Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời xám xịt trải dài như một tấm chăn nặng nề, những đám mây đen đặc quánh lững lờ trôi, tựa như đang cố gắng lê bước qua không trung với sức nặng của cả thế giới trên vai. Khung cảnh ảm đạm này phản chiếu hoàn hảo tâm trạng u uất của An Như sáng hôm nay. Cô đứng bên cửa sổ, ánh mắt mệt mỏi lướt qua khung cảnh buồn tẻ bên ngoài, một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi khô khan.

Đêm qua, An Như đã trải qua một cuộc chiến dai dẳng với giấc ngủ. Cô xoay trở không ngừng trên chiếc giường quen thuộc, như một con tàu nhỏ bé lạc lối giữa biển khơi mênh mông của những suy tư. Tâm trí cô quẩn quanh với vô số ý nghĩ rời rạc, chẳng đầu chẳng đuôi, như những mảnh ghép của một bức tranh không bao giờ hoàn thiện.

Khi những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa, An Như miễn cưỡng lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi giường. Cô bước chậm rãi đến trước gương, đôi mắt sưng húp và quầng thâm hiện rõ như hai chú gấu trúc đáng yêu đang nằm ì trên khuôn mặt xanh xao của mình. An Như tự nhủ, với vẻ ngoài này, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày dài đằng đẵng.

Lững thững bước ra khỏi nhà, An Như tiến đến chiếc xe máy cũ kỹ đã đồng hành cùng cô bao năm tháng. Tiếng động cơ nổ giòn tan phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng sớm, như một lời chào chào thức tỉnh cho ngày mới. Cô lái xe chậm rãi, tận hưởng không khí trong lành và cảm giác mát lạnh của gió sớm mai vuốt ve làn da, hy vọng nó sẽ giúp đầu óc tỉnh táo hơn một chút, xua tan đi cơn mệt mỏi đang bủa vây.

Đang chìm đắm trong dòng suy tư miên man, bỗng An Như giật mình khi thấy một bóng người đang vẫy tay ven đường. Ban đầu, cô ngỡ đó là ai đó đang vẫy xe buýt, nhưng rồi nhận ra đây đâu phải tuyến đường xe buýt qua lại. Càng lại gần, cô càng nhận ra đó chính là Thế Anh, một người bạn cùng lớp. Sự xuất hiện đột ngột của anh chàng như một viên sỏi nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng của tâm trí An Như, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng phá vỡ sự trầm mặc.

"Mọe con điếc kia, bố gọi mày đấy!" Tiếng Thế Anh vang lên, phá tan sự yên bình của buổi sáng, như một tia sét giữa trời quang.

An Như dừng xe, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác như vừa tỉnh giấc mộng: "Mày gọi tao à?"

"Ờ," Thế Anh gật đầu, nụ cười toe toét hiện rõ trên khuôn mặt, "cho tao đi ké đến trường đi. Xe tao hỏng ắc quy rồi, chiều mới sửa xong."

"Không bé ơi." An Như đáp gọn lỏn, định vặn ga để lái đi. Nhưng Thế Anh nhanh tay bám vào tay lái, mắt long lanh như một chú cún con đang cầu xin thức ăn: "Đi mà bạn An Như xinh đẹp, dễ thương nhất thế giới."

"Ọe!" An Như suýt buồn nôn vì câu nói ngọt ngào quá mức cần thiết của Thế Anh. Cô nhăn mặt, vẻ khó chịu hiện rõ: "Nói chuyện đàng hoàng đi. Mày nói thế nữa tao tiểu đường chết đấy."

Thế Anh thấy chiêu trò không ăn thua, đành chuyển sang giọng điệu thành khẩn: "Thôi cho tao đi cùng đi." Anh ta năn nỉ, vẻ mặt chân thành hơn hẳn, như một diễn viên chuyển vai trong tích tắc.

An Như thở dài, cân nhắc trong đầu. Một phần cô muốn từ chối để được yên tĩnh trên đường đi học, nhưng phần khác lại không nỡ bỏ mặc bạn. Cô nhìn Thế Anh với ánh mắt nửa bực bội, nửa thương hại, như nhìn một chú mèo hoang vừa đáng yêu vừa phiền phức.

Cuối cùng, cảm giác thương hại chiếm thế thượng phong. "Được rồi, lên đi," cô miễn cưỡng đồng ý, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, "nhưng mày phải hứa sẽ im lặng suốt quãng đường đấy." An Như nhấn mạnh, hy vọng có thể tận hưởng chút bình yên trên con đường quen thuộc, như một khoảnh khắc thiền định giữa cuộc sống ồn ào.

"Để tao chở cho." Thế Anh lao vào định cầm tay lái, nụ cười tinh quái hiện rõ trên khuôn mặt như một đứa trẻ vừa nghĩ ra trò chơi mới. An Như nhanh chóng đẩy ra, không chút do dự: "Tao chở mày cút." Cô nhìn Thế Anh với ánh mắt cương quyết, không chút nhượng bộ, như một nữ hoàng đang ra lệnh cho thần dân.

Thế Anh cười cười rồi leo lên xe, vẻ mặt thoáng chút thất vọng nhưng vẫn giữ nét tinh nghịch: "Mày chẳng bao giờ để con trai chở mình nhỉ?"

An Như khẽ nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai: "Ờ vì trong mắt tao chúng nó là đều là con gái." Cô giải thích hết sức ngắn gọn, không muốn đi sâu vào chủ đề này, như một người đang cố tránh bước vào vũng nước đục.

"Vl, cả Lục Nhiên cũng thế hửm?" Giọng Thế Anh vẫn còn đọng lại trong không gian, mang theo sự tò mò và một chút tinh nghịch, như một câu hỏi treo lơ lửng trong không khí, chờ đợi một câu trả lời có lẽ sẽ không bao giờ đến.

An Như khựng lại , gương mặt thanh tú được điểm tô bởi những tia nắng ấm áp, như một bức tranh sống động của tuổi trẻ và sự mơ mộng. Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh như thể đang chìm đắm trong một đại dương của ký ức và cảm xúc.

Ba tuần với Lục Nhiên - một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại chứa đựng cả một bản giao hưởng của tình cảm. Nó không giống như những mối quan hệ xã giao ngắn ngủi hay những cuộc tình chớp nhoáng mà An Như từng trải qua. Đây là một điều gì đó khác biệt, một bản nhạc jazz với những nốt trầm bổng bất ngờ, khi thì dồn dập như những nhịp tim hồi hộp, lúc lại nhẹ nhàng như làn gió xuân thoảng qua.

An Như cố gắng định nghĩa mối quan hệ này trong tâm trí. Bạn bè? Crush? Mập mờ? Hay đang trong giai đoạn theo đuổi? Cô lắc đầu, như thể đang cố gắng xua đi những suy nghĩ phức tạp. Có lẽ, "gần mập mờ" là cách diễn đạt gần nhất, nhưng vẫn không thể nắm bắt được hết những sắc thái tinh tế của tình cảm đang dần nảy nở.

Cuối cùng, An Như khẽ lắc đầu, như thể vừa thoát ra khỏi mê cung của những suy tư. Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá phản chiếu vào mặt đường tạo nên những vệt sáng ấm áp trên gương mặt thanh tú của cô.

An Như quay lại, đối diện với ánh mắt tò mò của Thế Anh. Một nụ cười bí hiểm nở trên môi, như đóa hoa đêm chậm rãi hé nở, An Như nhẹ nhàng hỏi: "Mày nghĩ sao?" Câu hỏi ngược lại như một cách để tránh né, như làn khói mỏng manh che đậy những suy nghĩ thật sự trong lòng cô.

Thế Anh suy nghĩ đăm chiêu, ánh mắt anh như đang dò xét, cố gắng đọc được những điều An Như chưa nói ra. Sau một hồi, cậu đáp: "Chắc là trên tình bạn nhỉ?"

An Như chỉ cười nhẹ.

Thế Anh đột ngột ghé sát, giọng nói trở nên nghiêm túc, như tiếng sấm vang lên giữa bầu trời quang đãng: "Mà nói nghe nè. Mối quan hệ gì thì tao không để ý nhưng đừng dính sâu vào thằng đấy, chỉ khổ thôi."

"Mày nói gì kinh thế? Khổ á? Không có đâu." An Như gạt bỏ ngay, giọng nói của cô mang theo chút bướng bỉnh và phản kháng.

An Như thở dài, ánh mắt suy tư nhìn đoạn đường phía trước.

Nói thích thì cũng không hẳn, con gái độ tuổi của An Như ai chả rung động rơi vào các cảm xúc bay bổng đơn thuần khi thấy một đứa con trai đẹp trai đúng gu mình. An Như không phải là một đứa tử tế gì, mối quan hệ với Lục Nhiên từ đầu đã chẳng trong sáng. Có lẽ do cả hai đều chán nản với cuộc sống hiện tại, nên mới rơi vào trò chơi tình cảm này, như hai con thiêu thân đùa với lửa, không ai chịu lùi bước trước.

Nhớ lại cảnh tượng Lục Nhiên đứng nói chuyện với Thanh Nhã. Cảm giác khó chịu lúc đó không phải là ghen tuông vì cơ bản An Như và Lục Nhiên đã là gì đâu chẳng qua giống hai đứa ngứa mồm tự lao vào nhau đồng ý cái danh nghĩa làm 'bạn' đấy chứ, cảm giác lúc đó có lẽ là sự khó chịu khi lần đầu tiên có một thằng dám ngang nhiên đi chung với cô mà còn nói chuyện tình tứ với con khác.

Cô muốn xem Lục Nhiên đang giở trò gì để rồi "đá" cậu ta một cú, nhưng ai ngờ chính cô lại là người bị "đá" trước. Lần đầu tiên trong lịch sử tình trường, An Như cảm thấy cay đến vậy. Nhưng cũng chính lúc này, cô mới nhận ra rằng Lục Nhiên, dù sao đi nữa, cũng là một người đáng để cô để tâm.

Hoàng Trần Lục Nhiên cậu ta... rất khá, theo cách riêng của mình.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua tán lá phượng vĩ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên con đường dẫn vào cổng trường. Khi dừng lại trước cổng trường, Thế Anh nhanh nhẹn nhảy xuống, thoăn thoắt đảm nhận vai trò "hiệp sĩ" cất xe cho An Như. Cử chỉ ga lăng ấy khiến An Như không khỏi mỉm cười, cô nhẹ nhàng giao phó chiếc xe thân thiết cho Thế Anh, rồi ung dung bước vào sân trường.

Vừa đặt chân vào hành lang lớp học, An Như bỗng giật mình khi một cánh tay ôm chặt lấy vai mình. Đó là Trân, cô bạn thân hoạt bát và nhiệt tình. "Quây quây quây," Trân vui vẻ chào hỏi, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông gió. Nhưng rồi, đôi mắt tinh anh của Trân nhanh chóng nhận ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt An Như. Cô nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ: "Sao nà? Trông mày sao tàn tạ như bị vợ bỏ vậy?" Câu nói nửa đùa nửa thật của Trân khiến An Như bật cười.

"Hơ hơ, tối qua xem phim ma ngủ không được," An Như thú nhận, giọng còn ngái ngủ. Trân lắc đầu, vừa ngạc nhiên vừa thán phục: "Vl tối muộn vậy vẫn xem phim, mày kinh thật."

Đúng lúc ấy, như một cơn gió lốc bất ngờ, Nhật Đăng xuất hiện, kéo Trân ra khỏi An Như với vẻ mặt giả vờ ghen tuông đáng yêu. "Đừng xán vào con Như," anh chàng nói, giọng đùa cợt nhưng ánh mắt lấp lánh tinh nghịch như những vì sao.

Trân ngơ ngác hỏi lý do, và Đăng, với nụ cười ranh mãnh như một chú mèo vừa bắt được chuột, thì thầm: "Tao ghen với con Như đấy." Rồi anh chàng lấy ra một hộp sữa, trao cho Trân như một món quà hòa giải. Hành động này khiến không khí xung quanh bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Trân, mặc dù cố tỏ ra khó chịu, vẫn không giấu được nụ cười rạng rỡ khi nhận lấy hộp sữa, má ửng hồng đáng yêu như những cánh hoa đào mùa xuân.

An Như tinh ý nhận ra tình cảm giữa hai người bạn, khéo léo lùi lại, tạo không gian riêng tư cho đôi bạn "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" kia. Cô nàng mỉm cười, cảm thấy ấm áp trước tình bạn đáng yêu này, như được sưởi ấm bởi ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai. Bất ngờ, Đăng quay sang An Như, đưa cho cô một chiếc túi quà siêu to, to đến mức có thể chứa cả một thế giới nhỏ bên trong: "Chị tao gửi ấy, bà mới đi Mĩ về nói mua cho mày."

"Rồi mày có không?" Trân tò mò hỏi, đôi mắt long lanh như thể đang nhìn thấy kho báu.

"Không," Đăng dứt khoát đáp, rồi nhoẻn miệng cười ẩn ý, như thể đang giấu một bí mật thú vị:

"Chị ta chỉ mua cho cờ rớt thôi." Đăng nói đầy ẩn ý.

Trân khẽ khoác vai An Như, cả hai bước đi thong thả trên con đường lát gạch đỏ au, dưới tán cây phượng vĩ rợp bóng như một mái nhà xanh mát. Không gian trường học bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót líu lo trên cành. Trân vừa đi vừa trêu chọc bạn mình với giọng đùa cợt: "Sắp canon lại chưa?"

Cả Đăng và Trân cùng bật cười, thật ra Trân phải công nhận An Như hiếm khi gắn bó trong mối quan hệ tình cảm lâu dài với ai gần đây nhất chính là pha Hoàng Trần Lục Nhiên lấy danh nghĩa làm bạn với kỉ lục dây dưa với An Như được ba tuần và được tặng cho một phát hôn trán. Nhưng trước Lục Nhiên, còn có một người khác, người mà Trân không thể không thừa nhận là đẳng cấp hơn nhiều.

Thậm chí đã khiến cho "bông hồng kiêu ngạo" Hoàng Ngọc An Như phải chủ động theo đuổi. Trân mỉm cười, nhớ lại những khoảnh khắc An Như lóng ngóng, vụng về trong vai trò người theo đuổi. Trân chợt nhớ về một buổi chiều thu năm nào, khi An Như còn là cô học trò lớp 10 ngây thơ. Nhật Đăng nhờ Trân đưa đồ cho chị Hoàng Anh, một sinh viên năm cuối đại học. Trân đang loay hoay vì trường chị Hoàng Anh cách xa đến 16 cây số, thì bắt gặp An Như đang nằm dài trên ghế sofa, vẻ mặt buồn chán.

Không đắn đo, Trân rủ An Như đi cùng. Khi họ đến nơi, hình ảnh chị Hoàng Anh hiện ra trước mắt như một bức tranh phác họa về sự nổi loạn: mái tóc tomboy cá tính, điếu thuốc kẹp hờ trên môi, đôi mắt sắc lẹm đang tập trung vào việc trát tường.

An Như, vốn đang uể oải vì buồn ngủ, bỗng như được tiếp thêm năng lượng. Đôi mắt cô bừng sáng, như có ngọn đèn pha vừa được bật lên trong tâm hồn. Trân không khỏi bật cười khi thấy An Như đứng sững, hai tay vỗ nhẹ vào nhau, vẻ mặt hớn hở như vừa khám phá ra kho báu.

"Vợ tao không nói nhiều," An Như nói hớn hở, giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Và từ đó Trân chứng kiến cảnh An Như hóa về tình trạng như một kẻ si tình trong tình yêu ngày nào cũng đưa đón chị Hoàng Anh đi học trên con đường dài tận mười sáu cây số, mua bánh mua kẹo, tặng quà đủ các loại trên đời tất nhiên là có cả mấy câu sến sẩm nữa nhưng mà khổ nỗi chị Hoàng Anh lúc đó chỉ coi An Như như em gái nên cái cuộc tình đơn phương ấy nhanh chóng tan nát khi Hoàng Anh ra nước ngoài du học. An Như hơi suy sụp tí nhưng cũng nhanh chóng hồi phục mà tiếp tục đi trên con đường khai sáng thế giới của mình.

Thế nhưng, số phận trớ trêu thay, chị Hoàng Anh lại chỉ xem An Như như một cô em gái đáng yêu. Mối tình đơn phương ấy càng trở nên mong manh khi Hoàng Anh quyết định du học nước ngoài. An Như, dù có chút suy sụp, nhưng với bản tính mạnh mẽ, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và tiếp tục con đường "khai sáng thế giới" của mình.

Cuộc đời đúng là khó đoán. Giữa năm lớp 11, như một cơn gió xoáy bất ngờ, chị Hoàng Anh quay trở lại và bày tỏ mong muốn xây dựng mối quan hệ với An Như. Nhưng lúc này, "bông hồng kiêu ngạo" An Như đã quyết định khép lại trái tim mình. Cô thẳng thừng từ chối, dù vậy, Hoàng Anh vẫn kiên trì theo đuổi đến tận bây giờ, như thể đang trả lại những gì An Như đã dành cho mình trước đây.

"Tao đi lấy sổ đầu bài đây, cầm hộ tao vào lớp." An Như nói, đưa cho Trân chiếc túi xinh xắn. Cô vỗ nhẹ vai bạn, nụ cười tinh nghịch nở trên môi trước khi rời đi, để lại Trân với chiếc túi và những suy nghĩ dang dở.

Nhiệm vụ lấy sổ đầu bài vốn thuộc về Gia Minh. Nhưng hôm nay, do một pha bốc đầu xe máy bất thành nhằm gây ấn tượng với cô nàng trong mộng, Gia Minh đành ngồi yên trên lớp với cái chân bó bột to đùng, miệng không ngừng kể lể về "chiến tích" của mình. Thế là An Như, với vẻ mặt chán chả muốn nói đành phải "vác cái thân già" đi lấy hộ nó.

An Như lững thững vào phòng để lấy sổ, nhìn đi nhìn lại có mỗi sổ lớp 12 - Lí còn lớp 12 - Toán của mình thì chả thấy đâu. Giờ cũng gần vào 15 phút đầu giờ rồi nên lớp lí cũng lấy rồi chứ, lẽ nào nhầm với lớp toán.

Có thể lắm.

An Như cầm sổ của lớp lí lên rồi đi tìm phòng để hỏi xin lại sổ đầu bài của lớp mình. Gần vào lớp mà chúng nó còn tám chuyện rất say mê ở hành lang.

An Như khẽ khàng tiến đến gần Bích Trâm, lớp trưởng lớp lí, với vẻ mặt tò mò lẫn chút tinh nghịch. Cô nàng dùng ngón tay thon dài chọt nhẹ vào cánh tay mềm mại của Trâm, tạo nên một cảm giác ngứa ngáy khiến Trâm phải quay lại. An Như ghé sát tai bạn, thì thầm với giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng: "Lớp mày lấy sổ đầu bài chưa?"

Trâm, với đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên, nhìn An Như đáp lại: "Nãy thấy Lục Nhiên lấy rồi mày. Chắc nó vẫn đang giữ để ghi tiết học nữa hay sao ấy, chưa thấy sổ trên bàn giáo viên." Câu trả lời này khiến An Như càng tò mò hơn, cô tiếp tục hỏi: "Ồ, vậy mày có biết Lục Nhiên đâu không?" Hy vọng rằng mình sẽ sớm tìm ra manh mối để giải quyết vấn đề.

Trâm, với vẻ mặt hơi lúng túng, đáp lại không chắc chắn lắm: "Trong lớp hay sao ấy." An Như gật đầu, rồi nhẹ nhàng thò đầu vào lớp học. Không gian lớp học lúc này vẫn còn khá thưa thớt, chỉ lác đác vài học sinh. Cô nàng đảo mắt quét một vòng, tìm kiếm dấu hiệu của Lục Nhiên.

Bỗng nhiên, ánh mắt của An Như dừng lại ở góc trong cùng của lớp. Cô chú ý đến cái rèm cửa sổ đang khẽ động đậy một cách kỳ lạ. Cô nhìn kĩ hơn nhận ra có hai bóng người đang ẩn mình sau tấm rèm, có vẻ như đang làm điều gì đó khá riêng tư. An Như không quá ngạc nhiên khi thấy hai người đó đang hôn nhau say đắm. Dù sao, cảnh tượng này cô cũng thấy nhiều trong lớp mình rồi cũng không có gì ngạc nhiên.

Đang mải mê quan sát, An Như giật mình khi cảm nhận một cú đập mạnh vào vai. Cô quay lại và thấy Hùng đang đứng đó với nụ cười tinh quái: "Bro làm gì ở đây đấy?" 

An Như nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi: "Mày biết Lục Nhiên ở đâu không?"

Hùng không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép và hướng mắt về phía rèm cửa trong góc. Rồi bất ngờ, cậu ta hét lớn: "Hoàng Trần Lục Nhiên! An Như của mày gọi kìa." Câu nói của Hùng khiến An Như có chút khó chịu, cô nhanh chóng đính chính: "Thêm chữ bạn vào."

Hùng đáp lại câu hỏi của An Như bằng một giọng nửa đùa nửa thật: "Thì trước sau gì chả thế." Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như muốn đấm người của cô, cậu ta đành phải nhượng bộ, giọng có chút gượng gạo: "Ờ thì BẠN An Như." Cậu nhấn mạnh chữ "bạn" như thể đang cố gắng xoa dịu một con mèo hoang đang nổi cáu.

Như một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ, Lục Nhiên bước ra từ sau tấm rèm cửa sổ màu xanh nhạt, nở nụ cười đầy ẩn ý. Ánh nắng buổi sáng hắt qua khe cửa, tô điểm lên mái tóc đen mượt của cậu ta một màu nâu đồng ấm áp. Theo sau là Thanh Nhã, dáng người thon thả, bước đi uyển chuyển như một nữ hoàng vừa giành được chiến thắng vẻ vang.

Lục Nhiên tiến đến gần An Như, hương nước hoa nồng nặc của Thanh Nhã vẫn còn vương vấn trên người cậu ta, xộc thẳng vào mũi An Như như một lời thách thức câm lặng. Mùi hương ngọt ngào pha lẫn vị đắng của sự phản bội. Trên cổ áo trắng tinh khôi của Lục Nhiên, một vết son môu nhỏ - chắc hẳn là của Thanh Nhã - nổi bật như một dấu ấn chiến thắng.

Thanh Nhã khẽ cười, ánh mắt liếc xéo An Như một cái đầy ẩn ý. Đôi mắt cô ta long lanh như hai viên ngọc bích, chứa đựng sự đắc thắng và một chút thương hại. Rồi cô ta nhẹ nhàng cụp mi, bước ra ngoài lớp với dáng vẻ kiêu hãnh của một nữ hoàng vừa chinh phục được vương quốc mới. Thanh Nhã như một con báo cái vừa khẳng định lãnh thổ của mình, để lại sau lưng một bầu không khí ngột ngạt, nặng trĩu những cảm xúc không tên.

Hùng chỉ cười nhẹ đầy ẩn ý rốt cuộc cậu cũng không hiểu Lục Nhiên đang định làm gì mà làm trò kia, nhìn cái bộ dạng son môi trên áo tóc tai bù xù của cậu ta chắc đang định kiểm tra An Như nhỉ? Cậu quay sang quan sát biểu cảm của An Như. Cậu ta không hề bất ngờ khi thấy vẻ mặt trung lập, gần như vô cảm của cô bạn. Dù gì đi nữa, đó cũng là biểu cảm mà cậu nhìn thấy nhiều nhất ở An Như - một lớp mặt nạ vững chắc, không ai có thể đoán được những suy nghĩ đang diễn ra sau đó. Như một bức tranh trừu tượng, khó hiểu nhưng lại cuốn hút đến kỳ lạ.

Hùng khẽ cười khẩy thích thú khi thấy cái pha biểu cảm kia.

Có mùi sai nước cờ rồi.

Nghĩ rồi cậu ta lặng lẽ rời khỏi cửa lớp học, bước chân nhẹ nhàng như không muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đang bao trùm. Để lại An Như một mình đối mặt với tình huống éo le, như một nữ diễn viên cô độc trên sân khấu vắng người xem.

Trước cửa phòng học giờ đây chỉ còn lại An Như và Lục Nhiên, vì đang đứng ở cửa sau nên mấy đứa đang tập trung ở hành lang kia không mấy để ý hoặc là cảm thấy bầu không khí tỏa ra có chút ngột ngạt nên chúng nó chỉ dám giả vờ như mình không quan tâm. 

An Như cũng chẳng quan tâm lắm dù gì tên cô đã bị réo lên khắp mọi mặt trận từ nhóm chat ẩn đến confession của trường rồi chả biết đứa nào lôi cái mấy cái video hậu trường hồi chụp ảnh còn tâm lí chọn góc quay nên nhìn An Như với Lục Nhiên như đang tình tứ lắm ấy...mà đúng là có chút thật. Nhưng cũng chả sao, dù gì cô cũng chả để ý lắm nói sao nói nhà bao việc ai rảnh đâu ngồi đọc từng tí một xem người ta nghĩ gì về mình.

Trong không gian tĩnh lặng đó, Lục Nhiên quay lại, cúi xuống sao cho mặt mình ngang với An Như, giọng nói mang theo một chút trêu chọc: "An Như đến tìm tôi hửm?"

An Như, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đáp lại một cách ngắn gọn: "Ừ, hình như lúc nãy cậu lấy nhầm sổ lớp tôi." Cô đưa quyển sổ cho Lục Nhiên, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Nhiên, với vẻ uể oải giả tạo, nhận lấy quyển sổ từ An Như. Ánh nắng chiều dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ lớp học, tạo nên những vệt sáng nhảy múa trên mái tóc đen mượt của cậu. "Vậy à? Đợi tôi chút." Cậu ta nói, giọng trầm ấm như tiếng nhạc du dương. Với bước chân thong thả, Lục Nhiên tiến vào lớp, mỗi bước đi như một điệu valse nhẹ nhàng trên sàn nhà lắp đá hoa.

Cậu ta khom người, thò tay dưới gầm bàn, động tác uyển chuyển như một vũ công đang biểu diễn. Quyển sổ đầu bài được lấy ra, Lục Nhiên kiểm tra nó với sự tỉ mỉ của một nghệ nhân đang ngắm nghía tác phẩm của mình. Xoay người, cậu quay lại chỗ An Như đang đứng, ánh mắt như chứa đựng cả bầu trời sao đêm. "Của An Như đây." Lục Nhiên mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa ánh bình minh xua tan màn đêm, rồi đưa quyển sổ cho An Như.

An Như nhận lấy, khẽ nói "Cảm ơn" bằng giọng nhỏ như tiếng gió thì thầm. Cô định quay người đi về, nhưng bất ngờ, bàn tay ấm áp của Lục Nhiên nhẹ nhàng giữ cánh tay cô lại. Ánh mắt cậu ta lóe lên một tia sáng khó hiểu, như ánh trăng vừa ló dạng sau đám mây đêm, ẩn chứa điều gì đó chưa được nói ra.

"Đừng đi sớm thế, ở lại với tôi chút." Lục Nhiên nói, giọng dịu dàng như làn gió xuân, rồi nhẹ nhàng vén một lọn tóc lên vành tai An Như. Cử chỉ ấy khiến không khí xung quanh như ngưng đọng, thời gian như chậm lại.

"Mất ngủ hửm?" Cậu hỏi, ánh mắt quan tâm như đang dò xét những vầng thâm nhỏ dưới đôi mắt cô.

"Ừ." An Như đáp, giọng nhỏ như hơi thở.

"Nhớ tôi?" Lục Nhiên hỏi, nụ cười tinh nghịch như đứa trẻ vừa nghĩ ra trò chơi mới.

"Không." An Như đáp gọn lỏn.

An Như cảm thấy sao tên này lại lộ liễu và trực tiếp hỏi thẳng thế.

Thôi nào lôi mấy câu tán tỉnh ẩn của cậu ra đi chứ.

Lục Nhiên cười nhẹ, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió. Cậu nắm lấy cổ tay An Như, nhẹ nhàng dẫn vào túi áo mình. "Bốc một nắm lớn nào." Lục Nhiên nói, giọng dỗ dành như đang mời gọi một đứa trẻ khám phá kho báu bí mật.

An Như nghe lời bốc một nắm kẹo trong túi cậu ta rồi lôi ra. Ánh mắt cô sáng lên như sao trời khi nhận ra đó toàn là kẹo mâm xôi, hương thơm ngọt ngào tỏa ra, làm không khí quanh họ thêm phần dịu dàng.

"Tay kia nào." Lục Nhiên lại cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô, như nâng niu một bông hoa mỏng manh, dẫn vào túi áo bên kia. An Như, lần này với nụ cười rạng rỡ, lại lôi ra một nắm kẹo nữa.

Hai tay An Như giờ đây đầy ắp kẹo, như thể cô đang ôm trọn cả một mùa xuân rực rỡ. Khuôn mặt cô sáng bừng lên, đôi mắt long lanh niềm hạnh phúc đơn sơ, tựa như một đứa trẻ vừa nhận được món quà mình hằng ao ước. Đừng nghĩ cô dễ dãi, cô rất thích kẹo mâm xôi nó là cả một bầu trời kỉ niệm của cô luôn í đến nỗi đang buồn mà chỉ cần thấy nó cô đã vui chết mẹ mặc kệ sự tình rồi.

Nụ cười rạng rỡ nở trên môi, An Như khẽ thì thầm lời cảm ơn, rồi nhẹ nhàng nhét từng viên kẹo vào túi áo, cẩn thận như thể đang cất giữ những viên ngọc quý.

Lục Nhiên nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự thích thú và tò mò. Cậu tiến lại gần hơn, hơi thở nhẹ nhàng phả vào không khí ấm áp giữa hai người: "Không có gì đâu, nhưng tôi thật sự tò mò, vì sao An Như lại thích kẹo đến vậy? Có biết sâu răng không?"

An Như đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, nhe hết cả hàm răng trắng bóng, trông vừa hài hước vừa đáng yêu một cách kỳ lạ. Nụ cười ấy khiến Lục Nhiên không thể kìm nén được tiếng cười sảng khoái, cậu đưa tay bẹo nhẹ má An Như, cử chỉ vừa thân thiện vừa tinh nghịch.

"Này, đừng có mà bẹo má tôi!" An Như phản ứng nhanh như cắt, tay vung lên đánh một cái vào tay Lục Nhiên, đủ mạnh để khiến cậu phải nhăn mặt. Lục Nhiên, dù hơi đau, vẫn không thể giấu được nụ cười: "Nào nào, hãy là một quý cô hiền lành chứ."

An Như nhún vai, vẻ mặt đầy tinh nghịch: "Tôi chẳng có hứng thú với cái hình ảnh ấy đâu." Cô lại nở nụ cười nhe răng đặc trưng của mình, khiến không khí xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.

Lục Nhiên, lần này thận trọng hơn, chỉ dám bật cười mà không dám có hành động gì thêm: "Thôi, về lớp thôi." Rồi cậu nói thêm, giọng có chút luyến tiếc: "Lát gặp nhé."

"Hứ, tôi mà thèm gặp cậu mới lạ." An Như đáp lại, giọng điệu đùa cợt. Cô quay mặt bước đi, nhưng không quên lè nhẹ lưỡi về phía Lục Nhiên. Rồi, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay phắt người lại, trên môi nở một nụ cười nhẹ, tinh nghịch mà dịu dàng. Bóng hình cô khuất dần trong ánh nắng buổi sáng.

...

Cô Tuyết, một giáo viên tiếng Anh trẻ trung và đầy nhiệt huyết, bước vào lớp học với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Hôm nay, cô quyết định dạy về chủ đề tình yêu đôi lứa, một đề tài mà cô nắm rõ như lòng bàn tay - có lẽ do kinh nghiệm phong phú từ những mối tình chớp nhoáng thời sinh viên. Cô Tuyết bắt đầu bài giảng với giọng điệu hào hứng, như thể đang kể chuyện tình của chính mình, mỗi câu nói của cô như một mũi tên Cupid, bắn trúng tim đen của từng học sinh.

Không khí trong lớp học bỗng trở nên sôi động hẳn lên. Mặt các em đỏ bừng lên như những quả cà chua chín mọng, có vẻ như đang cố gắng không biến thành người ngoài hành tinh vì xấu hổ. Một số em khác thì cười khúc khích như thể vừa nghe được câu chuyện cười bá đạo nhất thế kỷ. Tiếng xì xào, cười đùa lan tỏa khắp phòng học, tạo nên một bầu không khí vừa hào hứng vừa e thẹn.

Trong khi đó, An Như ngồi ở cuối lớp, tay đang mải mê xoay xoay đồng xu như một ảo thuật gia tập sự. Cô nàng để đồng xu luồn lách qua từng kẽ ngón tay một cách thuần thục, như thể đang cố gắng tìm lối thoát khỏi bài giảng "nguy hiểm" này.  Ánh mắt An Như lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi những tán cây đang khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, tạo nên một khung cảnh yên bình đối lập với không khí sôi nổi trong lớp. Qua khung cửa sổ, cô có thể thấy những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm, như đang mời gọi tâm trí cô bay bổng theo chúng. Tiếng chim hót véo von từ xa vọng lại, như một bản nhạc dịu dàng đệm cho khung cảnh thanh bình bên ngoài.

"Rồi rồi rồi, tám thế đủ rồi." Cô Tuyết vỗ vỗ tay ý bảo cả lớp im lặng rồi nói thêm: "Còn mấy chục phút nữa thì viết cho cô một bài tiếng anh dựa vào các từ ngữ trong bài học hôm nay nhé."

Lớp học lại xôn xao như một tổ ong vỡ. Tiếng bút chì cọ xát trên giấy, tiếng thì thầm trao đổi ý tưởng, và đôi khi là tiếng thở dài nhẹ nhõm khi một ý tưởng bất chợt lóe lên trong tâm trí. Mười phút trôi qua trong không khí náo nhiệt ấy, như thể thời gian đang chơi trò trốn tìm với những tâm hồn trẻ thơ đang miệt mài sáng tạo. 

An Như ngồi đó, im lặng giữa biển người ồn ào. Đôi mắt cô như đang nhìn vào khoảng không, nhưng tâm trí đang bay bổng trong thế giới riêng của mình. Lục lọi trong kho tàng ngôn từ, như một thợ lặn tìm kiếm những viên ngọc quý giá nhất dưới đáy đại dương của trí tưởng tượng. Rồi, như thể vừa tìm thấy kho báu, đôi mắt An Như bỗng sáng lên. Cô cầm bút lên và bắt đầu viết, những con chữ tuôn trào như một dòng suối mát lành sau cơn mưa rào.

You're almost better than chocolate, my dear. Your presence melts my heart like the finest cocoa, spreading warmth through my entire being. Your sweetness lingers on my mind, more irresistible than any confection. The way you smile is richer than the most decadent truffle, and your laughter is more intoxicating than the headiest dessert wine. Just like the perfect chocolate, you bring joy to my darkest days and make every moment more delightful. I crave your company more than any sugary treat, for you are the ultimate indulgence that satisfies my soul.

*Tạm dịch: Anh gần như còn tuyệt vời hơn cả sô-cô-la, anh yêu ạ. Sự hiện diện của anh làm tan chảy trái tim em như thể loại ca-cao thượng hạng nhất, lan tỏa hơi ấm khắp cơ thể em. Vị ngọt ngào của anh đọng lại trong tâm trí, hấp dẫn hơn bất kỳ món tráng miệng nào. Nụ cười của anh thật đậm đà hơn cả viên truffle ngon nhất, và tiếng cười của anh say đắm hơn cả loại rượu tráng miệng nồng nàn nhất. Giống như một miếng sô-cô-la hoàn hảo, anh mang lại niềm vui cho những ngày u ám nhất của em và khiến mọi khoảnh khắc trở nên tuyệt vời hơn. Em khao khát được ở bên anh hơn bất kỳ món ngọt nào, bởi vì anh chính là sự thỏa mãn tột cùng cho tâm hồn em.*

Thế Anh, ngồi bên cạnh, không thể kìm lòng được trước sự tò mò. Cậu nghiêng người, cố gắng đọc những dòng chữ đang hiện ra trên trang giấy của An Như. Đôi mắt cậu mở to, rồi nhíu lại, và cuối cùng là một nụ cười khó hiểu. "Đọc muốn tiểu đường luôn ấy," Thế Anh thì thầm, giọng đùa cợt nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ. "Mày định giết ai đó bằng độ ngọt từ cái bài văn đó hả?"

An Như khẽ lắc đầu, nụ cười tinh nghịch nở trên môi như một đóa hoa đang hé nở dưới ánh bình minh. Cô nhẹ nhàng gỡ tay Thế Anh ra, động tác nhẹ nhàng như lướt trên phím đàn. Giọng cô nửa đùa nửa thật, như tiếng chuông gió trong gió nhẹ: "Thì tao chỉ viết theo cảm tính thôi, cô đâu yêu cầu là thể loại văn gì đâu? Vả lại mày đừng có mà nói tiểu đường, văn tán gái của mày chẳng khác mẹ gì tao đâu." 

Cô quay lại, ánh mắt lấp lánh vẻ ranh mãnh như những vì sao đêm. Môi cô cong lên trong một nụ cười tinh quái khi cô thì thầm: "Trap boy chẵn lẻ của năm ha." 

Thế Anh nhíu mày, vẻ không hiểu xen lẫn tò mò: "Gì chẵn lẻ mày? Làm như tao là con bạc ấy."

An Như bật cười khúc khích, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió. Cô giải thích, giọng đầy vẻ tinh quái: "Thì đấy, ngày chẵn yêu một em, ngày lẻ lại yêu em khác." Cô ngâm nga như đang kể chuyện cổ tích, mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch, tay vẽ vời trong không trung như đang dệt nên một câu chuyện tình lãng mạn.

Thế Anh vội vàng phản đối, giọng có chút bối rối xen lẫn vẻ ngượng ngùng: "Ê không có nha mày. Bữa này tao đang tạm dừng, nghỉ ngơi tu dưỡng bản thân đấy." Cậu cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng khóe môi vẫn không giấu được nụ cười.

An Như không buông tha, bồi thêm một câu đầy ẩn ý, giọng điệu như đang bóc phốt: "Chứ không phải ế à? Thôi cũng có tuổi rồi." Cô nháy mắt ranh mãnh, vẻ mặt như thể vừa khám phá ra bí mật động trời.

Thế Anh không nhịn được, cốc nhẹ vào đầu An Như, vừa trêu chọc vừa có chút bực mình: "Mày ngứa mồm hả con?"

An Như giả vờ nhăn mặt đau đớn, nhưng không giấu được nụ cười tinh quái: "Suỵt, đừng gọi tao là con. Hãy gọi là chị An Như." Cô nghiêm trang bày tỏ, như thể đang đòi một danh hiệu cao quý, tay vung vẩy như đang cầm vương miện.

Thế Anh chỉ biết lắc đầu, cười mỉm đầy ẩn ý: "Thôi đi mày, cứ mơ tiếp đi. Chờ đến khi nào tóc bạc răng long thì may ra mới có ai gọi mày bằng chị đấy à không bà cô mới đúng." Cậu vừa nói vừa nhìn An Như với ánh mắt nửa thương hại, nửa trêu chọc, như thể đang nhìn một đứa em gái nhỏ đang mơ mộng viển vông.

"Suỵt đừng gọi ai là bà cô, khéo ăn tát đấy." An Như nói rồi khẽ cười, đôi mắt lấp lánh ánh tinh nghịch trong khi tay cô vẫn không ngừng xoay chiếc đồng xu bạc mòn nhẵn. Đó là một thói quen vô thức mà cô thường làm mỗi khi đắm chìm trong dòng suy tưởng. Ánh nắng gần trưa len lỏi qua khung cửa sổ, tạo nên những vệt sáng dịu nhẹ trên mái tóc đen mượt của cô.

Ánh mắt Thế Anh dán chặt vào gương mặt An Như như thể vừa khám phá ra một bí mật động trời. Rõ ràng cậu nghe đồn thằng Hùng nói An Như thấy Lục Nhiên díu díu mập mờ cùng Thanh Nhã trong lớp mà bộ nó không tức tí nào hả? Một đứa trap girl kiêu ngạo chưa bao giờ gặp phải cái chuyện đối tượng mập mờ lại đi chung với đứa khác. Nếu không thích thì ít ra cũng phải tức chứ. Tự yên giờ còn bày ra bộ mặt như chả có gì quan trọng ấy, cái vẻ mặt mưu tính ranh mãnh của nó đi đâu rồi.

Lẽ nào con An Như bị tráo mất.

Nghĩ vậy Thế Anh vội hỏi: "Mày có còn là mày không đấy? Hay bị Lục Nhiên chơi ngải rồi."

An Như im lặng một lúc, đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, như đang cân nhắc câu trả lời. Rồi cô nhún vai, vẻ mặt bình thản đến kinh ngạc: "Cũng có thể." Cô nói, giọng nhẹ nhàng như thể đang bàn về dự báo thời tiết cuối tuần.

Thế Anh nhướng mày, vẻ mặt cậu là một hỗn hợp của sự kinh ngạc: "Thẳng thắn ghê. Vậy nếu mày biết cách chơi của nó, mày có cảm thấy đau khổ không?"

An Như bật cười, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió. "Thôi nha mày, đừng có drama hóa mọi chuyện. Tao có rung động một chút, nhưng chưa đến mức 'chết đi sống lại' đâu."

Kiểu chơi của Lục Nhiên, cô nghe nhiều rồi. Nào là bắt cá đủ loại hot girl, mẫu ảnh, hoa khôi... Quanh cậu ta, gái chẳng thiếu. Nhưng cái cô tò mò, liệu cậu ta tiếp cận tao có phải chỉ để hoàn thiện bộ sưu tập của mình không? Nếu vậy thì cứ nói thẳng đi, yêu chơi chơi rồi chia tay, có phải đỡ tốn công làm bạn bè không?

Thế Anh nhếch môi cười, vẻ mặt cậu có chút gì đó khó hiểu. "Ờ, để xem."

An Như chợt nhíu mày, ánh mắt cô trở nên sắc lẹm.

"Chúng mày đang cược gì với nhau à?" 

An Như khẽ lắc đầu, nửa đùa nửa thật: "Mày cũng khác mẹ gì tao đâu." Cô quay lại, giọng cợt nhả: "Trap boy chẵn lẻ."

Thế Anh nhíu mày, vẻ không hiểu: "Gì chẵn lẻ mày."

An Như cười khúc khích, giải thích: "Thì đấy ngày nào mày chả yêu một em." Cô ngâm nga như đang kể chuyện cổ tích, mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.

Thế Anh vội vàng phản đối, giọng có chút bối rối: "Ê không có nha mày, bữa này tao đang tạm dừng."

An Như không buông tha, bồi thêm một câu đầy ẩn ý: "Chứ không phải ế à? Thôi cũng có tuổi rồi." Cô nháy mắt, vẻ mặt đầy ranh mãnh.

Thế Anh không nhịn được, cốc nhẹ vào đầu An Như: "Mày ngứa mồm hả con?"

An Như giả vờ nhăn mặt đau đớn, nhưng không giấu được nụ cười: "Suỵt đừng gọi tao là con, hãy gọi là chị An Như." Cô nghiêm trang bày tỏ, như thể đang đòi một danh hiệu cao quý.

Thế Anh chỉ biết lắc đầu, cười mỉm: "Thôi đi mày cứ mơ tiếp đi." Anh vừa nói vừa nhìn An Như với ánh mắt nửa thương hại, nửa trêu chọc.

An Như khẽ cười, đôi mắt lấp lánh ánh tinh nghịch trong khi tay cô vẫn không ngừng xoay chiếc đồng xu bạc mòn nhẵn. Đó là một thói quen vô thức mà cô thường làm mỗi khi đắm chìm trong dòng suy tưởng. Ánh nắng gần trưa len lỏi qua khung cửa sổ, tạo nên những vệt sáng dịu nhẹ trên mái tóc đen mượt của cô.

Ánh mắt Thế Anh dán chặt vào gương mặt An Như như thể vừa khám phá ra một bí mật động trời: "Này, đừng nói là mày đã bị Lục Nhiên 'under spell' rồi nhé?"

An Như im lặng một lúc, đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, như đang cân nhắc câu trả lời. Rồi cô nhún vai, vẻ mặt bình thản đến kinh ngạc: "Cũng có thể." Cô nói, giọng nhẹ nhàng như thể đang bàn về dự báo thời tiết cuối tuần.

Thế Anh nhướng mày, vẻ mặt cậu là một hỗn hợp của sự kinh ngạc: "Thẳng thắn ghê. Vậy nếu mày biết cách chơi của nó, mày có cảm thấy đau khổ không?"

An Như bật cười, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió. "Thôi nha mày, đừng có drama hóa mọi chuyện. Tao có rung động một chút, nhưng chưa đến mức 'chết đi sống lại' đâu."

Kiểu chơi của Lục Nhiên, cô nghe nhiều rồi. Nào là bắt cá đủ loại hot girl, mẫu ảnh, hoa khôi... Quanh cậu ta, gái chẳng thiếu. Nhưng cái cô tò mò, liệu cậu ta tiếp cận tao có phải chỉ để hoàn thiện bộ sưu tập của mình không? Nếu vậy thì cứ nói thẳng đi, yêu chơi chơi rồi chia tay, có phải đỡ tốn công làm bạn bè không?

Thế Anh nhếch môi cười, vẻ mặt cậu có chút gì đó khó hiểu. "Ờ, để xem."

An Như chợt nhíu mày, ánh mắt cô trở nên sắc lẹm.

"Chúng mày đang cược gì với nhau à?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro