Chương II: Vì tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương II:  Vì tương lai

Căn biệt thự rộng lớn mang dáng vấp của chủ nhân nó u sầu, mệt mỏi, cô độc.Từ màu sắc đến thiết kế, căn biệt thự đều đem lại người qua đường một cảm giác như khơi gợi lại kí ức buồn trong quá khứ.Mưa rơi lạnh lẽo, bầu trời xám xịt buồn man mác.Hiện đang là mùa thu, không khí se se lạnh.Ánh sáng ban mai mờ nhạt sau những đám mây đen.

Trái ngược với căn nhà, khu vườn vẫn tràn đầy sự sống trong ngày âm u. Những cánh hoa đang mang trên mình giọt nước mắt nặng trĩu của trời.Gió thổi qua những tán lá tạo nên tiếng xào xạc xao động không gian tĩnh lặng.

Trong phòng khách, một cô gái ngồi dựa vào ghế sofa.Bàn tay trái trắng muốt mịn màng cầm ly rượu vang, chất lỏng trong suốt sóng sánh ánh lên màu sắc quyến rũ.Khuôn mặt cô có vẻ ngây ngô khác xa với đôi mắt xanh lam sâu thăm thẳm.Cô đang nhắm mắt, lạc trong miền ký ức xa xôi, miền ký ức đau đớn nhìn lại tưởng chừng như tất cả là giấc mơ.

Tiếng nhạc buồn bã chợt vang lên giữa không gian yên tĩnh.Đôi môi hồng nhạt tựa cánh hoa anh đào khẽ nhếch lên mang theo sự đau đớn thấu tim gan.

"Keisha, em bảo ta phải làm sao đây?Ta hận anh ấy nhưng ta vẫn yêu anh ấy rất nhiều, ta không thể bỏ mặc anh ấy ấy được, Keisha ạ.Ta hận vì anh ấy không yêu ta, hận vì trong mắt anh ấy chỉ có một mình Tư Kỳ.Ta quyết định quay lại nơi này cũng vì anh ấy, nhưng ta không có đủ can đảm.Thật nực cười!!!Ta lại chạy trốn nữa rồi, mỗi lần ta gặp anh ấy thì mọi dũng khí lại tan biến như bọt biển.Ta thực sự rất mệt mỏi!!"

Cô người hầu bất ngờ xuất hiện, mang theo tách trà nóng còn bốc khói nghi ngút.Cô ta giật lấy ly rượu vang trong tay cô, khẽ thở dài.

"Kỳ tiểu thư, cô không nên uống thứ này, cô phải biết bảo vệ sức khoẻ của mình chứ?Ba năm cô tự hành hạ mình chưa đủ sao?Nếu cô đã quyết tâm về đây thì phải có dũng khí đối mặt.Cô phải mạnh mẽ lên, đừng để ai thương hại mình."

Nhưng dường như câu nói của Keisha cũng chẳng có tác dụng gì đối với Kỳ Uyển, cô vẫn tiếp tục nói.

"Tư Kỳ trước giờ luôn là bạn thân của ta, Thiên Tuyết cũng vậy, thế mà ta lại gián tiếp hại bọn họ, Tư Kỳ suýt nữa giết chết Tuyết Kiến, ba chị em nhà họ ta đã nợ rất nhiều.Ta biết Tư Kỳ ít nhiều vẫn còn tình cảm với Phong, ta nợ cậu ấy, ta chắc chắn Hàn Vũ và Phong sẽ khiến cậu ấy trở lại như xưa, mọi chuyện sẽ như ban đầu.Ta nghĩ vậy nhưng ta luôn muốn Phong yêu ta, ta không thể nào ngừng cái suy nghĩ ích kỷ đó.Em muốn ta mạnh mẽ, muốn Phong cũng yêu ta nhưng ta không muốn Tư Kỳ mất đi nơi nương tựa cuối cùng của cậu ấy."

Cô mệt mỏi nhắm mắt, một giọt lệ rơi trên gò má trắng bệch.Vận mệnh thật khắc nghiệt, nếu lúc trước cô không đồng ý với Hàn Vũ chuyện giả làm người thứ ba xen vào tình cảm của Thiên Tuyết và cậu ta thì có phải bây giờ mọi chuyện sẽ khác đi?Sẽ không ai đau khổ, cũng sẽ không ai trong số họ cố níu kéo lấy quá khứ đau thương.

Ngày đó, khi Thiên Tuyết tự tử, Tư Kỳ đã gần như điên dại, cô còn nhớ rất rõ khuôn mặt đau đớn của cô ấy.Một nỗi đau như khắc sâu tận tim gan.

"Tiểu thư, tình yêu không có tội, cô cứ làm theo trái tim mách bảo.Nếu cô muốn cậu Phong không đau khổ, thì hãy khiến cậu ta yêu cô đi.Sự chần chừ của cô là con dao hai lưỡi, hại cô và cậu ấy.Doãn tiểu thư không còn yêu cậu Phong nữa rồi, em biết lời cô ấy nói là thật, cô ấy không muốn níu kéo quá khứ, cô ấy sống vì hiện tại nhưng là quá khứ níu kéo cô ấy, khiến cô ấy sống trong sự hận thù."

"Nhưng..."

Keisha xen vào không để cô nói tiếp.

"Không nhưng nhị gì hết, cô biết tại sao mọi người đều đau khổ không?Chính là vì họ cứ suy nghĩ về quá khứ, không bao giờ nghĩ đến tương lai.Họ đều chìm trong cơn ác mộng mang tên quá khứ, nếu họ nghĩ đến tương lai sáng lạn hơn thì họ có đau khổ không?Đương nhiên không.Cô chủ muốn hạnh phúc thì phải giành lấy hạnh phúc khi cơ hội đến.Cơ hội rất khó đến lần hai.Cô chủ không nên thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt những kẻ khác, chỉ nên yếu đuối vào lúc nào cần thiết, đừng khiến người khác thương hại mình."

"Cám ơn em, điều may mắn nhất trong cuộc đời ta là làm bạn với em.Em luôn là người hiểu ta nhất.Em khiến ta nhớ đến khoảng thời gian ba người họ sống chung với ta.Tư Kỳ cũng từng nói vậy, chỉ tiếc giờ cô ấy không còn là thiên thần năm xưa rồi."

Cô khẽ nhắm mắt, nhớ về những kỉ niệm về người con gái tên Tư Kỳ với nụ cười thiên thần toả sáng đã cứu rỗi cô khỏi vòng tay tử thần.Nhưng giờ đây chỉ còn là hư ảo, bọn họ không thể quay lại khoảng thời gian trước kia.Thời gian thật vô tình, nhưng có lẽ chính họ là người còn vô tình hơn.

"Keisha này, em từng yêu một người rất sâu đậm à?"

Keisha lặng người, dời tầm nhìn sang khu vườn tràn đầy sức sống qua khung cửa sổ.Cô nhớ, khu vườn, nhớ nụ cười của người con trai cô yêu năm nọ.Thời gian nhanh như chớp mắt, chỉ một lần thôi đã trải qua từng ấy năm.Không biết người con trai ấy sống ra sao?Anh có đang hạnh phúc không?

"Đã từng, à không, hiện giờ tôi vẫn mãi dõi theo bóng hình người đó, chờ đợi một kì tích xảy ra.Nhưng tôi biết trái tim của người đó đã thuộc về người khác, chỉ là hiện giờ người đó đang ngộ nhận tình cảm của mình thôi.Tuy trước đây tôi từng là bạn gái của anh ấy, nhưng khi gặp cô gái kia, tôi chợt nhận ra, ánh mắt của anh ấy không bao giờ nhìn tôi dịu dàng, đong đầy thứ tình cảm sâu nặng đến vậy.Anh ấy không yêu tôi, vì trái tim anh ấy đã có một người chiếm trọn từ rất lâu, rất lâu.Họ yêu nhau nhiều, sâu đậm đến như vậy, hy sinh vì nhau nhiều đến như vậy...Tôi chỉ là người đến sau, là người thứ ba xen vào cuộc tình của họ."

"Vậy tại sao anh ta lại ngộ nhận tình cảm của mình?Anh ta không yêu em, sao lại đồng ý làm bạn trai em?"

"Tôi không rõ nữa, tôi thật tâm muốn anh ấy hạnh phúc, đơn phương là tình cảm đẹp đẽ nhất trên đời nhưng lại là thứ tình cảm đau lẫn thể xác và tinh thần.Tôi ngưỡng mộ cô gái đó cũng rất nhiều lý do."

Một câu trả lời không đâu vào đâu của Keisha khiến Kỳ Uyển càng hiếu kì về câu chuyện tình giữa hai người kia.Cô tự hỏi tại sao cô gái kia có sức hút gì khiến Keisha phải nói như vậy nhỉ?Bỗng cô chợt nhớ tới Phong.Khoé môi cô khẽ nhếch lên.Một nụ cười đau khổ.

"Cô gái kia là người thế nào?Ta thực sự rất hiếu kì chuyện của họ."

Cô ta khẽ bật cười thành tiếng, rồi ngồi xuống ghế sofa.Kí ức những ngày ở bên anh ùa về trong tâm trí.Cô ta nhận ra mình vẫn chưa thể buông bỏ người con trai năm đó.Nhưng cô ta chỉ là người đến sau...mãi mãi và vĩnh viễn sẽ như vậy.

"Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là đôi mắt nâu sữa vô hồn, như có làn khói trắng mờ nhạt che đi mọi cảm xúc, nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp, thật ngạo nghễ và chiếc mặt nạ nửa mặt được thiết kế rất tinh xảo.Cô ấy như một bức tranh khắc hoạ rõ nét sự tương phản giữa thiện và ác."

Một bức tranh khắc hoạ sự tương phản giữa cái thiện và cái ác?Thật kỳ lạ!Cô thầm cảm thán.

"Tôi nghĩ gia thế cô ấy không đơn giản chỉ là cha mẹ mất sớm.Quá khứ của cô ấy ẩn đằng sau là bí mật khổng lồ chưa được tiết lộ.Có thể đó là một phần lý do khiến cô ấy luôn tự đày đoạ bản thân, tự hành hạ chính mình."

"Cô ấy là một người rất thận trọng, suy tính mọi việc kĩ càng trước khi làm nên có lẽ cô ấy chưa từng mắc phải sai lầm.Một con người hiểu rõ tất cả nhưng lại không hiểu rõ tình cảm của bản thân.Rất nhiều thứ...khiến tôi không cách nào ghét con người ấy được."

"Vì vậy nên, hơn ai hết em là người luôn luôn ủng hộ, mong muốn họ sống hạnh phúc phải không?"

Keisha khẽ ngẩn ngơ trong giây lát, đôi mắt đen láy xen lẫn tia bi thương.Cô ta khẽ cười, nhưng nụ cười đó không rõ là buồn hay vui...

"Nhưng hai người đó ngốc quá mà...!!"

Kỳ Uyển và Keisha cùng bật cười, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân...

Một lúc lâu sau, Kỳ Uyển lấy ly rượu trên bàn uống cạn.

" Lần này sẽ là lần cuối cùng, từ nay, ta sẽ không chìm vào quá khứ nữa, sẽ cố gắng sống vì tương lai."

Keisha mỉm cười, gật đầu. 

Đúng vậy, phải vì tương lai không được chìm vào quá khứ nữa...

...

Ngoại ô thành phố, vẫn có tiếng hát vào buổi sáng tinh mơ từ căn nhà nhỏ tươi mới, xinh xắn và tươi ròng sự sống.

Một cô gái mặc váy đen đẩy nhẹ chiếc cổng đã được mở từ khi nào, khẽ sải bước về phía khu vườn nơi có bóng dáng của hai người thấp thoáng sau màn sương dày đặc buổi sớm mai.

"Em đến rồi, Khiết An!"

Người con trai  mỉm cười, ôm cô gái mặc váy đen vào lòng mình, nâng niu như một món đồ trân quý, dễ vỡ.

"E hèm!!!!" Cô gái đứng gần cây đàn vĩ cầm khẽ ho nhẹ phá vỡ không gian lãng mạn của hai người.Cô ấm ức nói: " Khiết An, chị vừa về đã ôm Ân Thiện ;-; em của chị đây, sao chị không ôm?"

"Được rồi, ừm, mọi việc ổn thoả cả rồi, đừng buồn nữa nhé, đứa em ngốc nghếch của chị." Khiết An cốc đầu Hạ Mộng.

"Vậy chị này, từ nay chúng ta hãy làm lại từ đầu nhé?Quên đi tất cả những gì trong quá khứ và sống vì tương lai thôi!"

Khiết An chỉ gật đầu rồi cười nhạt.

Làm lại từ đầu sao?Khi cô bước trên con đường này định sẵn là vĩnh viễn không thể làm lại từ đầu.Cô sống chỉ có ba mục đích duy nhất chính là trả thù, bảo vệ tốt những đứa em ngốc nghếch, cho chúng một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể và cuối cùng là...

Khiết An đưa mắt nhìn về phía anh, khẽ thở ra một hơi nặng nề.Ân Thiện im lặng nhìn Khiết An, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn vào đôi mắt cô, như thể muốn nhìn thấu cả linh hồn cô.

Cô vội tránh ánh mắt anh, rất nhanh nhìn đứa em gái nhỏ đáng yêu của mình.Cô thầm nghĩ lúc cô đi rồi, không có sự bảo hộ của cô, đứng trước sóng gió cuộc đời, liệu Hạ Mộng có thể giữ được trái tim thuần khiết của mình không, có hay không sẽ đánh mất bản thân mình, hay là sẽ sa ngã như cô?

Khiết An xoa đầu Hạ Mộng, nói: "Hạ Mộng, tất cả những gì chị làm đều muốn em có một cuộc sống tốt đẹp và có được hạnh phúc trọn vẹn.Có thể sau này, em sẽ hận chị nhưng tất cả mọi việc chị làm đều có nguyên do của nó.Nhưng mà, đôi khi em phải tự lựa chọn vì chị không thể ở cạnh em mãi mãi... rồi cũng sẽ có người thay chị bảo vệ và yêu thương em, người làm cuộc sống của em trọn vẹn và ý nghĩa.Nhưng mà, nhớ kĩ lời chị, tuyệt đối không được đánh mất bản thân mình bất kể trong tình huống nào."

Ngàn vạn lần cũng không được như vậy...






���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro