho nên là hiểu rõ nhất. Đại thiếu gia cực kì để ý đến cô gái này, căn phòng mà cô ấy đang ở là do tự tay Đại thiếu gia thiết kế, ngay đến ga giường, rèm cửa và cả một tủ đầy ắp quần áo, trang sức cũng là do đích thân thiếu gia chọn. Không chỉ có thế, từ ngay ngày đầu tiên người ta dọn đến đã dặn dò kĩ lưỡng phòng bếp về thói quen ăn uống của cô ấy; lần nào cô ấy về muộn cũng nhất định phải đề phần cơm; những chi tiết nhỏ tương tự như thế còn nhiều lắm lắm....

Cho dù cô ấy có là ân nhân cứu mạng của Tiểu thiếu gia đi chăng nữa thì Đại thiếu gia làm như thế cũng có phần hơi quá rồi.

Nếu như cô ấy có thể thành đôi thành lứa với Đại thiếu gia thì cũng không phải là chuyện xấu, từ khi cô ấy chuyển tới đây, Đại thiếu gia ngày và Tiểu thiếu gia ngày càng sáng sủa, vui vẻ hơn, ông chứng kiến Đại thiếu gia và Tiểu thiếu gia từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, giờ gặp được chuyện này ông đương nhiên là rất vui mừng.

Cho nên bây giờ chuyện ông lo lắng không phải là Sooyeon có tâm tư xấu xa mà là buồn phiền vì cô ấy chẳng có ý tứ gì cả.

Sau khi lên gác, Sooyeon không chờ được, muốn lập tức chia sẻ chiến tích của mình, cho nên cứ thế mở cửa phòng ngủ của Yuri ra.

"Kwon...."

Liền đập vào mắt là một cảnh khiến người ta phải phun máu mũi, Kwon Yuri đầu tóc ướt sũng, nửa người để trần, chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng trên hông, giọt nước trong suốt lăn chầm chậm trên cơ bụng sáu múi săn chắc mãi chưa chịu chạy xuống phần bụng dưới.

Cảnh tượng này đúng là khiến người ta không thể rời mắt, thế cho nên, phản ứng đầu tiên của Sooyeon không phải nhắm mắt lại quay đi mà là mở to ra nhìn.

Tuy cô rất bài xích chuyện đó nhưng đối với cái đẹp thì không cách nào cưỡng lại được.

Chắc là do năm đó cô bị kích thích quá lớn, cô cũng không biết mình lại trở nên lệch lạc đến thế từ lúc nào. Phải biết là năm năm trước, cô bảo thủ đến mức nhìn đàn ông con trai mặc quần cộc cũng thấy ngượng, ngoại trừ Lee Donghae ra cô không hề nói chuyện với bất kì người đàn ông lạ mặt nào khác, kể cái có đẹp trai đến đâu cô cũng không dám nhìn.....

Khoảng tầm năm phút sau Sooyeon mới sực tỉnh: "Oh" một tiếng rồi quay lưng đi, giơ tay đang cầm hai cái túi giấy lên che mắt: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất không gõ cửa!"

Yuri bật cười: "Là lỗi của tôi, tôi quên không khoá cửa!"

Thực ra không phải là quên, mà là kể từ khi cô chuyển đến đây, anh không bao giờ khoá cửa nữa.

"Tìm tôi có việc gì? Đợi một lát, tôi mặc quần áo trước đã."

Ánh mắt vừa nãy của cô tuy ngắn ngủi nhưng lại đủ để thiêu đốt từng tấc da từng tấc thịt anh, may mà cô kịp thời quay đi không thì chỗ nào đó của anh suýt chút nữa thì mất kiềm chế mà phản ứng lên mất.

Yuri đang định mở tủ lấy quần áo, thì Sooyeon đột nhiên hét lên một tiếng: "ÂY! Đừng! Không cần mặc quần áo đâu!"

Chương 109: Đừng đưa đàn ông về nhà

Không ngờ cô gái nhỏ lại đưa ra yêu cầu như vậy, gương mặt Yuri có chút sững sờ, ngay sau đó anh nhìn chằm chằm vào lưng của cô, ngữ điệu hơi cao: "Sao?"

Anh rất sẵn lòng thoả mãn yêu cầu tốt đẹp này của cô.

Ý thức được câu mình vừa mới nói có thể gây ra hiểu nhầm, Sooyeon vội phỉ thui cái mồm của mình, "Ngàn lần xin anh đừng có hiểu nhầm! Ý của tôi chính là ý trên mặt chữ, không có ý gì khác đâu! Ah không, ý trên mặt chữ cũng rất đen tối....khụ, tóm lại ý của tôi chính là... hôm nay tôi đi dạo trong trung tâm thương mại có mua cho anh bộ quần áo, anh có muốn thử không? Bây giờ thử luôn thì anh đỡ mất công cởi ra mặc vào đúng không? Tôi thông minh chứ hả?"

Yuri nghe vậy có chút "thụ sủng nhược kinh": "Mua cho tôi à?"

Anh còn tưởng cô chỉ mua cho Shinvi thôi.

"Đúng thế, nhưng mà, khụ khụ, tôi dùng thẻ của anh!"

Sooyeon ngại ngùng sờ mũi: "Thực ra, lúc mới đầu tôi định dùng thẻ của tôi cơ, tính coi đó là quà dành cho Shinvi, ai biết tháng trước tôi lại tiêu hết tiền để thay động cơ xe, trong thẻ hết tiền mất rồi, cho nên đành phải dùng thẻ của anh. Lúc sau tôi đi ngang qua mới phát hiện có một bộ trang phục dành cho nam cực kì hợp với màu sắc với kiểu dáng của bộ tôi đã mua cho Shinvi, tôi không nhịn được bèn mua luôn!"

"Thế à." Tuy rằng không phải là cố ý mua cho anh, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng anh trở nên vui vẻ.

"Tôi hỏi nhân viên bán hàng rồi, nếu như thử mà không thích thì có thể đem trả, anh mau mặc thử xem có thích hay không!" Sooyeon thúc giục.

Yuri không hề do dự nói: "Thích chứ." Là cô tự tay mua cho anh, lần đầu tiên cô mua quần áo cho anh, anh sao có thể không thích được.

"Anh còn chưa nhìn xem nó ra sao mà!" Sooyeon lầu bầu lùi về phía sau một bước, vươn tay ra sau đưa cho anh một cái túi giấy.

Yuri cầm lấy cái túi: "Chỉ mua cho tôi và Shinvi thôi sao, cô không mua cho mình à?"

Sooyeon thở dài: "Viêm màng túi rồi, đành phải chờ đến lúc phát lương mới mua được!"

Yuri đang định nói cô có thể dùng thẻ của tôi mà, Sooyeon đã lục ra cái thẻ đen trong túi ra: "À đúng rồi, cái này trả cho anh! Dùng cái này ngầu phết! Hôm nay tôi đã khiến cho một "cực phẩm" muốn cướp đồ với tôi tức phát điên!"

Yuri chỉ có thể thở dài nói lái đi: "Cô cứ cầm lấy nó đi, bình thường tôi rất bận, không có thời gian mua đồ cho Shinvi, nếu như cô thấy cái gì hợp thì cứ việc mua, đương nhiên, tôi cũng rất vui khi cô chọn đồ cho tôi nữa."

"Anh yên tâm về mắt thẩm mĩ của tôi thế cơ à? Đợi lát nữa thử rồi anh đừng chê xấu rồi cởi ngay ra trước mặt tôi nhé!" Sooyeon cũng không khách sáo với anh nữa, cất cái thẻ đi: "Vậy để khi nào tôi chuyển đi thì tôi lại trả anh sau vậy! Anh thay quần áo đi nhé, tôi ra ngoài trước đây!"

Vừa mới nhấc chân lên, cô đã bị anh kéo lại.

Sooyeon giật cả mình, cô theo phản xạ muốn quay người lại, nhưng nhớ đến nửa người để trần của Yuri, chỉ đành ngại ngùng giữ cái tư thế bị người ta túm tay từ phía sau như thế: "Sao vậy?"

Yuri khẽ siết lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Sooyeon, dạo gần đây trạng thái của Shinvi đã tốt lên nhiều rồi, cũng không cần phải luôn luôn quấn lấy cô nữa. Thằng bé rất ngoan, rất nghe lời, nó sẽ không quấy rầy cô, cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của cô đâu! Mỗi ngày thằng bé chỉ cần nhìn thấy cô, đợi cô về nhà, biết cô đang ngủ bên cạnh phòng của nó, nó sẽ rất vui vẻ, rất an tâm..."

"Tôi biết tôi không có lý do gì để tiếp tục giữ cô lại đây, nhưng là một người làm cha tôi thực sự rất mong Shinvi có thể tiếp tục vui vẻ như thế này lâu thêm một chút."

"Ba tháng, chỉ ba tháng nữa thôi có được không? Đến lúc đó cô muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không ép cô ở lại. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô có thể coi đây như là nhà của mình, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải e dè bất cứ ai."

"Cô có thể chửi thề, có thể ăn tỏi, ăn sầu riêng, có thể uống rượu đến khuya mới về... tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, trong vòng ba tháng này cô kiên nhẫn chịu đựng một chút, đừng đưa đàn ông về, có được không?"

Đoạn trước còn khiến Sooyeon cảm động đến phát khóc, nghe đến đoạn sau cô suýt nữa thì nôn cả búng máu.

Càng nghe sao càng thấy Yuri giống như một bà vợ hiền dịu chiều chồng hết mực, mà cô lại là thằng chồng cặn bã ăn chơi đàng điếm vậy?

Chương 110: Có thể làm chú rể luôn được rồi đó

Sooyeon mặt mũi mếu máo nói: "Yuri, anh có chắc là muốn duy trì cái tư thế này để nói chuyện không? Anh mặc quần áo vào trước đã rồi chúng ta nói chuyện, có được không?"

Cứ như cá để miệng mèo thế này thì sao cô nghĩ được!

"Được."

Rốt cuộc thì phía sau cũng vang lên tiếng trả lời của Yuri. Sooyeon như được đại xá, lao ra khỏi phòng nhanh như chớp.

Ôi, Yuri đúng là nhà diễn thuyết trời sinh, chỉ cần hai ba câu liền chọc trúng tim đen của cô, đặc biệt là đoạn nói về Shinvi.

Chỉ là, nếu cô tiếp tục ở đây thêm ba tháng nữa, thế thì lâu quá, sợ là có chút không thích hợp.

Còn đang xoắn xuýt, đột nhiên trên chân có cái gì đó mềm mềm. Cúi đầu liền nhìn thấy bánh bao nhỏ, thằng bé vẫn ôm chân cô như thường lệ, trên tay còn cầm một bức tranh.

Sooyeon quỳ xuống ôm lấy bánh bao nhỏ: "Bảo bối, con vẽ xong rồi à?"

Shinvi gật đầu.

"Con vẽ gì thế? Cho cô xem được không?"

Shinvi lập tức đưa cho cô xem. Sooyeon vừa mới nhìn một cái, đôi mắt đã đỏ bừng.

Màu sắc vẫn cực kì sáng sủa, rực rỡ như trước, trong tranh cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trong tay cầm một quyển truyện cổ tích. Có điều Shinvi vẽ bức tranh này từ góc độ thằng bé đang nằm ngẩng đầu nhìn cô.

Có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và thoả mãn ngập tràn của Shinvi khi nằm cạnh cô nghe cô kể chuyện thông qua bức tranh.

"Bảo bối vẽ đẹp thật đấy!" Cán cân trong lòng Sooyeon lúc này đã nghiêng hẳn về một phía.

Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, thơm lên trán của thằng bé, sau đó vui vẻ nói: "Cô mua quần áo mới cho con này, con có muốn thử không?"

Shinvi hai mắt sáng ngời gật đầu.

Sooyeon giúp Shinvi thay xong quần áo đang định đi tìm Yuri, đúng lúc đó Yuri cũng thay xong quần áo bước từ trong phòng ra.

Cô rất tự tin vào con mắt thẩm mỹ của mình khi mua bộ này cho Shinvi, nhưng còn về Yuri thì cô không chắc lắm. Dù sao cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Yuri mặc màu gì khác ngoài ba màu đen trắng, xám, chứ đừng nói đến cái màu xanh sapphire kén người mặc như thế này.

Nhưng mà, sau khi thấy Yuri, Sooyeon há hốc mồm.

Thế này...... Này... cũng quá hợp rồi.....

Cô vốn dĩ cho rằng lúc nhìn vào sẽ quá chói hoặc là không ra làm sao cả, không ngờ khi mặc lên người lại đẹp đến thế, không chỉ thể hiện ra dáng người vai rộng, eo gầy, chân dài, mà quan trọng nhất là cái vẻ nghiêm nghị trầm muộn hằng ngày cũng trở nên trong sáng nhẹ nhàng hơn hẳn, trông có vẻ trẻ ra nhiều.

Yuri bị ánh mắt kinh ngạc không che dấu của cô lấy lòng: "Thế nào?"

Sooyeon gật đầu như giã tỏi: "Quá đẹp trai! Có cảm giác chỉ cần trên ngực có thêm bông hoa lụa màu đỏ nữa là có thể trực tiếp làm chú rể được rồi!"

Yuri: "...." Cách thức khen người khác của cô gái này cũng độc thật đấy.

"Shinvi, con nói xem có phải không? Ba ba con có đẹp trai không nào?" Sooyeon cúi đầu hỏi phiên bản mini của Yuri.

Tuy Shinvi chẳng mấy khi để ý ba mình, cũng không thể không thừa nhận ba nhóc mặc thế này so với cái vẻ đen thùi lùi hằng ngày đẹp hơn nhiều thế nên cũng rất nể mặt mà gật đầu một cái.

Sooyeon lập tức đắc ý búng tay: "Không ngờ ánh mắt của tôi lại tốt đến thế! Ài, đương nhiên là cái này còn phải dựa vào Kwon tổng nữa, mặc gì cũng đẹp trai! Nhưng mà, tôi cảm thấy anh nên mặc những màu sắc sáng sủa như này nhiều hơn, biết đâu nhân viên nhìn thấy anh như này, tâm trạng sẽ tốt lên mà nâng cao hiệu quả công việc đấy!"

Nghe câu "mặc gì cũng đẹp trai" Yuri không kiềm chế được mà cong môi: "Ừ, cho nên sau này nếu cô thấy gì thích hợp thì mua hộ tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic