Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc du dương vang vọng, tiếp đó là những điệu waltz tinh tế dưới ánh đèn pha lê huyền ảo trong màn đêm se lạnh...

Tất cả làm nên một vũ hội hóa trang hoàn hảo, hay ít nhất là đối với đa số những người ở đây.

Còn đối với cô, thực chất của vũ hội này chỉ là một buổi họp mặt ồn ào khi tiếng cười nói át hẳn cả tiếng nhạc.

Với ly rượu vang đỏ trên tay, Celes đứng ở một góc phòng và ngắm nhìn tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh với ánh mắt chán chường. Cô không phải là dạng người thích những bữa tiệc hay chốn đông người. Lý do duy nhất để cô có mặt ở đây là vì cô không thể từ chối lời mời từ thị trưởng Coventry_nơi cô sinh ra. Đây là một bữa tiệc dành cho những người như cô, những thợ làm búp bê điêu luyện, và bà thị trưởng là một người có quyền lực tối cao trong giới. Điều đó làm Celes không thể từ chối tham gia bữa tiệc này.

Mặc dù cảm thấy buồn chán nhưng Celes lại từ chối tất cả những lời mời khiêu vũ. Hầu hết mọi người trong giới đều biết tới cô với cái tên Chroma và họ luôn nhận ra cô cho dù cô có đeo lên bao nhiêu bao nhiêu chiếc mặt nạ đi chăng nữa. Mái tóc bạch kim dài hơi xoăn ở phần đuôi, đôi mắt lạnh lùng màu ngọc trai và gần như luôn khoác lên mình những bô đồ màu trắng. Người ta khó lòng mà nhận lầm cô giữa đám đông. Hết lần này đến lần khác, Celes từ chối khiêu vũ với nụ cười mà cô cho rằng không thể giả tạo hơn. Cô đã nghĩ tới việc rời khỏi buổi tiệc này, nhưng vì biết rằng đó là một việc làm khiếm nhã, cô đành phải gắng gượng tới hết bữa tiệc.

Căn phòng dành để tổ chức vũ hội quả rộng lớn. Người ta cho chưng bày những tác phẩm hoàn mỹ nhất xung quanh căn phòng, trong đó có cả con búp bê mà Celes tạo ra cách đây một năm. Đó là một trong những tác phẩm mà Celes tự hào nhất. Nhìn xung quanh những tác phẩm khác, cô chợt nhận ra rằng có một số mà cô chưa từng biết đến. Celes thở dài, đặt ly rượu xuống chiếc bàn bên cạnh và tiến đến những tác phẩm ấy. Ít ra còn hơn là chỉ đứng yên một chỗ và không làm gì cả.

...

Đây là lần đầu tiên mà Andrea tham dự một vũ hội hóa trang lớn thế này và cũng là lần đầu tiên cô đến Nhật Bản. Ở tuổi hai mươi, cô vẫn còn trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc làm búp bê. Tuy là vậy nhưng những tác phẩm cô làm ra vẫn dược đánh giá cao. Bà thị trưởng cũng như mọi người đều kỳ vọng rất nhiều ở cô. Andrea có mái tóc ngắn màu nâu cùng với đôi mắt lục bảo nhạt. Cô đến từ một gia đình quý tộc ở thị trấn Coventry, là cháu gái của bà thị trưởng. Đây cũng là lí do tại sao mà đi theo cô lúc nào cũng có một người vệ sĩ tên là Aylio Hylvester. Aylio có dáng người cao, tóc bạch kim và đôi mắt màu tím đậm. Anh đã bắt đầu làm vệ sĩ cho Andrea từ rất nhiều năm về trước. Andrea coi Aylio là một người bạn hơn là vệ sĩ, mặc dù anh hơn cô hai tuổi.

"Quả là đẹp thật nhỉ?"

Andrea ngắm nhìn con búp bê trong lồng kính, ánh mắt cô hiện lên vẻ thán phục.

"Uhm. Là của Chroma đúng không?"

"Phải."_Andrea trả lời. "Chroma quả là tài năng, mặc dù cô ấy cũng mới chỉ có hai mươi tuổi như em."

"Tôi công nhận điều đó."_Aylio cười nhẹ. "À phải rồi, tôi nghe mọi người nói rằng hôm nay Chroma cũng có mặt trong buổi tiệc này."

"Thật sao?"

Aylio gật đầu rồi nhìn xung quanh. "Cô chủ có muốn thử đi tìm Chroma không?"

"Có chứ!"_Andrea nói rồi chạy lên trước Aylio với vẻ háo hức. "Nếu anh không có ở đây thì chắc em cũng không thể nào biết được thông tin quý giá này mất."

Andrea nhìn Aylio với nụ cười cảm ơn mà không để ý tới việc cô đang bước rất nhanh về phía trước, và hậu quả là...

"Cô chủ cẩn thận!"

Cô ấy đã va vào người khác. Cả hai đều mất thăng bằng và té ngã. Aylio chạy vội tới chỗ của Andrea. Andrea gắng đứng dậy, cùng với cô gái mà Andrea vừa vô ý pha phải.

"Tôi đã nói nhiều lần là cô chủ phải để ý xung quanh mà."_Aylio thở dài và đỡ Andrea.

"Em xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi tôi."_Aylio chỉ ra phía đằng sau. "Hãy xin lỗi cô ấy kìa."

Andrea nhìn lại sau lưng thì thấy cô gái mình vừa va phải đang từ từ đứng dậy. Chiếc mặt nạ của cô ấy vẫn còn nằm trên sàn. Andrea nhặt nó lên rồi tiến lại gần cô gái đó.

"Cho tôi xin lỗi nha. Tôi bất cẩn quá. Chiếc mặt nạ của cô làm rơi này."

"Cảm ơn..."_Cô gái quay lại và nhận lấy chiếc mặt nạ.

"K-Khoan...C-Cô là Chroma ?"

Khi nhìn thấy mặt người mình vừa va phải, Andrea vừa bất ngờ nhưng vừa hốt hoảng. Cô đã tìm được người mà cô muốn gặp, nhưng thay vì chào hỏi họ một cách lịch sự thì cô lại va vào họ.

"Phải..."_Celes đeo chiếc mặt nạ lên mặt.

"T-Tôi thật sự xin lỗi. Cô có sao không? Không bị thương ở đâu chứ?"

"Tôi không sao."

Nói là như vậy nhưng khi Celes di chuyển, cô cảm thấy cổ chân trái của cô đau nhói. Điều đó khiến cô phải dựa vào bức tướng cạnh bên để khỏi ngã. Andrea và Aylio đều nhận thấy điều này. Andrea nhìn Aylio, và anh gật đầu hiểu ý.

"Cổ chân của cô có vẻ bị thương."_Aylio tiến đến gần Celes. "Tôi có thể giúp cô chứ?"

"Cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn có thể đi được. Anh không cần phải lo đâu."_Celes gỡ đôi giày cao gót ra. "Tôi sẽ bắt taxi về nhà."

Celes quay người rời đi, nhưng Aylio giữ cô lại.

"Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể để một quý cô như Chroma đi khỏi đây với tình trạng như thế này. Ít nhất thì hãy cho chúng tôi giúp cô, vì đây là lỗi của chúng tôi gây ra. Để một quý cô rời khỏi vũ hội với hai bàn chân đất thì thật là không hay chút nào, phải không?"

"Anh nói khéo thật đấy."_Celes cười lặng lẽ. "Nhưng như tôi đã nói, tôi có thể tự lo cho bản thân mình, cho nên..."

"Hãy để chúng tôi giúp."_Andrea lên tiếng. "Ít nhất thì hãy cho tôi nói lời xin lỗi chứ?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Andrea, Celes thở dài.

"Nếu vậy thì xin làm phiền hai người."

Celes gượng cười. Andrea dẫn Celes cùng Aylio tới căn phòng kế bên. Cô chạy đi tìm một hộp sơ cứu và trở về ngày sau đó. Andrea định băng vết thương cho Celes, nhưng Aylio bảo cô rằng cứ để anh làm và cô nên trở lại bữa tiệc trước khi thị trưởng phát hiện ra sự vắng mặt của cô. Andrea ngập ngừng, nhưng rồi cũng nghe theo lời Aylio và trở lại bữa tiệc. Aylio lấy cuộn băng và quỳ xuống trước mặt Celes.

"Anh không cần phải làm vậy đâu. Tôi có thể tự băng được mà."

Celes đưa tay ra toan nhận lấy cuộn băng từ Aylio, nhưng Aylio chỉ lắc đầu.

"Cô đã đồng ý để cho chúng tôi giúp mà."_Aylio mở cuộn băng ra và bắt đầu cuốn cuộn băng xung quay chân của Celes. "Vả lại, tôi không thể để một quý cô làm việc này được."

Celes không còn gì để nói lại Aylio. Cô ngồi yên cho anh băng bó. Khi vừa xong, Aylio ngước nhìn lên cô và nở nụ cười thân thiện.

"Ổn rồi đấy."

"Cám ơn anh."

Aylio gật đầu nhẹ rồi đứng dậy, mắt vẫn nhìn về hướng Celes, cho tới khi anh gặp phải ánh mắt lạnh như băng của cô, Aylio khưng lại.

"Có chuyện gì sao?"_Celes nghiêng đầu nhìn anh.

"À không. Không có gì."

"Thật sao?"_Celes cười trong tiếng thở. "Anh đang nghĩ rằng "Cô ấy có một đôi mắt vô hồn.", phải không?"

Bất ngờ vị bị nói trúng tim đen, Aylio quay mặt lại rồi lắc đầu.

"Tôi không có ý đó."

"Không sao cả. Anh không phải là người duy nhất nghĩ như thế đâu."_Celes đứng dậy. "Thôi, tới giờ tôi phải đi đây. Chào anh."

Celes bước đi dù cổ chân cô vẫn còn đau. Biết rằng Aylio sẽ để nghị giúp cô thêm một lần nữa, Celes giơ tay lên như muốn nói rằng cô tự đi được nên cô không cần đến sự giúp đỡ của anh ta nữa. Aylio chần chừ, nhưng rồi cũng quyết định nghe theo lời Celes. Anh lẳng lặng rời khỏi phòng và quay trở lại bữa tiệc nơi Andrea đang đợi...

_ _ _ _ _

Đồng hồ điểm mười một giờ khuya khi Celes về tới nhà. Cô cảm thấy mệt mỏi và đuối sức. Cổ chân cô vẫn còn đau, và điều đó đồng nghĩa với việc cô phải đi tới bệnh viện ngày mai. Mặc lên người chiếc váy ngủ, cô quăng người lên giường mà không hề mảy may quan tâm tới những công việc còn giang dở. Cô biết rằng mình đã quá mệt mỏi nên điều duy nhất cô muốn bây giờ là một giấc ngủ thật sâu, cùng với đó là tự hứa với bản thân sẽ không đi tới bất kì một bữa tiệc nào như vậy nữa. Trước khi ngủ, cô làm công việc quen thuộc, đó là mở cuốn sổ tay và kiểm tra lịch trình cho những ngày sắp tới.

"Xem ra đây là tuần cuối cùng mà mình được thảnh thơi hm..."

Celes thở dài và đặt cuốn sổ lên chiếc bàn bện cạnh. Cô nằm xuống giường, cầu mong rằng cô chân của cô sẽ nhanh chóng bình phục trước khi cô bắt đầu chuyến đi công tác của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro