Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư, với vẻ mặt nghiêm túc giả vờ, đáp: "May là không phải xe đạp bình thường đấy."

Trân nhanh nhảu chen vào: "Ờ, nếu là xe đạp bình thường thì có khi cả lũ đã có cơ hội 'tắm' ao miễn phí rồi ấy!"

Nạn nhân tiếp theo trong trò chơi đầy thú vị này là Lâm, chàng trai hùng hổ bốc lá bài dare với vẻ mặt hào hứng lẫn lo lắng. Đôi mắt cậu mở to khi đọc to nội dung thử thách: "Nếu bạn phải lựa chọn quay lại với người yêu cũ, bạn sẽ chọn ai?"

Câu hỏi vừa dứt, cả đám bạn vỡ òa trong tiếng cười và ánh mắt tò mò, tất cả đều hướng về phía Thư. Không khí căng thẳng bao trùm, như thể có thể cắt được bằng dao.

Thư, với ánh mắt sắc lẹm và nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, nhìn Lâm đầy thách thức: "Anh cứ chơi cho em xem." Giọng cô ngọt ngào nhưng ẩn chứa một sự đe dọa không lời, khiến Lâm nuốt nước bọt đánh ực. Chàng trai tội nghiệp cố gắng tìm lời biện minh, nhưng chỉ thốt ra được vài tiếng

"Nhưng... nhưng..." ngập ngừng.

Thư nạt ngay: "CHƠI NGAY!"

Lâm, với vẻ mặt như thể đang đối diện với tử thần, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu màn trình diễn đầy khéo léo của mình: "Rồi rồi, đừng mắng anh nhé. Giả thiết thôi mà, có mắng thì mắng con Như đã tự in ra cái bộ bài quái quỷ này ấy."

An Như, người vô tội vạ bị lôi vào cuộc, chỉ biết trợn mắt ngạc nhiên, miệng há hốc như muốn nói "Tại sao lại là tôi?"

Cuối cùng, với giọng run run như sắp khóc, Lâm đánh liều nói, cổ họng khô khốc như vừa nuốt phải một nắm cát sa mạc: "Nếu mà chọn một người yêu cũ để quay lại mà không xảy ra điều gì liên quan đến tính mạng ấy..."

Cậu liếc nhìn Thư, đôi mắt to tròn như con thỏ bị đèn pha chiếu thẳng vào mặt

"...thì xin phép tao sẽ quay lại với người yêu cũ đầu tiên. Vì mối tình đó chưa quá lâu, mới được 1 tuần thôi, nên còn nhiều thứ khám ph--."

Bỗng nhiên, một vật thể bay vút qua không trung, và trước khi Lâm kịp nhận ra, anh đã "ăn" ngay một chiếc dép, chính xác và nhanh gọn như một cú đánh home-run trong trận bóng chày World Series. Thư, với vẻ mặt của một võ sĩ giác đấu La Mã sẵn sàng kết liễu đối thủ, cầm chiếc dép còn lại đứng lên, giọng lạnh như băng Bắc Cực: "Còn nhiều thì để khám phá à?"

Lâm, với bản năng tự vệ yếu ớt, lắp bắp: "Ơ kìa vợ." Nhưng câu nói này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

"Dừng gọi tao là vợ, tao ghét mày." Thư gằn giọng, mỗi từ như một mũi tên găm thẳng vào trái tim yếu đuối của Lâm. An Như và Lục Nhiên đứng bên cạnh, cười một cách độc ác, như thể đang xem một vở hài kịch đen tối nhất của Shakespeare.

Lâm, với nỗ lực cuối cùng để cứu vãn tình hình, cố gắng giải thích: "Nhưng mà mà em ơi đó là giả thiết mà." Lời nói của cậu lúc này nghe chẳng khác nào tiếng kêu thảm thiết của một chú chuột đang bị mèo vờn.

Lục Nhiên, với vẻ mặt của một nhà tâm lý học đang nghiên cứu một ca đặc biệt thú vị, hỏi: "Rồi vì sao chia tay?"

"Do chán." Lâm trả lời ngay không thèm suy nghĩ, ngắn gọn như thể vừa ký vào bản án tử hình của chính mình.

Chát! Âm thanh giòn tan của chiếc dép thứ hai va chạm với khuôn mặt đáng thương của Lâm vang lên, như tiếng vỗ tay chúc mừng cho màn kịch vừa kết thúc.

"Đồ tồi." Thư nạt, giọng điệu như một nữ hoàng đang tuyên án. Rồi cô đá Lâm ra chỗ An Như ngồi, mạnh mẽ như thể đang tống khứ một món đồ cũ không còn giá trị.

Lâm, trong giây phút ấy, trông chẳng khác nào một con rối bị đứt dây, nằm bẹp dí trên sàn, với niềm hy vọng cuối cùng là có thể hòa tan vào nền nhà và biến mất khỏi cuộc đời đầy bi kịch này.

An Như cười đúng sung sướng.

"Con An Như mày dám cười tao mày chết với bố," Lâm hùng hổ tuyên bố, rồi xoay chai một cách quyết đoán. Như một trò đùa của số phận, chai chỉ thẳng vào An Như, khiến cả nhóm vỡ òa trong tiếng reo hò phấn khích.

"AAAA," tiếng hò reo vang lên.

"Dare cho nó máu," Trân vỗ vai An Như hào hứng đề xuất, và An Như, với ánh mắt lấp lánh đầy thách thức, chậm rãi bốc lá bài dare. Cô hơi khựng lại vẻ mặt có chút gì đó không ổn định lắm nhưng nhanh chóng giâ: "Cõng người bên cạnh phía bên trái đi dọc một vòng."

Thư nhanh chóng xác nhận: "Ồ, là Lục Nhiên đấy. Thú vị đây."

An Như đứng dậy, bắt đầu khởi động một cách ung dung như thể sắp bước vào một cuộc thi Olympic. Cô mang dáng người khá cao tầm 1m72, cộng thêm việc đang đi dép độn nên cao phải ngang tầm 1m78. Tuy nhiên, khi đứng cạnh chàng thanh niên cao 1m86 nặng 64kg kia, cô trông chẳng khác nào một chú mèo con bên cạnh một con báo săn mồi.

Nhưng cũng đâu ai bảo mèo không thể cõng báo?

"Mày có chắc không đấy? Hay là ăn mù tạt cho an toàn?" Trân hỏi, giọng hơi lo lắng nhưng không giấu được vẻ hứng thú.

"Chắc không có gì là không thể," An Như đáp lại giữ nguyên cái tư tưởng cổ lỗ sĩ của mình.

"Ừ, hai đứa chúng mày đừng ngã xuống hồ bơi là được. Tao không muốn phải vớt cả một cặp đôi chưa kịp mập mờ đã lặn đâu," Đăng nói, giọng đùa cợt.

"Bảo trọng nhé," Hoàng Khang, vừa mới được giải thoát khỏi một thử thách nào đó, liền vỗ vai Lục Nhiên, giả bộ trấn an nhưng không giấu được nụ cười tinh quái.

"Chúng mày khoải cần khuyên, thằng kia tin tao không?" An Như liếc nhìn Lục Nhiên, ánh mắt đầy thách thức như thể đang nói 'Mày dám không tin tao à?'

Cả đám im phăng phắc khi nghe câu đó, không khí căng thẳng đến mức có thể cắt được bằng dao.

"Tin chứ," Lục Nhiên nở nụ cười tươi tắn, nhưng ai cũng có thể thấy một tia lo lắng thoáng qua trong mắt anh chàng.

"Ôi người anh em, mày thật can đảm," Hoàng Khang khụy xuống, vừa cười vừa vỗ tay như thể đang chứng kiến một màn biểu diễn xiếc đặc sắc.

Nhốn nháo một hồi, An Như xoay người lại, dõng dạc tự tin như một vị tướng sẵn sàng ra trận: "Lên."

Lục Nhiên nhìn cái bờ vai nhỏ nhắn kia, thoáng chút nghi ngờ lẫn với sự thích thú. Cậu miễn cưỡng đặt hai tay quàng qua cổ An Như, cảm giác như đang ôm một cành cây mảnh mai nhưng đầy sức sống.

Cả đám bạn, như những đạo diễn tài ba, mỗi đứa lôi con pro max của mình ra, sẵn sàng quay cảnh trọng đại này. Họ hết hồn khi chứng kiến An Như thực sự cõng được Lục Nhiên, như thể đang xem một màn ảo thuật vậy.

Trân, với vẻ mặt nửa tự hào nửa trêu chọc, giải thích cho bốn cặp mắt đang sắp lồi tới nơi kia: "Nó hay đấm bốc giải tỏa tinh thần mà, cõng được cũng không có gì lạ."

Nhưng khổ nỗi, chân Lục Nhiên quá đỗi không khiêm tốn, cứ lếch thếch xuống đất như đang cố tình trêu ngươi An Như. Năm cái đầu phía sau đi theo, cười khúc khích như những con quỷ nhỏ đang thưởng thức vở kịch hài hước. Tuy nhiên, chúng nó lại bảo nhau dừng lại, không đi theo nữa, để cho đôi trẻ có không gian riêng tư - một cử chỉ đáng yêu đến bất ngờ từ những kẻ vừa nãy còn cười tàn độc.

"An Như có ổn không đấy?" Lục Nhiên hỏi, giọng nói mang theo chút lo lắng. An Như cảm nhận được sự quan tâm trong câu hỏi của bạn, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản.

"Ổn chứ," An Như đáp, giọng nhàn nhã, nhưng trong lòng cô dấy lên một cảm giác khó tả. Gánh nặng trên lưng không chỉ là trọng lượng của Lục Nhiên, mà còn là những ký ức và cảm xúc đang dần trỗi dậy. Cô cảm thấy như đang mang cả quá khứ trên vai mình.

Lục Nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn. "Tôi thấy cứ sai sai thế nào ấy," cậu nói, cố gắng tìm hiểu tâm trạng của An Như.

"Sai như nào?" An Như hỏi lại, cố tình làm ra vẻ không hiểu, nhưng trong lòng, cô biết rõ Lục Nhiên đã nhận ra sự bất thường của mình.

"Kiểu người cậu cứ run run ấy," Lục Nhiên nhẹ nhàng nói, cố gắng không làm An Như khó chịu.

An Như cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không ngờ rằng những cảm xúc của mình lại biểu hiện rõ ràng đến vậy. Cố gắng che giấu sự lo lắng, cô đùa, "Xí, do cậu nặng đấy chứ." Nhưng ngay khi nói ra, cô biết lời nói đùa của mình nghe có vẻ gượng gạo.

"Vậy à?" Lục Nhiên cười khúc khích, cố gắng làm dịu bầu không khí. "Vậy An Như phải ăn nhiều lên rồi. Để lần sau cõng tôi đỡ vất vả hơn." Câu nói đùa của Lục Nhiên khiến An Như cảm thấy ấm áp, nhưng cũng khiến cô nhận ra rằng mình đang cố gắng che giấu điều gì đó.

Đột nhiên, bóng tối bao trùm lấy biệt thự khi mọi nguồn sáng đều tắt phụt. An Như cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, như thể không khí xung quanh đột nhiên trở nên loãng đi. Cô bước đi trong im lặng, mỗi bước chân như một nỗ lực to lớn để giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, càng cố gắng kiềm chế, An Như càng cảm thấy mình đang mất kiểm soát.

Ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ, như thể đang chìm đắm vào một vùng ký ức xa xăm và đau đớn. Những hình ảnh từ quá khứ bắt đầu hiện về, mơ hồ nhưng đầy ám ảnh. An Như cảm thấy như đang đứng giữa ranh giới của hiện tại và quá khứ, không biết nên bước tiếp hay lùi lại.

Khuôn mặt An Như lúc này mang một vẻ phức tạp khó tả. Nỗi sợ hãi sâu sắc hiện rõ trong đôi mắt cô, pha lẫn với một chút hoang mang và lo lắng. Cô chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, cố gắng định hướng trong bóng tối dày đặc. Mỗi góc tối, mỗi âm thanh nhỏ nhất đều khiến cô giật mình. An Như cảm thấy như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng, nơi mà những nỗi sợ sâu thẳm nhất của cô được khơi dậy.

Biệt thự với kiến trúc đồ sộ giờ đây trở nên xa lạ và đáng sợ hơn bao giờ hết. Hồ bơi rộng lớn và hồ sen thanh bình mà ban ngày tạo nên vẻ đẹp yên bình, giờ đây lại như những cái bẫy đen ngòm, chực chờ nuốt chửng bất kỳ ai lỡ bước. An Như cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà những nỗi sợ hãi và ký ức đau đớn của cô trở nên hiện hữu và đe dọa.

Trong khoảnh khắc đó, An Như nhận ra rằng bóng tối không chỉ bao trùm xung quanh cô, mà còn đang len lỏi vào tâm hồn cô. Cô đang phải đối mặt không chỉ với bóng tối bên ngoài, mà còn với những bóng ma từ quá khứ đang dần thức tỉnh trong tâm trí mình.

Cơ thể An Như bắt đầu run rẩy, không phải vì gánh nặng Lục Nhiên trên lưng, mà là vì nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm tâm trí cô. Bóng tối như đang siết chặt lấy cô, khơi gợi lại những ký ức kinh hoàng của một ngày định mệnh nào đó trong quá khứ. An Như cố gắng kiềm chế, nhưng những hình ảnh ám ảnh cứ liên tục ùa về, khiến cô như nghẹt thở.

Lục Nhiên, đang được cõng trên lưng An Như, bỗng cảm nhận được sự bất thường. Cậu nhận thấy cơ thể của cô run rẩy một cách khác thường, như thể đang cố kìm nén một cơn hoảng loạn. Cậu lên tiếng đầy lo lắng: "An Như ơi! Mất điện rồi nên An Như..." nhưng chưa kịp nói hết câu thì An Như đã cắt ngang.

"Hát tôi nghe một bài được hơm?" An Như lên tiếng, giọng cô run rẩy và mang theo một nỗi nài nỉ khẩn thiết. Đó không chỉ là một yêu cầu bình thường, mà là một lời cầu xin giúp cô thoát khỏi những ký ức đang bủa vây.

Lục Nhiên, bất ngờ trước yêu cầu đột ngột này, chỉ kịp thốt lên: "Gì cơ?" Cậu cảm nhận được sự bất ổn trong giọng nói của An Như, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt cô để hiểu rõ hơn tình hình.

An Như cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nó lại không mang ý cười. Thay vào đó là một vẻ trống rỗng, như thể cô đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi đang dâng trào. "Tôi đang cố gắng cõng cậu đây, còn trong bóng tối nữa nên hát một bài nghe chơi đi," cô nói, giọng hơi run và mang chút nài nỉ.

Lục Nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu muốn hiểu rõ hơn về tình trạng của An Như, nhưng vị trí hiện tại không cho phép cậu làm được điều đó. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của An Như, như thể cô đang cố gắng kiềm chế một nỗi sợ hãi to lớn nào đó.

"Bài gì cũng được hát đi," An Như lặp lại, giọng run rẩy và nài nỉ hơn. Trong tâm trí cô, một ý nghĩ thầm lặng vang lên: "Hát đi cho tôi biết cậu không phải người đó đi." An Như đang tuyệt vọng tìm kiếm một điểm tựa, một sự khác biệt để tách biệt hiện tại với những ký ức đau đớn trong quá khứ. Cô hy vọng rằng giọng hát của Lục Nhiên sẽ là chiếc phao cứu sinh, kéo cô ra khỏi vực thẳm của nỗi sợ hãi và những ký ức kinh hoàng đang bủa vây.

Không khí quanh họ dường như ngưng đọng, chỉ còn tiếng gió thì thầm và tiếng chim hót xa xăm. Lục Nhiên cảm nhận được một điều gì đó không ổn, nhưng cậu không thể đọc được biểu cảm trên gương mặt An Như lúc này. Cậu hơi mím môi cất giọng hát trời cho của mình:

"Nguyện một lần được yêu em, gần em dù đau đớn
Hơn muôn đời nuối tiếc
Nguyện một đời là bông hoa tỏa hương để em ngắt
Hơn mai này tự tắt...."

cre: Musixmatch

Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, An Như như được đánh thức khỏi cơn mê. Đôi mắt cô mở to, ngạc nhiên và xúc động. Một nụ cười nhẹ nhàng, gần như vô thức, hiện lên trên môi cô. Nụ cười ấy không phải vì lời ca, mà là vì chất giọng đặc biệt kia - một giọng hát mà cô chưa từng nghe thấy từ Lục Nhiên trước đây. Cô biết cậu tham gia câu lạc bộ âm nhạc của trường và chơi đàn piano rất giỏi, nhưng không ngờ giọng hát của cậu lại có thể truyền cảm và đầy nội lực đến vậy.

Từng câu hát như một lớp sóng nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn đang bị giày vò của An Như. Cô cảm thấy những nỗi sợ hãi và ký ức đau đớn dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác ấm áp.

Đúng rồi đó là Hoàng Trần Lục Nhiên đâu phải người ấy.

"Ngày mai tôi vẫn sẽ yêu em, yêu em
Nhưng giữ trong lòng rồi mang khóa ngăn lại
Chỉ tôi biết thôi mà..."

cre: Musixmatch

Khi những nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, Lục Nhiên nhẹ nhàng đặt chân xuống mặc cho thử thách chưa hoàn thành. Cậu ngượng ngùng nói: "Hì, tôi không nhớ lời lắm cậu..."

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ mặt trăng, cậu bất chợt dừng lại đôi mắt cậu cố gắng dò xét khuôn mặt An Như, cố gắng đọc hiểu những cảm xúc phức tạp đang hiện diện trong đôi mắt phượng ấy. Mặc dù ánh sáng rất hạn chế mờ ảo nhưng trên khuôn mặt của bóng hồng kia có điều gì đó kỳ lạ, không thể nào nắm bắt được, thậm trí nó còn khá lạnh lùng.

Cậu lo lắng hỏi, giọng nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương người đối diện: "An Như... ổn chứ?"

An Như như vừa thoát khỏi một cơn mê dài, đôi mắt mở to nhìn xung quanh với vẻ hoang mang. Cô khẽ lắc đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi đáp lại bằng giọng nói hơi khàn: "Ừm ừ, tôi ổn. Cậu vào nhà xem đám kia như nào đi. Tôi ở lại đây chút." Giọng điệu của cô mang theo một chút lạnh lùng, như muốn giữ khoảng cách với thế giới xung quanh.

Lục Nhiên đứng đó, lưỡng lự. Cậu muốn ở lại, muốn an ủi người trước mặt đang rõ ràng là không ổn này. Nhưng rồi, nhìn khuôn mặt An Như mang theo nhiều sự khó hiểu, như một bức tường vô hình ngăn cách mọi người xung quanh, cậu đành quay lưng bước đi, để lại An Như một mình với những suy tư của cô.

An Như tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cảm nhận sự mát lạnh len lỏi qua lớp áo mỏng. Cô nhếch môi cười, một nụ cười chua chát. "Thật nực cười," cô thì thầm với chính mình, "vậy mà lúc nãy cõng Lục Nhiên trong bóng tối, tôi lại nghĩ đến người đó. Thậm chí còn suýt khụy gối xuống vì sợ."

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Chuyện đó qua rồi, qua lâu rồi." Cô lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại như một câu thần chú, như thể nếu lặp lại đủ nhiều lần, nó sẽ trở thành sự thật.

Với một động tác chậm rãi, An Như lôi trong túi ra bao thuốc mà Hùng đưa cho trước đó. Cô nhìn nó một lúc, như đang cân nhắc, rồi cuối cùng quyết định rút ra một điếu. Ánh lửa từ chiếc bật lửa nhỏ lóe lên trong bóng tối, soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của cô. Đúng lúc An Như định đưa điếu thuốc lên miệng, tiếng bước chân lại gần bất chợt vang lên, khiến cô giật mình.

Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, cô vội vàng ném điếu thuốc xuống đất, rồi dùng gót giày chà nát nó, như thể đang cố gắng xóa đi bằng chứng của một tội lỗi nào đó.

Lục Nhiên thò đầu ra: " An Như ơi có người muốn gặp cậu kìa."

"Ừ tôi ra ngay." An Như vội chỉnh lại biểu cảm rồi lần theo tường bước vào nhà đi ra cổng chính.

Lục Nhiên đứng đó bật đèn điện thoại nhìn vào điếu thuốc đã bị giẫm chà xát kia vẻ mặt cậu dần trở nên tính toán.

An Như vào nhà mấy đứa kia đăng kí data ngồi trong nhà đắp chăn chơi game hết rồi. Khi cô vừa ra đến cổng, An Như bất ngờ nhận ra một bóng hình quen thuộc đang đứng trước mặt mình. Đó là Tuyết Lan với khuôn mặt búp bê xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh dưới ánh trăng. Hai bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đang nâng niu một vật gì đó, như thể đó là báu vật quý giá nhất trên đời.

"Chào... chào buổi tối." Giọng Tuyết Lan run rẩy, như thể cô đang cố gắng vượt qua nỗi lo lắng để bắt chuyện.

An Như cảm thấy một chút ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Ừm, chào buổi tối. Cậu tìm tôi sao?" Cô hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.

"À, bữa ở sân bóng chuyền, cậu đi vội làm rơi mất thứ này." Tuyết Lan nhẹ nhàng mở bàn tay ra, để lộ chiếc vòng tay Pandora lấp lánh dưới ánh trăng.

An Như vô thức chạm lên cổ tay mình, bất ngờ nhận ra rằng cô đã không hề để ý đến sự vắng mặt của món trang sức quý giá. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô. "Cảm ơn Lan nhé. Thông cảm, già rồi nên hơi lú lẫn," An Như vui vẻ nhận lấy chiếc vòng, giọng nói mang theo chút hài hước tự trào, cố gắng xua tan đi sự ngượng ngùng.

"Hì, vậy mình về trước nhé. Chuyện hôm qua, thật sự cảm ơn cậu." Tuyết Lan nói, giọng nhẹ như gió thoảng qua.

An Như đột nhiên cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. "Khoan đã." Cô cởi chiếc áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên vai Tuyết Lan. Hơi ấm từ cơ thể An Như còn vương lại trên lớp vải, như thể muốn bao bọc lấy cô gái nhỏ bé trước mặt. "Đừng để lạnh, cứ mặc đi. Không cần trả lại tôi đâu."

Tuyết Lan mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như ánh trăng đêm nay, làm dịu đi không khí se lạnh. "An Như tốt thật đó. Mình đi trước nhé, buổi tối vui vẻ." Cô gái nhỏ nhắn quay lưng, bước đi nhẹ nhàng, chiếc áo khoác của An Như ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô, như một cái ôm ấm áp giữa đêm khuya.

Nhưng khi Tuyết Lan khuất dần, nụ cười trên môi An Như cũng tắt ngấm. Vẻ mặt cô chuyển sang bực bội, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích. Tốt ư? Cô thì tốt gì chứ? Tạo nên một hình tượng đẹp khi chưa biết được con người cô thảm hại đến cỡ nào.

Đột nhiên, như thể muốn trốn chạy khỏi những suy nghĩ của chính mình, An Như quay phắt lại. Ánh mắt cô bắt gặp Lục Nhiên đang bước ra, và trong một khoảnh khắc bốc đồng, được thúc đẩy bởi cơn giận dữ và một cảm giác muốn chứng tỏ lòng tự trọng vớ vẩn nào đó của bản thân, cô nhanh chóng tiến đến. Không một lời giải thích, An Như túm lấy cổ áo Lục Nhiên, kéo mạnh đầu cậu ta xuống. Trước khi Lục Nhiên kịp phản ứng, môi An Như đã áp lên môi cậu trong một nụ hôn đầy bất ngờ và mãnh liệt.

Bàn tay An Như siết chặt cổ áo Lục Nhiên, như thể sợ cậu ta sẽ vuột mất. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, hòa quyện vào nhau trong không khí đêm se lạnh. Nụ hôn kéo dài, mỗi lúc một sâu hơn. Môi An Như áp vào môi Lục Nhiên, mạnh mẽ và quyết liệt như thể muốn trút hết những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Nụ hôn không hề nhẹ nhàng hay ngọt ngào, mà đầy rẫy sự giận dữ, bực tức và một chút gì đó như muốn chứng minh.

Đột nhiên, một cái vỗ vai nhẹ nhàng kéo cô trở về thực tại.

"Này, An Như ổn không đó," giọng Lục Nhiên vang lên, mang theo chút lo lắng.

An Như giật mình, như vừa thoát khỏi một giấc mơ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi đáp lại: "Tôi ổn, ổn chứ." Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "Giờ cũng muộn rồi, cậu muốn về chưa?"

Lục Nhiên gật đầu, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi anh. "Ừm, đợi tôi lấy đồ nhé."

"Ừ," An Như đáp lại, giọng cô nhẹ như hơi thở.

Khi bóng dáng cao ráo của Lục Nhiên khuất dần vào trong nhà, An Như thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên vò mái tóc của mình, cảm giác bối rối và bực bội dâng trào trong lòng.

"Mẹ kiếp," cô lẩm bẩm, giọng đầy tự trách. "Rốt cuộc mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Vậy mà lúc nãy định lao vào hôn Lục Nhiên."

An Như nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô tự nhủ với bản thân: "Mày đang chứng minh cho ai xem vậy? Chính mày đã tự gây dựng nên cái vỏ bọc này còn gì? Bực bội làm mẹ gì."

Trên đường về, An Như chở Lục Nhiên, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ. Khi đến nơi, Lục Nhiên nhảy xuống xe một cách nhẹ nhàng, tháo mũ bảo hiểm ra và mỉm cười: "Cảm ơn An Như nhé."

An Như đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, cố gắng giấu đi những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng: "Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng chứ."

Lục Nhiên phì cười, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn An Như. Trong một khoảnh khắc bất chợt, anh cúi xuống, nhẹ nhàng áp đôi môi mỏng của mình lên trán An Như. Cử chỉ ấy, dù chỉ thoáng qua, nhưng đủ để lại trong lòng cô một cảm giác ấm áp khó tả.

"Đâu thể để An Như lỗ được, đúng chứ?' Lục Nhiên cười tủm tỉm hai núm đồng tiền hiện lên.

An Như thở dài: "Vào nhà đi, tôi về đây."

"Ừm chúc ngủ ngon, công chúa."

An Như nhìn bóng người lon ton chạy vào nhà kia mà cười nhẹ.

"Tôi nên làm gì với cậu đây."

***

"An Như, đợi đây nhé, anh đi chút về liền," giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng tối, nhưng An Như không thể nhìn thấy người đang nói. Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Sao lại lén đi ra ngoài ban đêm hả?"

Đột nhiên, An Như mở mắt. Không gian xung quanh cô bắt đầu xoay vòng, méo mó như một cơn lốc xoáy của thời gian. Cô thấy mình trở về quá khứ, nhìn thấy bản thân mình của mười năm trước - một cô bé với đôi mắt to tròn đầy sợ hãi. Những mốc thời gian khác nhau lướt qua như những bóng ma, mỗi khoảnh khắc mang theo một nỗi đau và sự hối hận.

Tiếng bàn tán và chửi mắng vang lên từ mọi phía, như những mũi kim đâm vào tâm trí cô. Những lời buộc tội cứ thế dội vào tai An Như, mỗi lúc một to hơn, gấp gáp hơn.

"Thưa phu nhân, thiếu gia có lẽ đã..." Giọng nói lạ lùng cất lên, nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng hét giận dữ.

"Chính mày, mày hại chết anh mày, đồ sao chổi!" Tiếng của người phụ nữ lớn tuổi vang lên, đầy căm phẫn và đau đớn.

"Mày không những hại anh mày, giờ còn đến cả mẹ mày nữa. Tao không có đứa cháu như mày!" Một giọng khác gầm lên, đầy khinh bỉ.

An Như cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cô cố gắng lên tiếng nhưng dường như không thể. "Không, không phải đâu, nghe tôi nói đi," cô thều thào, nhưng dường như không ai nghe thấy.

Nỗi tuyệt vọng dâng trào, An Như gào lên: "NGHE TÔI NÓI ĐI!" Cô bật dậy, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán, ướt đẫm cả lưng áo.

Trái tim cô đập thình thịch như muốn vỡ tung, hơi thở gấp gáp và nặng nề. An Như nhìn quanh căn phòng tối om, những hình ảnh kinh hoàng từ giấc mơ vẫn còn ám ảnh. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bám riết.

"Chết tiệt," cô lẩm bẩm, cố gắng xua đi những ký ức đau đớn vừa ùa về. Nhưng dường như chúng đã in sâu vào tâm trí, và An Như biết rằng đêm nay sẽ là một đêm dài đầy ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro