2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh sau khi ra khỏi nhà, cô lấy chiếc điện thoại cũ được ba cô mua vào hai năm trước ở trong túi ra rồi cắm tai nghe vào, bật một bài nhạc quen thuộc lên, sau đó bắt đầu sải bước đến trường, vừa đi vừa tranh thủ ăn chiếc bánh sandwich mà cô vừa mới làm ban nãy.

Đới Manh lẳng lặng nhìn dòng người tấp nập qua lại, cô khẽ thở dài một hơi.

Trên đường đến trường, Đới Manh đi ngang qua rất nhiều con phố, vừa là nhà ở, vừa là quán ăn, tạp hoá, cửa hàng tiện lợi, tất cả những nơi dán tuyển nhân viên cô đều ghé vào đọc một chút rồi lại chán nản mà tiếp tục đi học.

Đới Manh hiện tại đang muốn đi làm thêm bởi vì tiền tiêu vặt mà Trương Ánh Nguyệt cho cô căn bản là không đủ, học lớp mười hai phải in quá nhiều tài liệu và cả sách vở, còn có thêm tiền quỹ lớp hàng tuần, chút ít tiền tiêu vặt và tiền dành dụm của cô đều đổ dồn vào những việc đó nên đến việc mua một chai nước uống Đới Manh cũng phải đắn đo rất lâu mới dám mua để uống, cứ cái đà này cô khó mà đi học được.

Thời buổi bây giờ phát triển như vậy, cố gắng thôi là không đủ, còn cần phải có chút tiền bạc nữa.

Cô muốn đi làm thêm nhưng cô vẫn chưa đủ mười tám tuổi, tháng hai năm sau cô mới tròn mười tám, hiện tại chỉ mới tháng tám thôi, hơn nữa tất cả những nơi cần tuyển nhân viên đều sẽ không tuyển một học sinh cấp ba vào làm việc.

Trường cách nhà cô gần ba cây số, Phùng Hâm Dao có xe đạp đi học, cô chỉ có thể đi bộ đến trường mỗi ngày, đi lâu dần lại thành thói quen, cô đi xa như vậy cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại lại cảm thấy khoẻ khoắn hơn rất nhiều.

Học sinh lớp mười hai cả ngày đều sẽ vùi mình ở trường học, từ sáng sớm đến chiều tối, nếu ai muốn ở trường tiếp tục học cũng không thành vấn đề và Đới Manh là một trong số những người về nhà sau cùng, có những ngày chín, mười giờ tối mới trở về là chuyện bình thường đối với một học sinh cuối cấp.

Đất nước đông dân, mỗi một người sinh ra đều đã là sự cạnh tranh gay gắt, vậy nên việc thi cử lại rất quan trọng đối với mỗi người, ai ai cũng cố gắng mỗi ngày, nếu muốn hơn người khác thì tất nhiên phải nỗ lực gấp hai, gấp ba lần như thế.

Đới Manh đi đến trường mất hơn mười lăm phút, cô đã ăn xong chiếc bánh sandwich kia, cổ họng đã khát đến khô lại, Đới Manh theo thói quen đưa tay ra sau balo, nơi cô thường để một chai nước ở đó thì phát hiện ra hôm nay cô đã để quên chai nước ở nhà mất rồi.

Đới Manh đỡ trán, khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi thở dài trong đau khổ.

Vừa mới bắt đầu một tuần mới, tiền tiêu vặt cũng chỉ còn có vài chục đồng, mua một chai nước thì lại phải chắt chiu từng đồng để đóng tiền tài liệu mới.

Phải làm sao đây? Mua hay là không mua?

Đới Manh đứng trước chiếc máy bán nước tự động một lúc lâu, đắn đo suy nghĩ rồi dứt khoát bước đi.

Thôi kệ, nuốt nước bọt cũng đỡ khát rồi.

Đới Manh đi vào trường học, quen thuộc rẽ vào khu lớp học của học sinh lớp mười hai, lớp học của cô nằm ở tầng hai, là lớp chuyên hỗn hợp duy nhất ở trong khối, lớp 12C1.

Lớp học có diện tích khá là rộng rãi, có thể đón ánh nắng bình minh và vẻ đẹp chiều tà hoàng hôn ở cả hai bên cửa sổ của lớp, mỗi một bàn học sẽ chỉ có một người ngồi, ở trong ngăn bàn hay ở trên mặt bàn đều chất chứa vô số quyển sách quyển vở dày cộp, chỉ nhìn thôi cũng đủ để cảm thấy áp lực học tập của một học sinh lớp mười hai là như thế nào.

Cô đi đến vị trí ngồi của mình, là bàn kế cuối dãy ngoài, cạnh bên chiếc cửa sổ lớn, nơi có thể nhìn ra khung cảnh tươi đẹp ở bên ngoài. Đới Manh rất thích chỗ ngồi này, ngày nào cô cũng có thể thư giãn bằng cách nhìn mây trời ngoài kia, một vùng trời rộng lớn, cô cũng thường xuyên nghĩ rất xa xăm rằng, thế giới này lớn đến như vậy, liệu có nơi nào làm chốn chung thân cho cô hay không?

Học sinh lớp 12C1 đều là những học sinh ưu tú ở tất cả các môn, đặc biệt là những môn học chính như Ngữ Văn, Toán, Ngoại Ngữ và những môn khác như Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, Vật Lý, Hoá Học,... Nếu muốn vào được lớp chuyên hỗn hợp thì các môn chính phải trên 8.5 điểm trung bình ở mỗi cuối kỳ và môn phụ phải trên 8.0 điểm ở tất cả các môn, đặc biệt môn thể chất tự chọn cũng phải đạt điểm tuyệt đối. Trường của Đới Manh cũng có các lớp chuyên khác như lớp chuyên Toán 12C2, chuyên Ngữ Văn 12C3, chuyên Ngoại Ngữ 12C4. Mỗi lớp học sẽ có sĩ số tối đa sáu mươi học sinh và có tổng cộng mười lăm lớp cho khối mười hai.

Đới Manh đi học rất hoà đồng với bạn bè nhưng lại có rất ít bạn thân, bản thân cô không muốn mở lòng quá nhiều với người khác, cô chỉ có duy nhất một người bạn thân tên là Cao Hi Văn, hai người đã chơi với nhau từ khi học cấp hai, lên cấp ba lại học chung trường nên vẫn duy trì mối quan hệ đến tận bây giờ, chỉ là hai người học khác lớp với nhau, Đới Manh thì học ở 12C1, Cao Hi Văn học lớp 12C5.

Cao Hi Văn là một cô gái tinh nghịch vui tính, vóc dáng cao ráo đầy đặn, gương mặt tương đối hài hoà nhưng lại có nét soái khí hơn Đới Manh đôi chút, ngoại hình của cô trái ngược hoàn toàn với tính cách, bề ngoài lạnh lùng nhưng tính cách lại hoạt ngôn, thường nói rất nhiều, Đới Manh lại thiên về nét đẹp trung tính, chính là vừa có thể trở nên ngầu lại vừa có thể trở nên dịu dàng.

Đới Manh và Cao Hi Văn rất nổi tiếng trong khối vì sự xinh đẹp đầy cuốn hút của cả hai, Đới Manh thì nam nhân cũng thích cô mà nữ nhân cũng thích cô, còn Cao Hi Văn thì chỉ có nữ nhân thích, vậy nên Cao Hi Văn thường xuyên đặt ra câu hỏi cho Đới Manh là vì sao cô ấy chỉ được các bạn nữ thích mà Đới Manh thì lại có cả nam lẫn nữ, có phải vì cô ấy quá "công" hay không.

Đới Manh từ trước đến giờ chưa từng thích bất kỳ ai, cô nghĩ bản thân cô nên chuyên tâm cho việc học hành thay vì yêu đương, cô nên trau dồi bản thân trước sau đó có thật nhiều tiền rồi mới có thể tính đến chuyện yêu đương, bởi vì không có tiền thì khi yêu cũng chẳng thể lo lắng chăm sóc được cho người mình yêu.

Cô cũng chưa từng thẳng thắn tự hỏi bản thân mình xem cô thích nam hay thích nữ, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng tim cô rung động là được, không cần biết nam hay là nữ.

Thời buổi phát triển như bây giờ, dù là tình yêu khác giới hay tình yêu đồng giới thì chung quy lại cũng chỉ là tình yêu mà thôi, một tình yêu, hai trái tim cùng một nhịp đập và ai cũng xứng đáng được yêu thương cả.

Đới Manh nghe nói rằng tình yêu của tuổi học trò là tình yêu trong sáng và đẹp đẽ nhất, cũng có thể là "đẹp đẽ nhất" đi, nhưng... Trong sáng thì có sao? Mấy nam sinh bạn cùng lớp của cô thường bàn tán với nhau về việc đêm qua bọn họ đã "chơi" người yêu của mình như thế nào, đối với những thanh niên như thế Đới Manh lại càng tránh xa, có nói chuyện thì cô cũng không quá nhiệt tình mà đáp lời.

Thiện cảm không còn, có tạo ấn tượng đến đâu cũng chẳng có ích gì, chi bằng không nên thân thiết ngay từ đầu.

Cô không bài xích chuyện quan hệ tình dục khi chưa đủ mười tám, dù gì họ cũng đều tự nguyện bằng cả trái tim để trao cho người mình yêu, không kiện cáo thì cũng chả ảnh hưởng gì đến ai nhưng chuyện mang đi bêu rếu cho cả thế giới biết thì chẳng có gì hay ho cả, như là tự bôi tro lên mặt mình lẫn người mình yêu thôi.

Xung quanh Đới Manh cũng có rất nhiều nam thanh nữ tú, nhưng nhìn nhiều quá lại thành ra nhàm, dần dần cô cũng không quá thích thú với việc nghe đám bạn đồn rằng có ai xinh đẹp hay soái khí vừa mới xuất hiện, đẹp thì ai cũng đẹp theo cách riêng của họ nhưng quan trọng là đẹp người rồi thì có đẹp nết hay là không.

Dù sao thì tốt gỗ hơn tốt nước sơn.

Đới Manh cũng nhiều lần bị đồn là yêu đương cùng với Cao Hi Văn, đôi ba lần đầu thì cô có giải thích rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường, về sau bị bọn họ nói nhiều đến không kiểm soát được nữa nên cô lẫn Cao Hi Văn cũng không buồn đính chính tin đồn, mặc kệ bọn họ nói gì, hai người vẫn như hình với bóng mỗi giờ giải lao.

Ngoài Cao Hi Văn ra thì dường như không một ai biết đến hoàn cảnh gia đình của Đới Manh, Đới Manh không chia sẻ với bất kỳ ai ngoài đứa bạn thân duy nhất về những chuyện riêng của mình.

"Cho em hỏi có chị Đới Manh ở trong lớp không ạ?" Một cô gái bề ngoài xinh xắn lại có chút lạnh lùng đứng ở cửa lớp, nhút nhát hỏi học sinh ngồi vị trí đầu bàn của lớp 12C1.

Học sinh ngồi bàn đầu đó đứng lên nhìn đến chỗ ngồi của Đới Manh, thấy Đới Manh đang cặm cụi vào quyển sách bài tập thì lớn giọng gọi cô: "Đới Manh, có người hỏi cậu."

Cả lớp 12C1 lần đầu nhìn thấy cô gái này, lại là đến đây để tìm Đới Manh thì lập tức xôn xao bàn tán, đám con trai trong lớp ồ lên vài tiếng trước nhan sắc đầy xinh đẹp của cô gái đó.

Đới Manh nghe vậy thì lấy tay kéo cửa sổ mở ra, cô chống tay chồm nửa người ra khỏi khung cửa sổ để nhìn xem ai tìm cô, nếu là Cao Hi Văn thì cậu ấy sẽ đến cửa sổ rồi gõ cửa gọi cô chứ không hỏi qua bạn học của cô thế này.

Đới Manh thấy người đang đứng ở bên ngoài lớp, cô khẽ thở dài một cái, sau đó nói: "Chị ở đây, đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro