Chap 4: Bệnh trạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Siwon cựa mình thức giấc, đêm qua bị tên nhóc đó bám chặt không buông đến lúc ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang tựa đầu vào thành giường, trên người được đắp một chiếc chăn ấm. Người bên cạnh đã không thấy đâu. Siwon vươn người đứng dậy, cảm thấy cánh tay vẫn còn tê nhức không thôi. Nghe tiếng động truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, anh bước đến nhìn ra vườn. Kyuhyun đang loay hoay đào đất đắp vào gốc một cây anh đào lớn, bên cạnh là tên bác sĩ hôm qua đã chọc giận anh. Hắn ta đứng bên cạnh nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến dịu dàng, hai người họ đang trò chuyện rất vui vẻ. Siwon vô thức áp tai sát cửa sổ cố lắng nghe xem họ đang nói gì. 

Ngoài vườn, Shim Changmin nhìn cái người đang hồn nhiên đào đào đắp đắp kia trong lòng không khỏi than thầm. Tối hôm qua còn sốt mê man làm anh lo lắng không thôi, sáng sớm đã chạy đến xem xét thế nào, không ngờ cậu ta còn có nhã hứng ra làm vườn thế này. Lúc nãy sau khi kiểm tra một lượt cảm thấy cậu ta thật sự ổn anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Changmin đứng nhìn một chốc lại lo lắng hỏi:

- Cậu đã mệt chưa? Cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Tốt nhất là nên về phòng nghỉ ngơi thêm đi. Tớ sẽ kiểm tra lại cho cậu lần nữa nhé.

Kyuhyun lắc mạnh đầu, tay vẫn không ngừng đào xới:

- Tớ không sao. Cậu xem, đã khỏe thế này rồi. Tớ phải trồng cây đào này cho xong.

Changmin chịu thua con người bướng bỉnh này, lần nữa đề nghị:

- Hay là để tớ giúp cậu nhé. Tại sao cứ phải tự mình làm thế? Hay cậu không tin tay nghề làm vườn của tớ? Đừng tưởng tớ chỉ biết cầm dao mổ thôi, việc cầm xẻng cũng rất thành thạo đấy. 

Kyuhyun vẫn lắc đầu:

- Không. Tớ muốn tự mình trồng nó.

Changmin thắc mắc:

- Cây đào này không phải được trồng trước cửa sổ phòng cậu sao? Tại sao lại muốn dời nó đi? Cậu rất thích ngắm hoa đào nở mà.

Kyuhyun ngẩng đầu lên nhìn anh, tươi cười hồn nhiên:

- Trồng một cây đào lớn ở đây, khi nó trổ hoa Siwon hyung sẽ rất vui vẻ. 

Nói xong lại cắm cúi làm việc. Changmin không cười nữa , anh đang lo lắng cho Kyuhyun. Người anh trai này không đơn giản, trong mắt hắn ta có đầy ác ý. Hôm qua hại cậu ấy bệnh nặng như vậy, còn đưa ra lời thách thức. Không biết trong đầu hắn đang suy tính việc gì . Kyuhyun trái lại rất đơn thuần, chỉ cần là người thân thì cậu ấy sẽ không mảy may nghi ngờ. Người ta chỉ cần đối tốt một chút thôi cũng khiến cậu ấy vui vẻ không thôi, còn dốc hết mình đáp lại. Nếu như ai đó có ý đồ xấu thì cậu ấy sẽ không thể đối phó lại được. Càng nghĩ càng thấy bất an. 

Trong lòng vẫn còn suy nghĩ thì Kyuhyun đứng dậy hô lớn như vừa làm xong một việc trọng đại: 

- Đã xong rồi. Mùa xuân này nhất định nó sẽ trổ hoa thật đẹp.

Changmin mỉm cười ôn nhu lấy khăn tay ra lau vết bẩn dính trên má người đang tràn đầy hứng khởi kia:

- Tốt rồi. Vậy có thể vào nhà được rồi chứ. Cậu xem mình đã bẩn thành bộ dạng gì rồi? 

Tất cả cảnh đó đều được thu vào tầm mắt của Siwon. Không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi khó chịu với tên bác sĩ đó. Ngay từ đầu đã không có thiện cảm, giờ lại càng không. Sự chăm sóc của hắn dành cho Kyuhyun làm anh thấy chướng mắt mặc dù nó chẳng liên quan gì đến anh cả. 

Hai người kia vừa vào nhà cùng lúc Siwon đang từ trên lầu bước xuống. Kyuhyun nhìn thấy anh tỏ vẻ mừng rỡ:

- Hyung. Tối qua hyung ngủ có ngon không?

Siwon gật đầu miễn cưỡng. Changmin cũng bước tới:

- Chào buổi sáng, Siwonsi.

Siwon nghĩ tốt nhất không nên gây thêm chuyện với anh ta nếu muốn tiếp cận Kyuhyun nên giấu đi sự khó chịu của mình:

- Chào bác sĩ Shim. Cảm ơn anh đã giúp em trai tôi. Xin lỗi vì việc hôm  qua, lúc đó vì chuyện của bố nên tôi không điều khiển được cảm xúc của mình.

Changmin cũng lịch thiệp đáp lại:

- Không sao. Tôi cũng có chút kích động vì lo cho Kyuhyun. Giờ cậu ấy không sao là tốt rồi.

Kyuhyun nhìn hai người kia đang nói chuyện với vẻ ngơ ngác. Rốt cục họ đang nói chuyện gì? Sao lại có liên quan đến cậu? Nghĩ một chút vẫn không hiểu nên theo thói quen đưa tay lên gãi đầu. Siwon nhìn thấy gì đó bất ổn vội bước đến nắm lấy tay cậu xem xét:

- Cái này là gì? Cậu không có cảm giác gì sao?

Changmin cũng nhanh chóng đến xem. Trên tay Kyuhyun có một vết thương khá sâu làm máu chảy ra không ngừng. Anh mau chóng lấy khăn đắp lên vết thương, nói nhanh với Siwon:

- Nhất định là bị thương lúc ở ngoài vườn. Mau giữ lấy tay cậu ấy. Tôi phải đi lấy hộp dụng cụ.

Siwon làm theo một cách máy móc. Vết thương sâu như vậy lại chảy rất nhiều máu mà Kyuhyun lại không có bất cứ biểu hiện đau đớn nào. Cậu còn nhìn anh tươi cười an ủi:

- Không sao đâu. Em không thấy đau. Changmin sẽ giúp em xử lý nó. Xin lỗi đã làm hyung lo lắng.

Siwon ánh mắt hơi thiếu tự nhiên, cố tỏ ra bình thản nói:

- Ai lo cho cậu chứ? Tôi chỉ thấy lạ là cậu không biết đau sao?

Kyuhyun lắc đầu. Vừa lúc đó Changmin đem hộp dụng cụ của mình từ ngoài xe vào, nhanh chóng xử lý vết thương cho Kyuhyun. Siwon ngồi một bên cầm tách trà tỏ vẻ không để tâm. Changmin không dùng thuốc tê, trực tiếp may miệng vết thương lại. Tiêm thuốc, may vết thương, Kyuhyun tuyệt đối không có lấy một cái nhíu mày. Xong việc anh dặn dò:

- Đừng để dính nước. Phải uống kháng sinh đầy đủ. Giờ tớ phải đến phòng khám. Nếu máu vẫn chảy thì phải gọi cho tớ lập tức, tuyệt đối không để động vết thương.  Cậu còn không nghe lời lần này tôi nhất định bắt cậu nhập viện.

Kyuhyun có vẻ sợ hãi lời đe dọa lập tức gật đầu:

- Được mà. Tớ sẽ không để bị thương nữa. Cậu mau đi đi.

Changmin đứng dậy chào Siwon rồi ra về. Quản lý Kim đưa Kyuhyun về phòng, vừa quay trở ra đã thấy Siwon đứng đợi sẵn từ lúc nào làm ông một phen khiếp vía. Vị thiếu gia này cứ như hung thần làm người ta không thể an tâm được. Siwon ra hiệu cho ông đi theo mình đến phòng làm việc. Ngồi xuống ghế, anh lập tức hỏi người đang thấp thỏm không yên trước mặt mình:

- Nói cho tôi biết mọi thứ về Jo Kyuhyun. Tại sao cậu ấy lại như vậy?

Quản gia Kim giật mình. Tại sao cậu ấy lại quan tâm đến vấn đề này? Chẳng phải mới đây còn tỏ thái độ thù ghét sao? Siwon như đoán được tâm trạng ông ta, anh nói tiếp:

- Tôi không phải muốn biết để làm hại cậu ấy. Giờ thì nói được rồi chứ? Không sót một điều gì.

Người quản gia lúc này mới yên tâm bắt đầu kể:

- Thật ra, cậu Kyuhyun từ nhỏ đã mắc bệnh máu khó đông. Chỉ cần một vết thương nhỏ cũng rất nguy hiểm vì máu sẽ chảy ra không ngừng. Sau khi được chủ tịch giao cho chăm sóc cậu ấy ở đây, tôi lại phát hiện ra chuyện cậu ấy hoàn toàn không có đau đớn thể xác. Dù bị thương hay bị bỏng cũng đều không có cảm giác gì. 

Siwon nói ra đều anh suy đoán:

- Đó là lý do cậu ta không đi học?

Quản gia Kim lắc đầu:

- Không hẳn là vậy. Cậu Kyuhyun vẫn đến trường bình thường với sự chăm sóc đặc biệt của các nhân viên ở đó. Tuy nhiên khi cậu ấy lên trung học thì các giáo viên bắt đầu báo cáo về những việc không bình thường.

- Là việc gì?- Siwon hỏi

Người quản gia lớn tuổi rưng rưng, giọng nghẹn ngào:

- Cậu chủ đáng thương. Họ báo cáo về những hành vi không thể kiểm soát của cậu ấy, có lúc thì quá hưng phấn vượt mức bình thường nhưng sau đó lập tức lại chuyển thành bi ai đau khổ tuyệt vọng. Họ cho đó là những vấn đề về thần kinh, ngay sau đó chủ tịch đã đưa cậu ấy đi bệnh viện  xem xét. Cuối cùng, bác sĩ kết luận cậu Kyuhyun mắc chứng rối loạn lưỡng cực khiến cậu ấy nhiều lúc sẽ không khống chế được cảm xúc và có thể tự làm hại bản thân. - Ông ta ngừng lại vội đưa tay quệt nước mắt, sau đó kể tiếp- Cậu chủ Kyuhyun sau đó vẫn xin chủ tịch cho mình được đi học, thuyết phục một thời gian cuối cùng  ngài ấy cũng đồng ý. Nhưng có một lần cách đây năm năm, cậu ấy đã tự sát. Sau việc chấn động đó, cậu Kyuhyun chỉ quanh quẩn ở nhà, luôn luôn phải có người giám sát. Thật tội nghiệp.

Siwon im lặng ra hiệu cho ông ta lui ra ngoài. Còn lại một  mình, anh tiếp tục suy ngẫm về những gì vừa nghe thấy. Có lẽ đây là lý do mà cậu ta luôn cười một cách vô lý dù bị đánh đập hay phát bệnh như tối qua. Anh tự nghiệm ra có lẽ đây cũng là lý do mà bố muốn Kyuhyun nhận được sự chăm sóc từ mẹ ruột hoặc là mình. 

Đang miên man với dòng suy nghĩ thì Siwon nghe thấy tiếng dương cầm du dương nổi lên. Anh lập tức đi đến phòng Kyuhyun, quả nhiên thấy cậu đang say sưa đệm đàn. Ánh mắt vốn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ của Siwon thoáng chốc hiện lên một tia dịu dàng nhưng chỉ trong tích tắc. Anh bước đến nắm lấy cánh tay không bị thương của cậu, giọng nói biểu lộ sự tức giận:

- Mới xử lý vết thương chưa được bao lâu, cậu lại ngồi đây đàn? Cậu không biết đau và cũng không biết suy nghĩ luôn sao?

Kyuhyun cười ngượng ngùng ra vẻ biết lỗi:

- Em xin lỗi, hyung. Vì em nghĩ Changmin đã xử lý nó rất tốt rồi nên chắc sẽ không sao. Em sẽ không như vậy nữa.

Nhận ra hành động nóng nảy lo lắng của mình có chút vô lý, Siwon lại càng thêm bực dọc. Vừa nãy khi nghe tiếng đàn lại lập tức nghĩ đến vết thương trên tay cậu ta mà vội vã đến đây. Mình mắc bệnh gì chứ? Chỉ là đóng kịch thôi nên không cần nhập tâm đến mức đó. Anh khôi phục lại vẻ lãnh đạm, vờ nhìn ngắm căn phòng. Căn biệt thự xa hoa nhưng căn phòng này lại được bày trí rất đơn giản, không hề xuất hiện những món đồ đắt tiền. Anh nói tiếp:

- Tôi chỉ tiện thể nhắc nhở cậu thôi. Nếu không anh bạn bác sĩ lại trách tôi bắt nạt cậu.

Kyuhyun vội vã phân bua:

- Không có đâu hyung. Changmin rất tốt, rất hiểu chuyện. Cậu ấy sẽ không nghĩ xấu cho hyung đâu.

Siwon nhếch môi cười:

- Mong anh ta đúng như lời cậu nói - Ngừng một chút trước bức tranh treo trước giường ngủ. Bức tranh rất lạ, toàn thể được phủ một màu trắng tinh nhưng trên đó lại có một vết đen trông như vết bẩn vô tình dính vào. Anh hỏi- Đây là gì?

Kyuhyun cũng đến nhìn bức tranh ngại ngùng nói:

- Cái này...Một lần em muốn vẽ tranh. Chưa bắt đầu lại vô ý làm bẩn nó, nhưng lại không nỡ vứt đi. Thế nên, em treo nó ở đây.

- Sở thích của cậu cũng thật kì lạ - Anh nói rồi quay lại nhìn cậu, nghiêm chỉnh nói - Thời gian này tôi sẽ cố làm một người anh trai tốt nên nếu có yêu cầu gì thì cậu có thể nói với tôi. Muốn mua gì? ăn gì?Bất cứ thứ gì tôi đều có thể đáp ứng.

Kyuhyun ngây ngốc nhìn anh. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ mình sẽ được hyung ấy đối xử tốt như thế. Bao nhiêu năm qua sống trong căn nhà này, cậu tự mình nếm trải đủ loại cảm giác cô đơn. Căn nhà to lớn như một nhà tù tối tăm nhốt cả thể xác và linh hồn cậu. Giờ đây, Siwon đột nhiên xuất hiện, một lần nữa thắp lên tia sáng ấm áp của tình thân. Đối với cậu bây giờ, anh là chỗ dựa duy nhất. Sau phút giây cảm động, Kyuhyun rụt rè đề nghị:

- Vậy hyung có thể đưa em đến thăm bố được không?

Mắt Siwon tối lại nhưng sau đó một giây anh vẫn gật đầu ưng thuận. Cậu ta không biết thân thế của mình nên một mực tận hiếu với một người xa lạ tự nhận là bố mình. Không biết sắp tới anh còn chứng kiến màn hài kịch nào nữa đây.

---------------end chap 4--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro