Chương 15: Viếng mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôi mộ của Lê Đại Hưng nằm một góc lặng lẽ, kín đáo. Tuy nó không được xây đẹp đẽ như những ngôi mộ khác, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày giỗ bố mình, Giai Nghi và anh trai đều ra viếng mộ. Họ cầm trên tay một bó hoa huệ trắng muốt, một chai riệu, một bọc trái cây. Giai Nghi và Bình An rơi nước mắt nhìn vào bức di ảnh của người bố đã khuất, trong lòng xót xa.
Giai Nghi thổn thức, ngồi xụp xuống:
- Bố, con và anh trai lại ra thăm bố đây. Con xin lỗi vì không thường xuyên ra thăm bố được.
Bình An tay vo thành một cục. Đau đớn đến tột cùng. Sáu năm rồi, vết thương nơi trái tim cậu chưa lành lại, những hình ảnh đáng sợ ngày nào, vẫn còn ám ảnh cậu. Một xác chết nằm giữa đống máu tươi, mặt mũi trắng bệch đến đáng sợ.
Cả cơ thể bố cậu nát bấy. Lúc đó Bình An không lý giải nổi nguyên nhân ông lại làm vậy, một hành động quá ngu ngốc. Đáng ra Bình An phải hận ông đã bỏ rơi hai anh em khi còn quá nhỏ, không có ai làm chỗ dựa.
Sáu năm phải trải qua bao uất ức, tủi nhục cậu đau khổ miễn cữơng mà nhận lấy. Một mình kiên cường chịu đựng, không dám than vãn nửa lời.
Bình An rót cho bố cậu một ly riệu, rồi rót cho chính mình một ly, uống cạn một hơi.
-Con kính bố. Mặc dù tửu lượng của con kém, nhưng con vẫn muốn uống cùng bố. Bố xa chúng con đã lâu.
Bình An nhanh chóng ngấm hơi men. Cậu nói ra những điều giấu kín.
-Bố có biết con nhớ bố thế nào không?? Bố nhẫn tâm bỏ con đi như vậy, con đau khổ lắm bố biết không. 6 năm rồi, con chưa từng ngủ yên giấc. Bố trừng hai mắt lên mà nhìn đi. Bố tàn nhẫn như thế nào.

Giai Nghi đứng bên cạnh chỉ biết rưng rưng nước mắt. Cô bé vỗ vai anh trai.
- Thôi anh đừng buồn nữa. Chuyện đã qua lâu rồi, anh phải quên đi để tiến về phía trứơc.
Sau đó Bình An đứng lên lảo đảo như muốn ngã, Giai Nghi phải đưa tay đỡ anh trai.
- Em không phải đỡ anh, anh muốn bố nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này. Chả phải bố đã biến anh thành người thế này sao. Chủ tịch tập đoàn tương lai cái gì chứ. Dáng đứng phải thẳng, quần áo lúc nào cũng phải tinh tươm cái gì chứ? Giờ ông ấy đã hài lòng chưa? Ông ấy đã phá huỷ cuộc đời anh và em.
Bình An vừa nói vừa khóc. Nứơc mắt không ngừng tuôn rơi.

Giai Nghi cố gắng giữ người anh trai, để anh khỏi ngã, tay vuốt vuốt lưng ra sức an ủi.
- Về thôi anh! Em nghĩ chúng ta nên về.- Giai Nghi vừa nói vừa khóc.
Bình An đẩy tay Giai Nghi ra, rồi ngồi sụp xuống. Cậu lấy tay chỉ vào bản thân mình.
-Bố bảo bố yêu con cơ mà, sao bố không ráng gắng sức đến giây phút cuối cùng để ở bên chúng con....
Bố có biết đến cảnh hai chúng con suýt bị chết vì đói. Cảnh chúng con đi xin cơm nhà ngừơi ta. Bố không thương bản thân mình thì ít nhất bố phải thương chúng con chứ, nếu không lo cho chúng con đựơc thì tốt nhất bố đừng sinh ra chúng con trên cõi đời này.
Giai Nghi nhìn thấy anh mình đau khổ như vậy, chỉ biết đưa bàn tay ấn lên ngực. Lúc này đây đó là điều duy nhất cô có thể làm. Thời gian sau khi bố cô mất, hai anh em rơi vào cuộc sống khủng hoảng. Họ như đôi chim con lạc mẹ, muốn tìm một nơi để nép vào, nhưng không có ai có đủ tình thương dang đôi cánh tay ra giúp đỡ. Họ khao khát có đủ tình thương của bố và mẹ. Nhưng ứơc mơ mãi là ứơc mơ. Số phận đã quá tàn nhẫn với họ khi họ chỉ mới là những cô bé cậu bé muời bốn, mừơi lăm tuổi.
Số phận đưa đẩy
Sáng sớm, khi Bình An tỉnh dậy đã thấy mình được đưa về nhà. Có lẽ lúc say cậu đã thốt ra những điều không nên nói, tỉnh dậy có chút ân hận. Miệng Bình An khô khốc. Miệng chợt nói...
- Nước....
-Anh hai đợi em tí.--Giai Nghi ngồi bên nhanh chóng lên tiếng.
Giai Nghi lật đật đưa nước cho anh mình. Cô đã ngồi gục bên cạnh anh mình suốt đêm vì lo lắng.
- Anh uống đi... Uống từ từ thôi.
Bình An cầm li nước lọc cho vào miệng, uống một ngụm lớn. Thấy cơ thể thoải mái và tỉnh táo ra, cậu mới sực nhớ điều gì giật mình quay qua nói:
-Anh xin lỗi vì chuyện đêm qua. - Bình An buồn bã.
- Anh không có lỗi gì hết.
-Em đưa anh về hả?
-Dạ vâng.
- Hôm qua anh có nói gì quá đáng không?
-- Không..... Chẳng có gì cả.
Giai Nghi lắc đầu. Bình An thở phào nhẹ nhõm, sợ lúc say buột miệng nói ra tình cảm của mình dành cho Lâm Nhất.
Yêu Lâm Nhất là điều Bình An không thể để cho Giai Nghi và Lâm Nhất biết được. Là một bí mật mà suốt đời Bình An sẽ giữ lại nơi đáy tim mình cho đến khi xuống mồ. Giai Nghi đã thiệt thòi đủ rồi, cậu là anh trai không thể cướp nốt tình yêu duy nhất mà em gái mình có.
------+++++++++--------
Ngừơi phụ nữ đó hôm nay lại có thể có gan lớn đứng trứơc mộ Lê Đại Hưng. Bà ta đặt một bó hoa cúc vàng trứơc tấm di ảnh chồng cũ. Đó là Qúach Ái Liên.
25 năm trứơc, bà ta chỉ là một cô gái nghèo khổ, nhưng cực kì xinh đẹp.
Trong thôn có nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng bà ta vô cùng khôn ngoan đã tìm cách mọi cách để đổi đời, khi chấp nhận lấy một ngừơi đàn ông giàu có, hơn bà ta tới tận 12 tuổi. Ngừơi đàn ông bất hạnh đó không ai khác là bố Bình An. 6 năm kết hôn bà ta sinh ra cho ông ta mộy trai, sau đó một năm bà lại tiếp tục sinh một ngừơi con gái. Nhà tuy đã có đủ nếp, đủ tẻ nhưng bản chất bà ta vốn dâm đãng lại tham lam, đã có chồng con, bà ta vẫn ra ngòai ngoại tình với ngừơi đàn ông khác. Kết qủa khi bị phát hiện, bà ta sẵn sàng bỏ gia đình để đi theo nhân tình mà không hề nghĩ đến những đứa con thơ dại còn đang đói khát sữa mẹ. Sau ít năm với sự giúp đỡ của tình nhân, bỗng một ngày kia bà ta vụt sáng thành sao. Nắm trong tay hàng lọat bộ film  nổi tiếng cùng hàng lọat giải thửơng. Lại còn danh chính ngôn thuận bứơc vào gia đình tỉ phú, kết hôn lần hai với bố Lâm Nhất. Qúa khứ dơ dáy của bà ta thật may mắn không bị ai vạch trần.

Quách Ái Liên đứng trầm ngâm một lúc lâu, bà ta rút hộp thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu rồi châm lửa đốt. Chỉ khi hút thuốc bà ta mới có đủ dũng khí để tạ lỗi với ngừơi kia. Sau khi rít một hơi dài, bà ta bỗng quỳ mọp xuống. Giọng khản đặc.
- Xin lỗi vì phản bội ông. Tôi đã phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình. Bình An và Giai Nghi bây giờ đã lớn. Tôi muốn bù đắp cho chúng nó. Xin ông tha thứ cho tôi.
Nói xong câu bà ta lau đi nứơc mắt, ngẩng mặt lên, đứng dậy thắp ba nén nhang, cung kính lạy ba lạy, chỉnh lại quần áo rồi quay lưng đi. Dáng vẻ kiêu ngạo cũng không hề mất.

Khi bà ta chuẩn bị bứơc lên chiếc  xe ô tô sang trọng của mình, thì có bóng dáng cao lớn của một ngừơi đàn ông đột ngột xuất hiện cản ngay lối đi của bà ta, bà ta giật mình, nhìn xem đó là ai. Ngừơi đàn ông cất giọng trầm thấp, chất vấn.
- Bà đến đây để làm gì? Chả phải bà đã từng rất nhẫn tâm sao?
Ngừơi đàn ông mới xuất hiện đó là chú Lý, bố của Kiên Định. Hôm nay là ngày dỗ ngừơi bạn thân nhất của ông , nên như mọi năm ông đến viếng. Xui rủi sao lại gặp lại gặp Quách Ái Liên ở đây. Hơn ai hết ông hiểu rõ cuộc đời ngừơi bạn thân của mình đã bị một  tay ngừơi đàn bà này hủy hoại.
Qúach Ái Liên nhìn thấy ngừơi quen, không chút xấu hổ mà còn mạnh miệng nói:
- Việc này không phải việc của ông, xin ông đừng xen vào.
Chú Lý phẫn nộ, giọng nói đã mất đi sự nhẫn nại vốn có.
- Bà còn mặt mũi nói ra câu đó sao. Bà ngạo mạn lắm. Bà bỏ chồng con theo nhân tình, giờ còn quay về để làm gì. Tội lỗi của bà sẽ không bao giờ đựơc tha thứ.

- Chuyện của tôi không cần ông phải lo. Ông đừng có dạy tôi phải làm gì.

- Bà nên nhớ khỏang thời gian con bà cần mẹ nhất thì bà đã bỏ chúng nó. Bà không đủ tư cách làm mẹ đâu, đừng bao giờ xuất hiện trứơc mặt chúng nó nữa. Một ngừơi phụ nữ đê tiện như bà, có chết ngàn lần cũng không đền hết tội.
- Ông....!!! Quách Ái Liên run rẩy.
- Xem như hôm nay tôi chưa gặp bà, nhưng xin bà hãy để cho bọn trẻ yên, chúng đã qúa bất hạnh rồi. Bà hãy xem như chưa sinh ra chúng nó bao giờ. Sự xuất hiện của bà chỉ làm xáo trộn cuộc sống tốt đẹp của chúng nó bây giờ thôi. Bà nghĩ chúng nó sẽ hạnh phúc khi biết mẹ chúng nó vì mê đàn ông trẻ mà bỏ chúng nó sao. Chúng nó sẽ hạnh phúc khi biết trong những  tháng ngày tăm tối khi chúng nó phải đi xin ăn, thì mẹ chúng nó ngựơc lại đang hửơng thụ giàu sang sao. Bà đã bỏ lỡ những giây phút qúy giá nhất khi mà chúng nó cần mẹ mình rồi.

Quách Ái Liên nghe xong những lời nói cay đắng chỉ biết im lặng. Vì qủa thật những lời ngừơi kia nói không sai, bà không có từ ngữ nào để bào chữa cho việc làm của mình, bà không đủ tư cách làm mẹ, bà tham lam để con mình phải khổ. Xưa bà ham danh vọng, tiền tài đã bỏ con khi chúng cần mẹ nhất, nay bà có tất cả nhưng lại thiếu con mình.
Chú Lý nhấn mạnh như một đòn trí mạng.
- Chúng nó thà không có mẹ. Chứ  không bao giờ chấp nhận một ngừơi như bà. Bình An đã từng nói với tôi, nó xem mẹ nó chết từ lâu rồi. Dù mẹ nó có quay về thì nó cũng không cần.

Nói xong hết câu chú Lý thở dài rồi bỏ đi mặc kệ ngừơi đàn bà nham hiểm kia đứng đó, đây là những lời ông muốn nói từ lâu, giờ thì bao nhiêu uất ức trong lòng cũng đựơc giải tỏa hết.

Quách Ái Liên im lặng, trong đầu bà ta là biết bao suy nghĩ. Nhưng với bản tính tham lam không biết xấu hổ, bà ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ngạo mạn vốn có của mình. Bà ta rút một điếu thuốc mới châm lửa, rít một hơi dài, tự nhủ thầm trong đầu.
- Ta sẽ dành lại tất cả mọi thứ,những thứ vốn dĩ là của mình. Trên đời này không có gì là ta không làm đựơc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro