Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Anh cười ranh mãnh cất giọng đùa cợt: "Mày có muốn chơi không hửm?"

An Như nhếch môi, đáp lại với giọng nói mang theo chút giễu cợt: "Nếu tao không chơi thì mình mày cân hai à?"

Bỗng nhiên, Hùng xuất hiện như một cơn gió mát lành giữa sa mạc, mắt cậu sáng lên đầy phấn khích, như thể vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: "Cược tí cho vui đê, có trai xinh gái đẹp thế này không cược quá phí."

Trọng Cường như không muốn bỏ lỡ cơ hội, nhanh nhảu góp vào, lộ rõ vẻ ý đồ: "Chơi ván mới đi." Câu nói của cậu ta như một mồi lửa, châm ngòi cho cuộc vui sắp bùng nổ. Không khí càng thêm căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai cặp đôi kia.

Thế Anh đang định mở miệng đáp lại thì bất ngờ, An Như lên tiếng, giọng  mang theo một sự quyết đoán lạ thường: "Chơi mới đi, cược lại." 

Lời đề xuất này của An Như khiến Thế Anh không khỏi ngạc nhiên. Cậu tròn mắt nhìn cô, trong đầu không ngừng đặt câu hỏi về ý đồ thực sự.

An Như lộ rõ vẻ mặt bí hiểm như một bức tranh chưa hoàn thiện, quay sang Thế Anh hỏi: "Tao được phép chứ?" Ánh mắt cô lấp lánh một tia sáng tinh quái, che giấu một kế hoạch bí mật nào đó.

Thế Anh không hiểu rõ ý đồ của An Như lắm, nhưng cũng vui vẻ đáp lại: "Thoải mái."

Khi An Như quay lại, ánh mắt cô lộ rõ một âm mưu tinh quái mà cô đã ấp ủ từ nãy giờ. Cô chỉ về phía Lục Nhiên và Thanh Nhã đang đứng gần đó, rồi nói với giọng đầy thách thức, mỗi từ như một lưỡi dao sắc lẹm: "Nếu đội nào thua thì phải làm thực hiện yêu cầu của đội kia đưa ra." Rồi cô nhún vai, nụ cười quỷ dị hiện rõ trên môi, như thể vừa ném ra một lá bài tẩy.

Thanh Nhã đứng đó, vẻ mặt tràn đầy tự tin và một chút kiêu ngạo khó giấu. Cô nàng, với mái tóc đen mượt buông lơi trên vai, nhẹ nhàng vuốt ve cây cơ bida trong tay, như thể đang nắm giữ chìa khóa của chiến thắng. Ánh mắt Thanh Nhã lướt qua An Như, cô đã nghe đồn về chuỗi thua dài trong môn bida này. Dù chưa từng chứng kiến tận mắt, nhưng Thanh Nhã đã tự vẽ ra trong đầu hình ảnh một An Như bất lực trước tài năng của mình. Nghĩ đến cái cảnh cô ả có thể ép An Như quỳ gối xuống.

"Cũng được." Lục Nhiên lên tiếng vẻ mặt bình thản đến mức gần như lạnh lùng.

An Như hơi cúi đầu xuống chẳng ai nhìn được khóe miệng cô đang khẽ nhếch lên trong một nụ cười bí hiểm. Cô biết rằng cái bẫy mình đã giăng ra đã hoạt động một cách hoàn hảo. Tất cả những con cờ đã sập bẫy một cách ngon lành mà không hề hay biết.

Khi trận đấu bắt đầu, Thanh Nhã vẫn giữ nguyên vẻ ẻo lả, làm như không biết đánh bida. Cô nàng nhẹ nhàng cúi người xuống bàn, tạo dáng một cách khéo léo, cô nàng giả vờ không biết nên cầm hay chọn góc nghiêng như nào rồi quay sang Lục Nhiên với đôi mắt long lanh giả tạo. Cậu bước đến, đứng sau lưng Thanh Nhã, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Những ngón tay thon dài của Lục Nhiên nhẹ nhàng lướt qua bàn bida dù vậy cậu không chạm vào tay Thanh Nhã dù gì một chút mà chỉ nói miệng hướng dẫn cô cách cầm cơ và nhắm cho có lệ.

Trong khoảnh khắc đó, không khí như ngừng đọng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cặp đôi bên bàn bida. Lục Nhiên, với sự tập trung cao độ, nhắm chuẩn xác và thực hiện một cú đánh mạnh mẽ. Bi trắng lao đi như một mũi tên, va chạm vào khối bi màu sắc, tạo nên một âm thanh giòn tan. Các quả bi tản ra khắp bàn trong một vũ điệu hỗn loạn nhưng đẹp mắt.

Quả bi lăn chậm rãi và rơi xuống lỗ góc, mang lại lợi thế ban đầu cho đội của Thanh Nhã và Lục Nhiên. Thanh Nhã quay sang, ánh mắt rạng rỡ nhìn Lục Nhiên với vẻ hớn hở. Nhưng điều cô nhận được chỉ là một cái nhìn thờ ơ, gần như chán nản từ cậu ta. Trong một thoáng, nụ cười trên môi Thanh Nhã hơi nhạt đi, nhưng cô nhanh chóng tự an ủi rằng có lẽ Lục Nhiên chỉ đang quá tập trung vào trận đấu, hoặc có thể anh đang khó chịu với đội bên kia.

An Như đứng một bên, không giấu được nụ cười mỉa mai. Cô khẽ lắc đầu, thầm nghĩ về sự thay đổi nhanh chóng trong thái độ của Lục Nhiên.

Lúc nãy còn ôm hôn các thứ, hết giá trị lợi dụng nên bỏ rồi à?

Không để mất thời gian, An Như quay sang người đồng đội của mình: "Lên đi mày."

Thế Anh bước lên với vẻ mặt tập bình thản. Cậu di chuyển quanh bàn bida một cách từ tốn, ánh mắt sắc lẹm đánh giá từng góc độ. Mỗi cử động của cậu đều toát lên sự tự tin và kinh nghiệm. Mắt cậu cẩn thận đo đạc góc độ, tính toán lực đánh và hướng di chuyển của các quả bi.

Cậu đẩy gậy thực hiện một cú đánh tinh tế, như một nghệ sĩ đang vẽ nên bức tranh tuyệt tác trên mặt bàn bi-a. Bi trắng lướt nhẹ nhàng trên bề mặt nhung xanh mượt mà, tạo nên một vũ điệu quyến rũ và thanh thoát. Nó chạm vào bi đỏ với một lực vừa đủ, như một nụ hôn nhẹ nhàng giữa hai người yêu. Quả bi đỏ, như được thôi miên bởi sự tiếp xúc ấy, bắt đầu hành trình của mình về phía lỗ giữa. Không khí trong phòng chùng xuống, mọi ánh mắt đều dõi theo quả bi đỏ đang lăn chậm rãi, như thể thời gian đang chậm lại. Cuối cùng, nó rơi xuống lỗ một cách hoàn hảo, tạo nên một âm thanh nhỏ nhẹ nhưng đủ để phá vỡ sự im lặng căng thẳng.

 Không để lỡ cơ hội, Lục Nhiên nhanh chóng tận dụng thế trận. Cậu ta ghi liên tiếp hai điểm với hai quả bi sọc, động tác nhanh nhẹn và chính xác như một võ sĩ đang thực hiện những đòn đánh quyết định. Tỷ số giờ đã nghiêng về phía Lục Nhiên và Thanh Nhã với 3-1, tạo nên một khoảng cách đáng kể.

Đến lượt An Như, cô bước lên với vẻ mặt thản nhiên, không hề lo lắng như thể đang tham gia một buổi dã ngoại chứ không phải một trận đấu căng thẳng.

Thế Anh vừa định mở lời: "Mày có cần tao..." nhưng An Như đã nhanh chóng chặn họng cậu với một câu nói đầy tự tin: "Khoải đi em." Cô nhắm chuẩn xác vào một quả bi đặc nằm gần lỗ góc, như một thợ săn đang nhắm mục tiêu. Cú đánh của cô chính xác đến kinh ngạc, bi trắng va chạm hoàn hảo, đẩy bi đặc rơi xuống lỗ một cách nhẹ nhàng như lá rụng mùa thu.

Trận đấu tiếp tục diễn ra với không khí căng thẳng xen lẫn những tiếng cười đùa. Thanh Nhã và Lục Nhiên duy trì được lợi thế, nâng tỷ số lên 7-3 sau một loạt những pha đánh xuất sắc, mỗi cú đánh như một tác phẩm nghệ thuật trên bàn bi-a. Tuy nhiên, cứ mỗi lần đến lượt Thanh Nhã, không khí khó chịu mệt mỏi lại tỏa lên người An Như khi cứ mỗi lần đến Thanh Nhã là cô nàng mất cả mấy chục phút để đòi Lục Nhiên chỉnh cho tư thế đủ các kiểu, từ góc cúi người đến cách cầm gậy, như thể đang tập một bài múa phức tạp thay vì chuẩn bị đánh bi.

An Như không giấu được vẻ khó chịu, bực mình hiện rõ trên khuôn mặt. Cô thầm nghĩ: "Lâu bỏ mẹ đi được." Mặc dù Thế Anh và An Như dường như đang gặp khó khăn, liên tục bỏ lỡ những cơ hội ghi điểm, nhưng khuôn mặt họ vẫn thoải mái như thể đang tham gia một buổi picnic. Có vẻ như họ đã có một thỏa thuận ngầm nào đó từ trước.

Khi tỷ số đã là 10-5, bầu không khí trong phòng bắt đầu chuyển biến một cách tinh tế. Thanh Nhã cười tự tin như một vị tướng sắp chiến thắng, không thể che giấu sự hân hoan trong ánh mắt. Trong khi đó, Lục Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản như mặt nước hồ thu, không một gợn sóng. Tuy nhiên, đúng lúc này, một cơn gió lốc bất ngờ quét qua, làm xáo trộn bầu không khí tưởng chừng đã định đoạt...

An Như mắt lấp lánh sự thích thú, bỗng nhiên cảm thấy nguồn năng lượng từ quá khứ trỗi dậy. Cô nhẹ nhàng đưa mắt quanh bàn, phân tích tình hình với sự tỉnh táo đáng kinh ngạc. Rồi, như một nghệ sĩ trên sân khấu, cô bắt đầu thực hiện một loạt những cú đánh đẳng cấp, mỗi động tác đều toát lên sự uyển chuyển và chính xác. Bi trắng dưới sự điều khiển tài tình của cô như có phép thuật, lướt qua những quả bi khác một cách mượt mà, tạo nên một bản hòa tấu visual trên mặt bàn bi-a. Trong ba lượt đánh liên tiếp, An Như đã ghi được 6 điểm, thu hẹp khoảng cách một cách ngoạn mục, đưa tỷ số về 11-10.

Thế Anh hiểu ngay rằng đã đến lúc phải thể hiện phong độ đỉnh cao của mình. Với một hơi thở sâu, cậu thực hiện một cú đánh xa đầy mạo hiểm. Bi trắng vượt qua nửa bàn như một mũi tên, đẩy một quả bi đặc rơi xuống lỗ góc xa một cách hoàn hảo. Tỷ số giờ đã là 11-11, căng thẳng lên đến đỉnh điểm, khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.

Thanh Nhã, người từng tràn đầy tự tin, giờ đây bắt đầu cảm nhận được áp lực nặng nề đè lên vai. Sự tự tin ban đầu tan biến như sương sớm dưới ánh mặt trời. Trong lượt đánh tiếp theo, đôi tay cô run rẩy một cách không kiểm soát, dẫn đến một cú đánh hỏng đáng tiếc ở một tình huống tưởng chừng dễ dàng. Cô nàng quay sang Lục Nhiên, ánh mắt cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại một vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, sâu trong đáy mắt bắt đầu tính toán.

An Như tập trung cao độ nghiêng người nhắm chuẩn bị cho cú đánh quyết định. Không khí trong căn phòng VIP rộng lớn và sang trọng như ngưng đọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Ánh sáng mờ ảo tạo nên một không gian huyền bí, nơi ranh giới giữa thực tại và ảo ảnh trở nên mơ hồ. Những chai rượu quý trên vách ngăn đen bóng lấp lánh như những viên ngọc quý, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng giữa hai gian phòng.

Bỗng nhiên, một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài, như một tia sét xé toạc bầu không khí tĩnh mịch. An Như giật mình, cú đánh bị gián đoạn. Tiếng "Chát!" vang lên như một lời cảnh báo, khiến cô bỗng cảm thấy một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tâm trí. Cô nhíu mày, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng cảm giác bất an vẫn không ngừng quấy rầy.

Không hẹn mà gặp, cả bốn người An Như, Thế Anh, Lục Nhiên và Thanh Nhã đều dừng lại bước chậm ra ngoài, ló đầu ra khỏi căn phòng. Đập vào mắt họ là một cảnh tượng đầy kịch tính: năm, sáu người trong nhóm của Trọng Cường đang đứng dựa vào tường, vẻ mặt thích thú như đang xem một vở kịch hấp dẫn. Khóe môi họ nhếch lên, tạo nên một bức tranh đầy mỉa mai và châm biếm.

Trung tâm của sự chú ý là Hoàng Khang, đứng đó với vẻ lạnh lùng hời hợt. Mặt cậu ta nghiêng sang một bên, trên má in rõ dấu tay đỏ ửng, nhưng đôi mắt vẫn không hề dao động. Đối diện với cậu ta là một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt đầy tức giận và tổn thương. Đôi mắt cô long lanh những giọt lệ chực trào, tay run rẩy như cành liễu trước gió. Không khí căng thẳng bao trùm, như sợi dây đàn căng đến mức sắp đứt, chờ đợi một cú chạm nhẹ để bùng nổ.

Tuyết Lan đứng lặng người, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc. Cô chỉ định đến đưa đồ cho chị hàng xóm, lần mò theo chỉ dẫn đến căn phòng này. Nào ngờ, khi bước vào, cô bị choáng ngợp bởi tiếng nhạc sập sình và ánh đèn màu lấp lánh. Trong không gian ồn ào đó, đôi mắt cô dừng lại ở bóng lưng quen thuộc của chàng trai ngồi trên ghế sofa.

Cô thấy Hoàng Khang đang nói chuyện vui vẻ với nhóm bạn, giọng cười của cậu hòa lẫn trong tiếng nhạc. Vốn định đi ngang qua rồi đưa đồ nhanh chóng về nhưng Tuyết Lan đã vô tình nghe thấy tên mình được xướng lên, từng lời từng chữ như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim non nớt của cô. Cô nép mình vào góc tối, cố gắng không để ai nhận ra sự hiện diện của mình.

Bất chợt, cô nghe thấy giọng Trọng Cường vang lên, đầy vẻ tò mò: "Con nhỏ Lan gì gì đó lớp mày tán đến đâu rồi?"

Giọng Hoàng Khang vang lên: "Chưa vào đâu cả, khó tán vl." Anh ta đảo mắt, vẻ mặt không mấy hứng thú.

Đức Huy chen vào, giọng có chút trêu chọc: "Xời, tưởng Hoàng Khang thế nào? Sao? Nếu để nhỏ đó biết mày mang nó ra cược mày có tiếc không? Dù gì cũng rất đẹp à nha."

Câu trả lời của Hoàng Khang như một nhát dao cứa vào trái tim đã tan nát của Tuyết Lan: "Ha, tiếc cái mẹ gì, chơi cho vui thôi." Giọng cậu ta lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Tuyết Lan cảm thấy đôi chân mình như bị đóng đinh xuống sàn, không thể cử động. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Tất cả những lời ngọt ngào, những cử chỉ quan tâm mà Hoàng Khang dành cho cô từ trước đến giờ, hóa ra chỉ là một màn kịch được dựng lên tinh vi. Cô chỉ là một quân cờ trong trò cá cược của họ, một trò chơi mà cô không hề hay biết mình đang tham gia.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, làm Tuyết Lan giật mình: "Ồ, mày lỡ làm con người ta nghe thấy hết rồi kìa." Cô chợt nhận ra mình đã bị phát hiện. Ánh mắt của những chàng trai trong phòng giờ đây đều đổ dồn về phía cô, một cảm giác xấu hổ và tổn thương dâng trào trong lòng Tuyết Lan.

Tuyết Lan đứng đó, chân như bị đóng đinh xuống sàn nhà, cơ thể cô cứng đờ như một pho tượng giữa không gian ồn ào của căn phòng. Ánh đèn lấp lánh và tiếng nhạc sôi động xung quanh dường như chỉ càng làm nổi bật sự cô độc trong tâm hồn cô. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, xa xăm, như thể cô đang rơi vào một cơn mê sảng đầy ác mộng. Cô muốn chạy trốn, muốn biến mất khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng đôi chân cô vẫn đứng yên, như thể đang chờ đợi một lời giải thích, một lời xin lỗi mà có lẽ sẽ không bao giờ đến.

Hoàng Khang là cậu bạn ngồi cùng bàn với nụ cười quyến rũ và những lời nói ngọt ngào, giờ đây hiện ra trong tâm trí cô như một kẻ lừa đảo tài tình. Những khoảnh khắc họ trò chuyện, những lần cậu ta quay sang thả thính trêu ghẹo, tất cả giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Cô nhớ lại những ánh mắt ghen tị và những lời đe dọa từ các fan girl của Hoàng Khang, và giờ đây, tất cả đều có vẻ như một phần của vở kịch tàn nhẫn này. Trong giây phút ấy, Tuyết Lan nhận ra rằng mình đã vô tình trở thành một con rối trong vở kịch mà cô không hề hay biết - một trò chơi tàn nhẫn, một cuộc cá cược mà cô vô tình trở thành con mồi. Cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng tràn ngập tâm hồn cô, nhưng đồng thời, một sự bình tĩnh lạ lùng cũng dần dần len lỏi vào tâm trí.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Âm nhạc, ánh đèn, và tiếng cười nói xung quanh trở nên xa vời và vô nghĩa. Tuyết Lan cảm thấy cô đơn tột cùng giữa đám đông ồn ào, trái tim tan vỡ trong im lặng đau đớn. Cô tự hỏi làm sao mình có thể ngây thơ đến vậy, tin tưởng vào những lời nói dối ngọt ngào của Hoàng Khang, để rồi giờ đây phải đối mặt với sự thật phũ phàng.

"Vậy là cậu nghe hết rồi à?" Hoàng Khang bước lại gần, giọng nói trầm thấp nhưng không hề có chút cảm xúc.

"Ừ, tôi nghe thấy rồi." Tuyết Lan cố gắng giữ giọng bình tĩnh, mặc dù bên trong cô đang vỡ vụn.

"Như cậu nghe thấy rồi đấy, giờ cậu có muốn gì đền bù không?"

Tuyết Lan im lặng, hai môi mím chặt, cố kìm nén cơn bão cảm xúc đang cuộn trào. Muốn gì ư? Cô muốn gì chứ? Suy cho cùng cô chỉ muốn sống bình yên, có một người bạn thôi mà. Thật sự khó đến nỗi đó sao? Những ước mơ giản dị ấy giờ đây sao mà xa vời và ngây thơ đến thế.

"Tiền thì sao nhỉ?" Hoàng Khang nói, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang thảo luận về thời tiết, chứ không phải đang đề cập đến việc bồi thường cho trái tim tan vỡ của một con người.

Thôi, Tuyết Lan không thể bình tĩnh nữa rồi. Trong một khoảnh khắc bùng nổ của cảm xúc, cô thẳng tay tát vào mặt Hoàng Khang. Âm thanh của cái tát vang lên giữa tiếng ồn ào của bữa tiệc, khiến vài người xung quanh quay lại nhìn. Sống mũi cô dần cay cay, đôi mắt bắt đầu nhòe đi vì những giọt nước mắt đang chực trào. Cô phải kiềm chế hết sức để không khóc trước kẻ đã nói những lời giả tạo, mang cô ra làm trò cá cược này.

"Nước mắt rất quý giá, đừng khóc vì những thứ không đáng."

"Á...à...a! Hoàng Khang cũng có ngày bị gái tát à?" Trọng Cường cợt nhả, giọng điệu đầy vẻ hả hê. Tiếng cười khúc khích của hắn hòa vào tiếng lách cách của những quả bóng bida va vào nhau.

"Tưởng thế nào." Gia Minh nói, giọng điệu bình thản như thể đang bình luận về thời tiết. Ánh mắt cậu ta lướt qua Hoàng Khang, một nụ cười mỉm khó hiểu thoáng hiện trên môi.

Trong khi đó, Tuyết Lan đứng im lặng, lờ đi những lời bàn tán xung quanh. Đôi mắt cô dán chặt vào An Như, quan sát cách cô ấy tương tác với nhóm bạn kia. Hàng ngàn câu hỏi dồn dập nổi lên trong tâm trí Tuyết Lan, xoáy sâu vào lòng cô như những mũi kim nhọn.

An Như vậy mà lại có mặt ở đây sao? Lại còn có vẻ rất thân với mấy bạn kia. Cậu ấy có biết trước chuyện này không? Một tia hi vọng mong manh le lói trong đôi mắt Tuyết Lan. Cô đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng An Như chẳng biết gì cả, rằng sự hiện diện của cậu ấy ở đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không hề hay biết về trò cược độc ác của Hoàng Khang.

An Như đứng chôn chân tại chỗ, tay vô thức nắm chặt cây cơ bida đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Cô cảm thấy một cơn bão cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, một cảm giác khó tả mà cô không thể lý giải. Mặc dù chỉ mới gặp Tuyết Lan vài lần, nhưng sâu thẳm trong tâm trí An Như, có một điều gì đó mơ hồ, một ký ức chưa được khơi gợi, khiến cô cảm thấy khó chịu mỗi khi thấy Tuyết Lan bị đem ra làm trò cười.

An Như muốn bước đến, nắm lấy tay Tuyết Lan và kéo cô ra khỏi căn phòng ngột ngạt này. Nhưng trong tâm trí cô, hàng ngàn lời nói vô hình đang gào thét, ngăn cản cô.

"Thôi nào, nếu lại ra mặt lần nữa đám kia cũng sẽ thấy thế mà bắt nạt Tuyết Lan thêm thôi, dù gì mày cũng đang bị chúng nó ghim mà."

"Bản thân cũng có tốt đẹp gì đâu? Tốt bụng giúp làm gì?"

"Một thiên tài xuất sắc không được để lộ quá nhiều cảm xúc."

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai An Như, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. "Này". Giọng Thế Anh vang lên, làm An Như giật mình.

Nhanh như cắt, An Như lấy lại vẻ mặt lạnh lùng. Cô quay người, đối mặt với Thế Anh, giọng nói trầm và đều đặn: "Vào chơi tiếp thôi." Nói rồi, cô bước nhanh vào phòng chơi bida cố rũ bỏ cảm giác khó chịu trong lòng kia.

Tuyết Lan thẫn thờ nhìn bóng lưng của bông hồng kia bước đi vẻ mặt đó cô thật sự không thể nào hiểu được, hóa ra từ trước đến giờ những người cô nghĩ sẽ ở cạnh cô đều chỉ là đeo một bộ mặt dối lừa, ngay cả người cô gửi gắm chút hi vọng cũng bỏ đi.

Cũng đúng dù gì cô và An Như đâu phải bạn bè thân thiết gì, huống chi cậu ấy cũng phải có lợi ích riêng của mình, sao có thể tùy tiện giúp chứ.

Trong khoảnh khắc ấy, Tuyết Lan chợt nhận ra rằng không có gì, không một lời xin lỗi hay bất kỳ sự đền bù nào có thể hàn gắn được vết thương lòng đang rỉ máu này. Vừa lúc chị của Tuyết Lan đi ra, cô đưa đồ rồi quay lưng bước đi, để lại phía sau những tiếng xì xào bàn tán và ánh mắt ngỡ ngàng của Hoàng Khang. Mỗi bước chân đều nặng trĩu như mang cả thế giới, nhưng cô biết rằng mình phải rời khỏi nơi này, tránh xa những kẻ đã coi tình cảm của cô như một trò đùa vô nghĩa.

Khi bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt ấy, Tuyết Lan không thể kìm nén được nữa. Cô chạy thẳng ra ngoài cổng, hơi thở gấp gáp và trái tim đau nhói. Khi đã ra đến nơi, cô ngồi phịch xuống, gập mình lại như thể muốn che chở cho tâm hồn đang tan nát. Cô cúi gằm mặt xuống, đôi mắt ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi, thấm vào lớp vải mỏng manh của chiếc váy.

Bầu trời như đồng cảm với nỗi đau của Tuyết Lan, bỗng nhiên đổ mưa tầm tã. Những hạt mưa rơi xuống, hòa lẫn với nước mắt của cô, như thể ông trời cũng đang khóc cùng cô vậy. Tuyết Lan tưởng chừng như mình sẽ bị ướt sũng, nhưng rồi cô cảm thấy có gì đó lạ lạ. Ngước khuôn mặt đẫm nước lên, cô bất ngờ nhìn thấy An Như đang đứng che dù cho mình, vẻ mặt cô bình thản.

"Khóc tiếp đi, tôi che ô cho cậu," An Như nói, giọng dịu dàng như cơn gió nhẹ giữa trời mưa.

Tuyết Lan run rẩy đứng dậy, chân mềm nhũn như bông, khiến An Như phải nhanh tay đưa tay xuống để giữ lấy cô: "Không được đâu, An Như sẽ ướt mất," cô lắp bắp, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

"Đừng lo, ô này hơi bị hào phóng đấy," An Như trêu nhẹ, tay đưa chiếc khăn mềm cho Tuyết Lan lau nước mắt. Cử chỉ ấy khiến trái tim Tuyết Lan như ấm lại giữa cơn mưa lạnh.

"Sao An Như lại ra ngoài này vậy?" Tuyết Lan hỏi, giọng nhỏ như thì thầm. Cô biết mình hơi ích kỷ khi hỏi câu đó, nhưng không thể kìm lòng được.

An Như tựa lưng vào bức tường ẩm ướt, đôi mắt xa xăm nhìn qua màn mưa mỏng manh đang rơi rả rích. Cô khẽ thở dài, hơi thở ấm áp tạo thành một làn sương mờ nhỏ trong không khí lạnh lẽo. "Cậu yên tâm đi. Tôi không đem cậu ra cược đâu," An Như nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Câu nói đơn giản ấy như một lời hứa, một sự bảo vệ mà Tuyết Lan không ngờ tới, nó len lỏi vào tâm hồn cô như một tia nắng ấm áp xuyên qua những đám mây u ám.

Tuyết Lan cúi gằm mặt xuống, má ửng hồng vì xấu hổ khi nhận ra An Như có thể đọc được suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy trái tim mình đang tan vỡ dần hàn gắn lại, dưới cơn mưa và chiếc ô che chung, một cảm giác ấm áp kỳ lạ bao trùm lấy cô. Tuyết Lan cảm thấy An Như sắp ướt vì che ô cho cô, Tuyết Lan đưa tay ngập ngừng đưa tay nắm lấy cán ô, cử chỉ nhẹ nhàng nghiêng về phía An Như nhiều hơn. Nhưng rồi cô lập tức hối hận khi thấy An Như phải khom vai cúi xuống để giữ chiếc ô che cho cả hai.

An Như khẽ mỉm cười và nói đùa: "Cao quá cũng là cái tội nhỉ?" Cô né người ra khỏi ô, tay luồn vào túi áo như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tuyết Lan vội vàng phản đối: "Không phải đâu."

An Như chỉ cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch: "Tôi thích nhỏ nhỏ hơn xíu, để dễ thương như cậu í."

Lời khen bất ngờ khiến gương mặt Tuyết Lan đỏ bừng lên, tay chân luống cuống đến nỗi vô tình ấn nhầm nút cụp ô. An Như tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười sảng khoái. Tiếng cười của cô trong trẻo và dễ chịu đến nỗi Tuyết Lan cũng không kìm được mà cười theo. Nụ cười của An Như thật sự rạng rỡ, đẹp đến mức có thể xua tan mọi nỗi buồn, khiến người khác dù đang đau đớn đến mấy cũng muốn cười theo.

Bầu trời như cảm nhận được niềm vui của hai cô gái, cơn mưa dần tạnh. An Như nhẹ nhàng lấy lại chiếc ô, cụp xuống đúng cách rồi móc trong túi ra một nắm kẹo đầy màu sắc. Cô chia cho Tuyết Lan, giọng dịu dàng: "Tôi không biết cậu thích vị nào, nên đưa cả. Cái nào không thích ăn thì để cho tôi nhé."

Tuyết Lan nhẹ nhàng nhận lấy viên kẹo, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui thích thú. Cô từ tốn bóc lớp giấy bọc màu sắc rực rỡ, để lộ ra viên kẹo hương dâu nhỏ xinh. Khi đưa viên kẹo lên miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, như một làn gió mát lành xua tan đi những cảm xúc u buồn còn vương vấn. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào ấy, để mọi lo âu tạm thời tan biến.

Sau khi thưởng thức xong viên kẹo, Tuyết Lan cẩn thận gói phần còn lại vào chiếc khăn tay nhỏ và nhẹ nhàng đặt vào túi áo. Cô mỉm cười, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và biết ơn. Ánh mắt cô ngước lên nhìn An Như, ánh lên một niềm tin yêu và cảm kích sâu sắc.

"Hình như cậu bắt xe đi đến đây đúng không? Chỗ này giờ khó bắt lắm, tôi đưa cậu về nhé." An Như gợi ý, giọng nói ấm áp và đầy quan tâm.

Tuyết Lan ngập ngừng đáp, vẻ mặt e thẹn: "Không... không được đâu, phiền cậu lắm."

"Phiền gì đâu," An Như nhẹ nhàng nói, nụ cười ấm áp nở trên môi. "Đi lại đây tôi chở về."

An Như quyết định trêu chọc Tuyết Lan một chút, giọng nói trở nên bí ẩn và hài hước: "Nghe này, ngày xửa ngày xưa ở khu này vào buổi tối có rất nhiều quỷ nhỏ đi săn bắt những em bé nhỏ nhắn dễ thương đấy. Vì thấy số lượng em bé vơi đi quá nhiều nên từ đó về sau, phải có một dũng sĩ đưa đón em bé để bảo vệ đó. Vậy nên hãy để tôi đưa em bé về nhé."

"Nhưng chỉ có em bé thôi, còn tớ lớn rồi mà." Tuyết Lan ngây thơ hỏi, vẻ mặt vẫn còn chút hoang mang.

"Không đâu, không đâu, cậu cũng là em bé." An Như tinh nghịch nói, rồi bất ngờ vòng tay qua eo Tuyết Lan và nhẹ nhàng nhấc cô lên. "Thấy chưa, tôi còn bế được cậu này. Chỉ có em bé mới cần người lớn bế thôi."

Tuyết Lan giãy giụa nhẹ, má ửng hồng vì ngượng ngùng: "Thả... thả tớ xuống đi mà."

"Đây đây." An Như cười khúc khích, nhẹ nhàng đặt Tuyết Lan xuống yên xe. Cô cẩn thận đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu Tuyết Lan, động tác nhẹ nhàng và đầy yêu thương.

Tuyết Lan mím môi, ngoan ngoãn ngồi trên yên xe, đôi má vẫn còn ửng hồng. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

An Như nhẹ nhàng đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, ánh mắt dịu dàng quét qua gương mặt Tuyết Lan. Cô mỉm cười, giọng nói trầm ấm như làn gió nhẹ: "Này, em biết không, những giọt nước mắt của em quý giá lắm đấy. Đừng để chúng rơi nữa nhé." Lời nói ấy như một lời an ủi, vỗ về tâm hồn nhỏ bé của Tuyết Lan.

Tuyết Lan ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc, ánh lên niềm biết ơn sâu sắc. Cô bé cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng toát ra từ An Như, một cảm giác an toàn mà cô chưa từng được trải nghiệm. Trong lòng Tuyết Lan, một ước muốn ích kỷ nhỏ nhoi nảy sinh - cô muốn mãi mãi được ở bên cạnh An Như, được làm bạn với người con gái tuyệt vời này.

Trên đường về nhà, bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Tuyết Lan nhận ra sự mệt mỏi ẩn hiện trong đáy mắt An Như, nên cô không hỏi han gì nhiều. Thay vào đó, cánh tay nhỏ bé của Tuyết Lan vòng qua eo An Như, siết chặt hơn bình thường, như thể muốn truyền đi chút hơi ấm và sức mạnh. Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Tuyết Lan bất chợt quay về với ký ức về lần đầu tiên gặp An Như.

Cuộc sống của Tuyết Lan vốn không mấy suôn sẻ. Gia đình cô không khá giả, bố mẹ thường xuyên cãi vã, cuộc hôn nhân của họ không phải vì tình yêu. Là đứa con sinh ra trong hoàn cảnh ấy, Tuyết Lan chẳng nhận được nhiều sự quan tâm. Cô vào được ngôi trường danh giá này chỉ nhờ vào thành tích học tập xuất sắc và học bổng. Dù sống trong một môi trường đầy quyền lực và danh vọng, Tuyết Lan vẫn cảm thấy mình chẳng có gì cả.

Mặc dù được thầy chủ nhiệm tin tưởng giao cho vị trí lớp trưởng, Tuyết Lan vẫn thường xuyên bị bạn bè trong lớp bắt nạt và chế giễu. Từ việc bị bỏ gián vào cặp sách đến bị đổ xô nước bẩn lên đầu, cô đã phải chịu đựng rất nhiều. Thậm chí, có lần cô còn bị nghi ngờ ăn trộm quỹ lớp, và trong tình huống đó, chẳng có ai đứng về phía cô, không một ai chịu lắng nghe lời giải thích của cô.

Rồi đến một ngày định mệnh, khi Tuyết Lan đang đi dọc sân bóng để tìm thầy chủ nhiệm giải thích, một quả bóng bất ngờ bay trúng đầu cô. Cặp kính rơi xuống đất, mắt cô mờ đi, cố gắng mò mẫm tìm kiếm trong cơn đau. Cô có thể nghe thấy tiếng của những bạn học trong sân bóng, nhưng họ chẳng thèm để ý, chỉ vội vã chạy về lớp.

Đột nhiên, một bàn tay mảnh mai và ấm áp nhẹ nhàng nhặt chiếc kính lên, đưa nó trở lại vị trí cũ trên sống mũi Tuyết Lan. Khi cô ngước mắt lên, thế giới như ngừng quay trong giây lát. Trước mặt cô là đôi mắt phượng hoàn mỹ, sâu thẳm và đẹp đến nao lòng, thuộc về Hoàng Ngọc An Như - lớp trưởng lớp chuyên toán, một huyền thoại sống và là nữ hoàng không thể chối cãi của những hot girl trong trường.

An Như đứng đó, dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ, tựa như một nàng tiên bước ra từ tranh vẽ. Mái tóc đen mượt buông xõa trên vai, làn da trắng ngần như ngọc, và nụ cười ấm áp trên môi - tất cả hòa quyện tạo nên một vẻ đẹp khiến người đối diện không thể rời mắt. Tuyết Lan đã từng thấy An Như trên hình nhiều lần, nhưng giờ đây, đứng trước mặt cô ấy, Tuyết Lan mới thực sự hiểu vì sao người ta ví An Như như bạch nguyệt quang - một vẻ đẹp thuần khiết, tinh khôi và không thể chạm đến.

"Đẹp quá." Vô thức, những lời này thoát ra từ môi Tuyết Lan, nhẹ như một hơi thở.

"Gì cơ?" An Như cúi gần hơn, mái tóc mềm mại của cô ấy thoảng hương hoa nhài dịu nhẹ, khiến Tuyết Lan càng thêm bối rối.

"A...a mình xin lỗi." Tuyết Lan ríu rít cúi đầu, má ửng hồng vì ngượng ngùng.

An Như khẽ mỉm cười, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng. "Tôi có làm gì cậu đâu, đừng cúi thế, ngẩng cao đầu lên." Cô ấy gãi gãi đầu, vẻ mặt hơi bối rối, không hiểu sao mình lại khiến người khác sợ hãi đến vậy.

Tuyết Lan nghe vậy liền ngẩng cao đầu, nhưng rồi chợt nhận ra An Như cao đến kinh ngạc. Cô thầm nghĩ, nếu xếp hàng theo giới tính, chắc hẳn An Như sẽ phải đứng một mình một hàng, vượt trội hơn hẳn những cô gái khác.

"Đừng khóc nữa," An Như dịu dàng nói, lấy từ túi ra chiếc khăn tay thêu hoa nhỏ xinh, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má Tuyết Lan. "Tôi có ăn thịt cậu đâu." Cô ấy nói đùa, cố gắng làm dịu bầu không khí.

"Nước mắt rất quý giá," cô ấy tiếp tục, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm chân thành như ánh trăng dịu dàng soi rọi mặt hồ tĩnh lặng. "Đừng khóc vì những thứ không đáng." Lời nói của An Như như một cái ôm ấm áp, khiến Tuyết Lan cảm thấy được an ủi và che chở, như thể có một tấm chăn mềm mại quấn quanh tâm hồn đang run rẩy của cô.

Tuyết Lan, lần đầu tiên trong đời, cảm nhận được sự chân thành trong lời an ủi. Không cần biết đó là thật hay giả, chỉ cần biết rằng có người đang ở bên cạnh, lắng nghe và chia sẻ. Cảm xúc dâng trào, hai hàng nước mắt lại lăn dài trên má cô, như những giọt sương mai long lanh trên cánh hoa.

An Như, bối rối như một chú chim non lần đầu rời tổ, luống cuống: "Này, đừng khóc mà." Cô ấy vụng về đưa tay lau nước mắt cho Tuyết Lan, như thể đang cố gắng xóa đi những vết tích buồn bã trên khuôn mặt xinh đẹp của bạn mình.

Thời gian trôi qua, nhịp điệu chậm rãi như những đám mây trôi trên bầu trời xanh thẳm. Khi Tuyết Lan cuối cùng cũng ngừng khóc, An Như mới dám hỏi, giọng nhẹ nhàng như tiếng suối róc rách: "Có gì làm cậu buồn thế?"

"Mình tìm thấy Hữu chủ nhiệm lớp mình," Tuyết Lan đáp, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

"Vậy à?" An Như đá đá hai chân, mắt nhìn xa xăm như đang cố gắng lục lọi trong ký ức: "Lúc nãy mình thấy thầy ấy bên phòng văn thư đấy." Cô nói, giọng nhẹ nhõm như vừa tìm ra mảnh ghép cuối cùng của bức tranh ghép hình.

Mắt Tuyết Lan bỗng sáng lên, như những vì sao đêm vừa xuất hiện trên bầu trời: "Mình cảm ơn nhé."

"Ừ, bái bai." An Như mỉm cười, nụ cười tỏa nắng như ánh bình minh rực rỡ, khiến Tuyết Lan vội vã chạy đi, sợ rằng mình sẽ tan chảy trước vẻ đẹp rạng ngời ấy.

Cuộc đời đôi khi như một bản nhạc trầm bổng, với những nốt thăng trầm bất ngờ. Tuyết Lan, cô gái trẻ với đôi mắt trong veo như suối nguồn, bỗng thấy mình lạc bước giữa một cơn bão tố cuộc đời. Sau cuộc gặp với thầy chủ nhiệm, cô cảm thấy như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể bị rút cạn, hai chân run rẩy như cành liễu trước gió. Thầy, cũng như mọi người xung quanh, dường như đã vội vã kết tội cô, đòi hỏi cô phải hoàn trả một khoản tiền lớn trong vỏn vẹn hai ngày. Cô đứng đó, cô đơn và bất lực, như một hòn đảo nhỏ giữa đại dương mênh mông của sự hiểu lầm và nghi kỵ.

Nhưng rồi, như một tia nắng xuyên qua kẽ lá sau cơn mưa, một cuộc gọi đột ngột đến với thầy Hữu đã thay đổi tất cả. Gương mặt thầy bỗng tái nhợt, có lẽ vì sợ hãi trước một sự thật nào đó vừa được phơi bày. Và rồi, như một phép màu, thầy đã giải oan cho Tuyết Lan, bất chấp những ánh mắt phẫn nộ từ những học sinh giàu có đang lén lút nghe ngóng.

Khi bước ra khỏi phòng, Tuyết Lan khẽ cúi đầu chào thầy, trái tim vẫn còn đập mạnh vì những cảm xúc vừa trải qua. Và rồi, như một sự sắp đặt của số phận, cô bắt gặp An Như đang bước ngang qua. Nụ cười của An Như, rạng rỡ và ấm áp như ánh nắng ban mai, khiến lòng người xao xuyến. Thật tương phản với vẻ mặt của thầy chủ nhiệm, người vừa mới lấy lại bình tĩnh nhưng lại tái mét khi thấy An Như, miệng lắp bắp lẩm bẩm: "Tôi làm theo lời em rồi mà."

Trong khoảnh khắc đó, Tuyết Lan chợt nhận ra một điều quan trọng - An Như chính là người đã giúp đỡ cô. Cảm xúc dâng trào, Tuyết Lan mím chặt môi, lòng tràn ngập sự biết ơn. Mặc dù họ mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng khuôn mặt của An Như đã in sâu vào tâm trí cô, như một bức tranh đẹp không thể phai mờ.

Hoàng Ngọc An Như chính là tín ngưỡng của cuộc đời cô.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro