Chap 5: Vô thức tiến lại gần hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh cao cấp , Kyuhyun ngồi bên giường nắm lấy tay người bố đang nằm hôn mê. Hốc mắt sớm đã đỏ, cậu đưa tay vụng về lau nhanh vì không muốn để ai nhìn thấy mình khóc. Cậu vừa nhẹ nhàng xoa bóp tay chân cho bố vừa thủ thỉ :

- Bố ơi. Con đến thăm bố đây. Khi nào thì bố mới tỉnh lại? Con biết bố đã làm việc chăm chỉ nên rất mệt mỏi. Nhưng bố ngủ lâu quá rồi, đã đến lúc thức dậy rồi chứ. Không có bố, con rất sợ. Không có bố, chẳng ai mỗi tháng lại dẫn con ra ngoài dạo nữa. Con sắp quên mất quảng trường Gwanghwamun trông như thế nào rồi.

Siwon đứng một bên chứng kiến cảnh này trong lòng có chút xáo trộn. Anh chưa bao giờ gần gũi với bố mình như thế. Từ nhỏ, giữa hai bố con đã có sự xa cách vì ông luôn tỏ ra nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái. Đến khi lớn hơn một chút thì biến cố xảy ra nên càng lúc anh càng bị đẩy ra xa khỏi bố mình. Anh chưa một lần nắm tay ông, cũng chưa một lần nói chuyện với ông một cách trìu mến như Kyuhyun đang làm. Dù không phải con ruột nhưng chẳng phải là cậu ấy đang làm tốt vai trò một đứa con hơn anh sao?

Đang miên man với dòng suy nghĩ bỗng dưng cánh tay bị ai đó nắm lấy kéo về phía giường bệnh. Trong lúc bất ngờ chưa kịp phản ứng, bàn tay đã được Kyuhyun cầm lấy áp vào tay bố. Siwon như bị đóng băng trong giây phút đó, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm anh chạm vào bố mình. Kyuhyun vẫn nhẹ nhàng, nói:

- Bố xem. Siwon hyung đã về rồi. Không phải bố nói đợi hyung ấy về nữa là cả nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm năm mới sao? - Cậu vừa nói vừa nhìn anh, đáy mắt tràn đầy sự chân thành. Đôi mắt của Kyuhyun rất đặc biệt, mỗi lần vô ý nhìn vào lại bị hút lấy một cách không thể kháng cự. Đôi mắt có thể làm người ta bối rối nhưng cảm thấy yên ổn khi nhìn vào.

Siwon giật tay về, vừa định mắng tên nhóc nhiều chuyện kia một câu thì từ bên ngoài có người đi vào báo lại:

- Cậu chủ Siwon, người của phu nhân bảo là đã đến trước cửa bệnh viện.

Ban đầu, vì bản thân không muốn chạm mặt người phụ nữ đó nên Siwon đã sớm dặn dò người bên ngoài nếu bà ấy đến phải lập tức báo cáo lại với anh. Giờ bà ta sắp tới đây, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa . Quay sang định bảo Kyuhyun chuẩn bị cùng về ,nhưng vừa nhìn đến, anh phát hiện ở Kyuhyun đang có gì đó bất ổn. Ánh mắt thay đổi trong phút chốc trở nên ngây dại, chân vô thức bước lùi về sau, hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt cậu như đang rất sợ hãi điều gì đó. Siwon đến bên cạnh định xem cậu thế nào, nhưng vừa chạm vào thì người kia càng co rúm lại. Gương mặt Kyuhyun dần dần trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Con sai rồi. Con xin lỗi.

Siwon chau mày:

- Cậu đang làm gì vậy? Chúng ta mau về nhà thôi.

Vừa nghe đến đó, cậu vội liều mạng lắc đầu:

- Không về nhà,...không về nhà.

Siwon thoáng chốc đoán ra căn nhà mà Kyuhyun sợ hãi quay về là căn nhà nào và cũng đoán ra được vì sao cậu lại trở nên như vậy khi mới nghe nhắc đến mẹ mình. Anh dịu giọng lại, bước đến gần hơn nhưng không vội chạm vào cậu:

- Không về đó. Chúng ta về nhà ở Gwanghwamun. Được không?

Nghe anh nói, trạng thái của Kyuhyun như được xoa dịu bớt. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cậu kiên định mà cũng rất đỗi dịu dàng. Thấy Kyuhyun không còn quá kích động, Siwon mới nắm lấy tay cậu, bàn tay sớm đã lạnh toát. Anh vẫn nói giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát :

- Đi với tôi, sẽ không ai dám hiếp đáp cậu.

Kyuhyun đã thu lại sự đề phòng, khuôn mặt vẫn ngây ngốc ngoan ngoãn theo anh ra ngoài. Siwon không nói không rằng, tay vẫn không buông người kia ra bước một mạch đến chỗ chờ thang máy. Mấy y tá đứng gần đó nhìn thấy anh vội trầm trồ tán thưởng:

- Cậu biết đó là ai không? Anh ấy thật đẹp và nam tính.

- Cậu thật không biết sao? Anh ta là con trai cả của chủ tịch Choi, vừa từ nước ngoài trở về. Gia đình anh ta có số cổ phần rất lớn trong bệnh viện chúng ta. - Một cô có vẻ hiểu biết giảng giải

Người còn lại vẫn không rời mắt khỏi Siwon:

- Ước gì được anh ấy nhìn thấy mình một lần nhỉ? Dù sao tớ cũng là mỹ nhân, hoa khôi của bệnh viện chúng ta mà. Anh ấy nhìn thấy tớ nhất định sẽ động lòng.

Một người trong họ chỉ tay về phía Kyuhyun nói bằng vẻ ngạc nhiên:

- Cậu ta mới thật sự là đại mỹ nhân ấy. Tớ chưa từng thấy người con trai nào có nét xinh đẹp thuần khiết đến vậy. Nhất là đôi mắt, chúng sáng và lấp lánh như những viên ngọc ấy.

Người y tá vừa giải thích ban nãy lại nói tiếp:

- Đó là người con trai khác của chủ tịch có với vị phu nhân hiện giờ. Cậu ta rất ít khi lộ diện nhưng có một lần tôi đã gặp cậu ấy ở đây. Nghe nói là đến trị bệnh liên quan đến thần kinh.

Những người khác tỏ vẻ sốc và tiếc nuối trước thông tin vừa nghe:

- Người như vậy mà bị tâm thần, thật đáng tiếc. Thảo nào nhìn cậu ấy có vẻ không giống người bình thường.

Những lời bàn tán của họ lọt vào tai Siwon không sót chữ nào. Thang máy đến nhưng anh không vào trong mà dẫn theo Kyuhyun chưa khôi phục lại ý thức đến trước mặt đám người kia. Cả bọn như sắp ngất đi vì vui mừng khi được gặp mỹ nam ở cự ly gần, vài cô mau chóng vuốt lại tóc, chỉnh lại trang phục. Họ đều nghĩ hẳn là có ai trong số họ đã lọt vào mắt xanh cậu chủ đẹp trai này, trong lòng không khỏi phấn khởi mừng thầm. Nhưng vị Choi thiếu gia này trên mặt không hiện lên nửa điểm thiện ý, lập tức quay sang nói với người trợ lý:

- Lát nữa thay tôi truyền đạt lại với viện trưởng. Lần tới đến đây, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong số họ xuất hiện trong bệnh viện này. Nếu không, lập tức rút lại toàn bộ số cổ phần công ty đã đầu tư . Bệnh viện nào dám nhận họ vào làm việc, lập tức sẽ trở thành đối thủ của chúng ta - Rồi trực tiếp nhìn thẳng vào người đang hóa đá bằng đôi mắt mê hoặc nhưng cũng đầy đe dọa- Nói xem, ai mới là kẻ không bình thường?

Cả đám y tá lẫn người trợ lý không ai dám trả lời anh. Trong không khí im lặng đáng sợ, Kyuhyun lúc này bỗng dưng lên tiếng:

- Chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, hyung. Bỏ qua cho họ đi.

Siwon nhìn ánh mắt cậu đã khôi phục lại vẻ nhu thuận hiền lành vốn có, không biểu lộ gì chỉ đơn giản căn dặn người trợ lý, giọng đã bình thường trở lại:

- Không đuổi việc cũng được. Bảo người chuyển họ đến khu chăm sóc những bệnh nhân tâm thần làm việc. NGAY-HÔM-NAY.

Lời vừa nói xong, lập tức dẫn Kyuhyun đi vào thang máy. Người trợ lý biết tính khí vị đại thiếu gia này bá đạo thế nào. Bất cứ ai chọc giận cậu ta cũng sẽ điều nhận phải kết cục thê thảm. Nhưng có một điều làm anh thắc mắc, đó là đám người này không hề nói gì hay làm gì sai, chỉ là khen anh ta đẹp trai. Nếu vì vậy mà bị tính sổ thì cũng quá khó hiểu. Có điều anh tự biết rõ, nếu không làm theo lời anh ta thì hậu quả chắc chắn bản thân không gánh nổi.

------------End chap 5-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro