Chương 1: Liar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Thói quen của tôi là mỗi ngày ngồi trong thư viện yên tĩnh, tự ngẫm nghĩ về những cuốn sách, con người, cuộc sống và...cả tình yêu. Đối với những người bạn trẻ hiện nay thì thói quen này thực quá tốt! Không rượu bia, thuốc khích thích, những trò cảm giác mạnh, nhưng đối khi tôi vẫn cảm thấy hơi trống rỗng. Tôi đã từng từ bỏ thứ đó từ rất lâu rồi, cảm giác hoài niệm lại nổi lên.

Còn một ngày nữa là là cuộc bầu cử chủ tịch nước kế nhiệm, vừa hay nơi tôi sống là thủ đô Hà Nội; thư viện cứ thế đóng cửa khiến cho tôi phải mượn sách ở tiệm café đọc.

Liếc mắt ra ngoài cửa kính, hơi nheo mắt lại. Phải biết tôi cận không hề nhẹ chút nào, thế nhưng cái thói quen bất di bất dịch của tôi lại là không đeo kính khi đọc sách. Thật lạ lùng! [Ai có thói quen như vậy không?]

Ngoài kia, những lá cờ đỏ phấp phới trong nắng sớm, xen kẽ những cây xanh to che bóng mát; đường đi đã được "dọn dẹp" từ sớm để đón tiếp những vị "quan tai to mặt lớn". 

Trong đầu tôi vẫn in đậm những câu nói của giáo viên lịch sử đáng kính: "Vào đầu thế kỉ 22, đại dịch toàn cầu nổ ra khiến cho nhân loại chìm trong thảm họa của virus. Không ngờ được con số người chết đã lên tới 2 tỷ, chiếm khoảng 18% dân số bấy giờ. May mắn thay, một nhà khoa học đã tìm ra cách chữa trị triệt để và được vinh danh ở đài tưởng niệm của Liên hợp quốc."


Tôi vẫn nhớ ánh mắt rực sáng của cô giáo khi nhắc tới nhà khoa học vĩ đại đó. Người đó tên là Nha Vinh Cương, gốc Việt 100%, sau khi trở thành đấng cứu thế của toàn nhân loại, ông trở về Việt Nam và sinh sống ở đây. Thành tựu của ông chắc chắn cũng chẳng kém Lê-nin hay Ê-đi-son.

Kì diệu là tôi, Nha Nhật Ánh là cháu cố cố cố của ông. Vì vậy, từ khi sinh ra, tôi đã sống trong nhung lụa, tôi nghĩ là chắc chẳng còn ai tốt hơn người trong gia tộc họ Nha. Bởi vì toàn bộ tài sản của người trong nhà đều đem đi từ thiện. Nghĩ tới đây, tôi lại xúc động muốn nói tục! Haiz, ông cố cố cố của tôi đã từng nói: "Tiền của ta làm ra là để giúp đỡ những người khó khăn hơn ta."

Vâng, nhờ câu nói đó mà gia tộc họ Nha chúng tôi có một truyền thống "bỏ của" vô cùng vĩ đại! Haiz, tôi là một người rất ích kỷ đó, tôi không muốn tiền mình kiếm ra đổ cho người ta đâu, tôi còn đang lo ra đường ở đó!

Nhưng mà vì ông của tôi là một nghị sĩ trong nhà trắng của Mỹ nên tôi không lo không có cái ăn. Đừng hỏi vì sao một công dân Việt Nam lại có thể làm nghị sĩ Mỹ, khi ông cố cố cố của tôi cứu thế giới thì Mỹ đã rất hân hạnh "bắt tay" với Việt Nam. Hiện tại, đồng Việt có giá trị ngang hàng với đôla của Mỹ đó. Tôi khâm phục nhất vị ông cố vì điều này, có thể khiến cho kinh tế Việt phát triển mạnh mẽ vượt bậc như vậy. Chậc chậc...
Có thể nói tôi may mắn vì sinh ra là một thân con gái trắng trẻo, hiền lành, dễ vỡ (có lẽ vỡ thì không). Bởi vì có một hiệp định ngầm là cứ con trai dòng họ Nha thì sẽ trở thành một trong những trụ cột của đất nước. Cứ nghĩ tới việc hàng ngày anh trai tôi phải đối mặt với những ông chú ngoài hiền lành trong âm trầm thì tôi lại cười ra tiếng. Ai bảo anh tôi suốt ngày giở thói vô lại với em gái yêu quý là tôi chứ~!

Thực ra tôi là người trong ngoài bất đồng, ngay cả bạn bè, người cũng không hiểu rõ con người thật của tôi. Đứa bạn thân nhất của tôi từng cảm than: "Nhật Ánh ơi là Nhật Ánh, tại sao cứ lúc này cậu vui vẻ dễ thương, sau đó thì lại âm trầm khó hiểu." Nhún vai thôi, tôi cũng chẳng hiểu sao nhưng cứ để thuật theo tự nhiên vậy.

Đang trôi theo dòng suy nghĩ, bỗng bên tai tôi có tiếng nói trầm thấp: "Nha tiểu thư, đã tới lúc phải đi."

Ừ, là chú vệ sĩ thân cận của ông nội. Tôi không lạnh không nóng đáp: "Vâng, chúng ta đi thôi." Vừa nói, vừa đóng cuốn sách đang đọc dở lại, để lại nó gọn gàng ở trên bàn rồi ra về. Không ai để ý tới bìa sách có ghi dòng chữ màu đỏ to cách điệu rất đẹp "Tâm lý tội phạm"

Thời kì hiện đại ngày nay, tiệm café có cho mượn sách, đọc xong chỉ cần để trên bàn và người phục vụ sẽ tới thu sách trả về tủ trong tiệm. Cũng như mọi lần, nam phục vụ thấy có khách rời khỏi liền tới lấy tiền và sách...

Nào ngờ, giữa chừng thì có chàng trai tuấn tú chen ngang, giọng cậu ta trầm ấm: "Tôi có thể mượn luôn quyển sách này chứ?"

Cư xử ôn hòa với khách là châm ngôn của cửa hàng, nam phục vụ liền mỉm cười: "Ồ, tất nhiên là được rồi. Nhưng ngài có thể cho tôi biết tên không? Tôi cần phải lưu vào sổ của tiệm."

Không hiểu sao, nam phục vụ chợt thấy lạnh gáy khi nhìn thấy nụ cười hòa nhã của chàng trai trước mặt, chỉ thấy chàng trai đó nói: "Là Neah."

Chàng trai sờ lên dòng chữ tên đề của sách, nụ cười khóe miệng lại càng cong lên.

----------------

Bên ngoài tiệm café

Tôi cùng chú Hiên vệ sĩ bước vào trong xe ô tô. Tôi nhớ trước đây không cần vệ sĩ bảo hộ nhưng sao bây giờ lại...Haiz, tất cả là tại ông nội và anh trai cứ khăng khăng nói tôi phải có vệ sĩ đi kèm mới cho ra ngoài.

Đôi lúc, tôi cảm thấy ông nội và anh đang dấu diếm điều gì đó, tôi không chắc. Tôi trời sinh đã lãnh tính, chỉ cần không hại tôi, tôi sẽ không rảnh đi hại người.

Xe đi tới một căn hộ biệt lập có cả hàng rào làm bằng lưới điện và hệ thống cảm ứng biến nhiệt...quả thực gọi là tòa biệt thự thì đúng hơn.

Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, hay nên nói là nhà. Cửa chính mở ra, một loại người hầu mặc đồng phục nghiêm chỉnh lên tiếng: "Chào mừng tiểu thư trở lại." Tôi thực đã phát ngấy với dàn đồng ca bốn mùa một câu này rồi, thầm lẩm bẩm, mọi người không thể coi nhau như bạn bè gì gì đó được hay sao.

Lục quản gia như đọc được ý nghĩ của tôi, nói: "Tiểu thư, tất nhiên là không thể, chúng tôi là hạ nhân và ngài là chủ nhân, thân phận này sao có thể so đo." Ánh mắt của Lục "tổng quản" như tiếng sắt không rèn thành thép.

Lục quản gia cũng có uy như ông nội tôi vậy, bác là người đã chăm sóc cho tôi từ khi tôi còn quấn tã.

Tôi cười cười không trả lời.

Bỗng tôi trầm mặc, bác Lục và chú Hiên cùng đồng thời nhận ra biểu hiện khác thường của tôi. Tôi lạnh mặt đi lên phía trước; một bước, hai bước, ba bước,...Tôi chỉ vào nữ hầu trước mặt, nói nhẹ nhàng: "Cô bị xa thải." Tôi chỉ cao 1m60 mà cô người hầu thì được tuyển chọn như người mẫu khoảng 1m77, nhưng mà khí thế trên người tôi lại khiến cô ta phải thần phục. Có thể nói đây là khí thế của dòng chính nhà họ Nha!

Nữ hầu run run cắn môi hồng nhìn tôi, quả thực tôi sẽ bị sụp đổ trước cô ta nếu tôi là đàn ông: "Tại sao tôi lại bị đuổi?" Giọng nói yếu ớt.

Tôi không trả lời, bác Lục đã tiến lên tát cô ta một cái thật to, mắng: "Cô chỉ là người hầu mà dám ăn nói ngược lại chủ nhân à? Tiểu thư nói cô bị đuổi thì cô bị đuổi."

Bác Lục nhìn lướt một lượt từ đầu tới chân nữ hầu "xấu số", mở miệng: "Không phải tôi đã nói là không xịt nước hoa hay sao? Lại còn là hương hoa hồng, tiểu thư không thích loại hoa này, cô còn chưa được cảnh báo hay sao?"

Phải, tôi không thích hoa hồng, hay nói là cực kì ghét, nhưng tôi không hiểu tại sao nó có thể khiến tôi mất hết ý thức bình thường. Tôi mắt lạnh nhìn nữ hầu kia: "Cô là người mới tới hầu bên cạnh anh trai tôi, muốn quyến rũ anh trai, nên mới trang điểm...À không, cô là gián điệp được cài tới bên cạnh anh trai, cô là người của lão già Stukyoshi." Giọng nói chỉ có khẳng định.

Tôi không để ý cô ta kinh ngạc nhìn mình, nói không mặt không nhạt: "Bác Lục, để cô ta ở hầm chứa xác hai ngày đi, không cần đuổi." Cô ta sẽ tự đi, tôi thầm tự thêm một câu trong lòng.

Cứ thế bỏ lên phòng, như mọi ngày, chú Hiên ở bên ngoài canh. Tôi vừa về phòng là nằm ngay xuống giường, thở nhẹ một hơi. Tôi buồn ngủ rồi.

Khoảng hơn 2 tiếng sau, tôi hốt hoảng bật dậy. Thở dốc từng tiếng nặng nề, phải biết là cơn ác mộng này quấn lấy tôi chừng 3 năm nay. Những hình ảnh lộn xộn đan xen vào nhau, tôi nhớ tới vườn hoa hồng đỏ thẫm như nhuộm máu, căn phòng chật chội và giềng xích sắt lạnh lẽo...Cả ánh mắt âm trầm của ai kia.

Đầu như muốn nổ tung, tôi xé tan chiếc gối mềm mại, cơn xúc động vẫn chưa biến mất, giọng nói nào đó vẫn quanh quẩn. Không nghi ngờ gì về việc tôi quăng mạnh chiếc bình hoa cổ đáng giá hơn hai căn hộ xuống sàn nhà.

Tiếng động quá to khiến cho chú Hiên phải đẩy cửa vào. Nhưng tôi đã khóa cửa sẵn từ trước, phải biết chuyện này xảy ra đầu phải lần đầu. Tôi ngồi lặng thinh trong góc phòng, từ từ điều chỉnh lai hô hấp, rồi từ từ đứng dậy.

Vuốt lại nếp áo bị gấp, tôi nhẹ nhàng tiến về phía cửa, lạnh nhạt ra lệnh cho người hầu dọn dẹp. Chú Hiên vẻ mặt bình thản nhưng tôi nhận ra tia lo âu trong ánh mắt chú, khẽ cười một tiếng. Tôi tùy tiện kêu một nữ hầu đang đứng gần đó: "Gọi Lục quản gia, bảo với bác ấy, làm cho cô ta sống không bằng chết đi."

Nữ hầu hơi run sợ nhìn tôi, chắc khi nãy cũng nhìn thấy tôi đuổi một người nên thông minh ra, chỉ dạ một cái rồi "chạy" luôn. Tôi lại càng cảm thấy buồn cười, tôi trông giống hung thần lắm sao?

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, tôi hơi ngạc nhiên vì số lạ ư? Tôi nhớ là người biết tôi sử dụng điện thoại không quá 5 người thì phải.

Không chút nào chần chừ, tôi nhấc máy, mới chỉ kịp "Alo" một tiếng thì đầu dây bên kia đã đáp: "I'm here following you." [Tôi đang ở đây dõi theo em.]
Giọng nói kia vang lên khiến cho cả người tôi phải run lên, chú Hiên thấy thế thì nhíu mày. Tôi dám cá là chú ấy đang tò mò người gọi điện là ai, nhưng mà ngay cả tôi cũng rất muốn biết đây.

Tôi cố kiềm chế cảm xúc trào dâng, bình thản nói: "Who are you, guy?" [Anh là ai?]

Tôi có thế nhận ra đầu bên kia, anh ta cười khẽ một tiếng, nói: "You will remember me, my liar." [Em sẽ nhớ ra tôi thôi, kẻ nói dối của tôi.]

Tôi ù ù cạc cạc cúp máy, không hiểu sao, tôi sợ hãi khi nói chuyện với anh ta. Ngay sau đó, tôi cũng ngạc nhiên vì suy nghĩ của mình, tôi ngay cả tổng thống, trùm băng đảng mafia Nhật cũng đã gặp qua mà chẳng nháy mắt một cái. Tôi lại sợ một người mà mình chưa từng nhìn mặt ư? Chuyện đùa!

Khi ấy vì tự cao nên tôi đã quên mất một điểm "Những thứ chưa từng nhìn qua mới là thứ đáng sợ với mình, mình không biết đâu là điểm yếu của nó"...vì nó là tôi đã phải trả một cái giá không hề nhỏ.

Chỉ vừa mới nhét điện thoại vào túi quần, tôi lại nhận được cuộc điện thoại thứ hai, lần này là từ anh trai thân ái. "Anh gọi có việc gì không?"

Giọng anh có phần gấp gáp: "Em có phải đã đi tới tiệm café hôm nay như mọi lần không?"
"Ừ, vị café hôm nay nhạt hơn." Tôi cũng chẳng để tâm.
"Còn nhớ cậu phục vụ mà em thường nhắc tới không?"
"Hử? Em chỉ nói chuyện với một nam phục vụ, thì sao?"
"...Cậu ấy đã chết ở công viên phía sau cửa hàng."

Tôi vẫn không đả động gì: "Thì sao?" Cậu ta chết thì liên quan tới tôi đâu, tôi mới không thèm quan tâm.

"Em gái, thần của tôi ơi, em đang nằm trong danh sách bị tình nghi đó." Nha Nhật Khương suýt nữa thét lên trong điện thoại, con bé này ngày thường vẫn không mặt không nhạt mà xử lý mọi chuyện.

Tôi không mở miệng, đợi một lúc lâu tới độ anh trai phải phát hỏa, nói: "Ừ, anh là người trong cuộc bầu cử nên đang bận chết, ông nội thì ở phương Tây xa xôi nên em phải tự cứu lấy mình."

Cuối cùng cũng nhận được lời khẳng định từ em gái, Nhật Khương mừng tới độ nói luyên thuyên: "Ừ ừ, đúng rồi, em gái tài giỏi của anh thì chuyện này sao làm khó được, em cứ từ từ giải quyết."

Tôi không nóng không lạnh: "Ừm, chị Hân Vĩ liên quan tới vụ này." Khẳng định 100%. Chị Hân Vĩ là người mà anh trai yêu đến chết đi sống lại, tất nhiên anh trai sẽ muốn giành thời gian "tâm sự" với chị, vừa hay sắp tới hai người sẽ đi du lịch một chuyến. Nay án mạng xảy ra, chị Hân Vĩ sẽ bị trì hoãn ở đây một thời gian và bỏ mặc anh trai một mình cô đơn. Tất nhiên anh trai sẽ gọi điện kêu mình cứu nguy.

Đầu dây bên kia chỉ còn trầm mặc trầm mặc. Tôi có thể đoán được anh trai đang nghĩ gì kia: "Anh trai, anh đang nghĩ làm sao em lại có thể nói chính xác như thế. Anh còn nghĩ đáng ra em nên là con trai để còn thay anh gánh vách mấy trách nhiệm nhẹ nhàng của lão già kia để lại." Giọng tôi cứ vang lên một cách đều đặn.

Anh trai tôi chợt mở lời: "Anh ghen tỵ với em chết đi được, ai cũng nói con trai nhà họ Nha tài hoa ngang hàng với thần, nhưng anh thấy cái đứa dấu tài chết tiệt như em mới khiến người khác không nhịn được đập đầu vào gối muốn chết đi."

"Ừ, đáng tiếc em là nữ." Tôi nhẹ nhàng nói rồi gác máy mà như muốn trêu ngươi anh trai. Rùng mình, có lẽ tôi bị bệnh cuồng ngược đãi tinh thần người khác sao?

"Đưa cháu trở lại tiệm café Butternight." Tôi nói với chú Hiên.

Thấy tôi trở lại bình thường, chú Hiên đã hết lo âu. Tới gần xe, tôi nói nhỏ với chú: "Nếu chú muốn nghỉ phép một tháng để bồi dưỡng tình cảm với vợ thì cháu đồng ý. Chú không cần phải lo cho cháu."

Mắt chú Hiên trợn trắng, miệng lắp bắp: "Tại, tại sao, tiểu thư biết?" Dù rằng đã nghe nhiều lần về khả năng của tiểu thư nhưng tới khi tiểu thư thử nói trước mặt mình thì cảm giác như là tiểu thư có thể lật tẩy được mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro