Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Hồi nhỏ, lần đầu gặp mặt là trong nhà mẫu giáo, bạn ấy mặc váy, cũng không nhớ màu gì, chỉ nhớ váy xòe, hở ra hai cái chân mũm mĩn. Bạn ấy hoạt bát, không nhớ bao nhiêu lần bị bắt nạt, chỉ nhớ có lần tập xe đạp, bạn ấy từ trong lớp ùa ra đẩy đổ cả người cả xe, xong từ đó ghét nhau.

Cấp 1, không học cùng lớp với nhau, chẳng nhớ được kỷ niệm gì nhiều, chỉ nhớ một lần đang ngồi truy bài, sao đỏ bên lớp hàng xóm sang chấm điểm, đột nhiên bị ai đó đá vào mông, ngẩng lên mới thấy là cái bạn học cùng mẫu giáo kia. Bạn bảo xơ vin vào không lại trừ điểm thi đua bây giờ, trừ điểm thi đua là bị lớp phạt, vội vàng xơ vin vào, nghĩ sao tự nhiên lại tốt như vậy.

Cấp 2, được xếp vào chung lớp, nhưng không chung tổ, không nhớ được là ai bắt chuyện trước, chỉ nhớ rất nhiều lần kiểm tra ném bài cho nhau, lên bảng trả bài thì ngồi dưới nhép miệng. Tính cách lúc này mới rõ, bạn ấy vô tư, rất thẳng thắn, lại có phần mạnh mẽ, nhất là chơi bình đẳng, không phân biệt nam nữ bao giờ.

Cấp 3, thành bạn bè thân thiết, nhớ hết tất cả mọi chuyện giữa hai đứa. Nếu nghĩ kỹ thì sẽ nhận ra, bạn ấy không phải chỉ mạnh mẽ bề ngoài, mà nội tâm cũng rất cứng rắn. Có lần đi đánh nhau, bạn ấy can không được, càng nói càng hăng, cuối cùng thì bạn ấy cũng đánh chung cho vui. Trận đó thảm hại lắm, bạn ấy bị đánh tới sưng mặt, hôm sau đi học tưởng bạn ấy sẽ ghét không nói chuyện cùng nữa, ai ngờ bạn ấy còn bê cả cái mặt sưng húp ngồi cạnh, kể oang oang chiến tích đánh nhau hôm trước cho cả lớp nghe.

Cuối cấp 3, khi mọi người rộn ràng chụp ảnh kỷ niệm, bạn ấy cũng vậy, không biết từ lúc nào mắt đã không thể dời khỏi bạn ấy. Dù có lẫn vào đám đông, giữa những bộ đồng phục, vẫn có thể nhận ra bạn ấy đang đứng đâu, làm gì, nói cười với ai. Nếu bất chợt bạn ấy quay lại, bắt gặp có người đang nhìn mình, bản thân cũng không thể quay mặt đi, vì biết rằng sau đó sẽ là một nụ cười.

Suốt những năm sau đó, vẫn liên lạc với nhau, chờ đợi để được nói những lời trong lòng này với bạn ấy. Rồi ngày đó cũng tới. Sau đám cưới của một bạn gái trong lớp, liền bị bạn ấy kéo vào một quán cà phê trên đường về.

- Vy hôm nay xinh nhỉ, cô dâu ai cũng xinh như vậy phải không - Bạn ấy nói.

- Tất nhiên, sau này Dương cưới cũng sẽ mặc váy cô dâu, lúc đó chắc còn đẹp hơn.

Bạn ấy cười, sau đó lấy ảnh chụp cô dâu ra, vừa chỉ từng bức vừa nói, nói rất nhiều, về kỷ niệm của bạn ấy và cô dâu. Tới bức cô dâu chụp cùng chú rể, bạn ấy bật khóc, không biết vì sao nhưng trong lòng rất đau, tay bất giác nắm chặt tay bạn ấy.

- Không được rồi, suốt đời này tớ chỉ muốn được ngắm người khác mặc váy cưới thôi, xin lỗi, nếu được đợi sang kiếp sau tớ sẽ mặc cho cậu xem..."

Trích lời kể của Minh.



__________ Hoàn__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro