2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




>>>>

Duy ngồi lặng im trong căn phòng, ánh đèn nhạt nhòa rọi lên những bức tường trống trải. Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn rì rào, nhưng trong lòng anh, có một cơn bão ngầm dần dâng lên. Đăng Dương không phải kiểu người dễ dàng bị lãng quên. Mỗi lần hắn xuất hiện đều mang theo một sức nặng không thể lý giải, như thể anh đang bị lôi cuốn vào một quỹ đạo mà bản thân không có cách nào thoát ra.

Những ngày sau đó, Duy càng trở nên dè chừng hơn với sự xuất hiện của Đăng Dương. Hắn không làm gì quá rõ ràng, nhưng sự hiện diện của hắn ngày càng in sâu trong tâm trí anh. Cái cách mà Dương nhìn anh, không cần nói lời nào, nhưng lại khiến anh cảm thấy như mình đang bị đánh giá, thậm chí là sở hữu.

Một tối khác, trời lại mưa, và như thường lệ, Đăng Dương xuất hiện. Hắn bước vào phòng trà, ánh mắt lướt qua không gian, rồi dừng lại ở Duy, nơi anh đang ngồi trên sân khấu chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Duy đã cảm nhận được ánh mắt ấy. Một sự lạnh lùng pha lẫn quyền lực vô hình, như thể Dương đang gửi đến anh một thông điệp ngầm: "Anh thuộc về tôi."

Khi buổi biểu diễn kết thúc, phòng trà dần trở nên vắng vẻ. Duy đứng sau cánh gà, lòng dạ bồn chồn, nhưng anh không dám nhìn ra phía ngoài. Anh biết Đăng Dương vẫn ở đó, chờ đợi. Lần này, anh không muốn đối diện với hắn, nhưng trốn tránh không bao giờ là một giải pháp khả thi.

Cuối cùng, khi không còn cách nào khác, Duy quyết định bước ra, và quả thật, Dương đang đứng đó, dựa người vào bức tường gần cửa ra vào. Hắn không nói gì, nhưng nụ cười nhếch nhẹ trên môi đã đủ khiến tim Duy đập nhanh hơn.

"Anh không định trốn tôi đấy chứ?" Dương lên tiếng, giọng điệu nửa đùa, nửa như đang thử thách anh.

Duy hít một hơi sâu, cố giữ giọng bình tĩnh. "Không phải, tôi chỉ... có chút việc cần giải quyết."

Dương tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Hắn nhìn thẳng vào mắt Duy, ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu mọi suy nghĩ của anh. "Tôi không nghĩ anh thực sự có việc gì khác ngoài tôi."

Duy không nói gì, anh cúi đầu, cảm giác ngại ngùng và áp lực từ Đăng Dương như một bóng đen bao phủ. Nhưng cũng như mọi lần trước, anh không thể dứt khoát từ chối hắn. Trong lòng, Duy hiểu rõ rằng sự cuốn hút giữa họ không đơn thuần là do cảm xúc, mà còn bởi sức mạnh kỳ lạ mà Dương mang theo – sự ngông cuồng, chiếm hữu và quyền lực.

"Đừng tránh mặt tôi nữa, Anh Duy," Dương thì thầm, giọng hắn dịu lại nhưng vẫn đầy kiểm soát. "Anh biết rõ tôi sẽ không dừng lại."

Duy khẽ run lên, không rõ vì sự lạnh lùng của hắn hay vì bản thân anh đã quá yếu mềm trước những lời nói đó. Anh biết Đăng Dương không đơn thuần là một người theo đuổi bình thường. Hắn giống như một kẻ săn mồi, đã nhắm trúng anh và sẽ không từ bỏ cho đến khi có được thứ mình muốn.

"Cậu không phải là người tôi có thể dễ dàng hiểu được, Đăng Dương," Duy đáp, giọng anh nhỏ nhưng đầy suy tư. "Mọi thứ về cậu... quá phức tạp."

Dương cười nhạt, bàn tay hắn nâng cằm Duy lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình. "Phức tạp? Có lẽ, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể tìm cách giải quyết."

Sự tiếp cận này không còn chỉ là trò chơi nữa. Duy cảm nhận rõ điều đó. Hắn đã bước vào đời anh theo cách mà anh chưa bao giờ chuẩn bị sẵn, và giờ đây, anh bị kéo vào một vòng xoáy không thể thoát ra.




Những ngày tiếp theo, mọi chuyện không trở nên dễ dàng hơn. Đăng Dương vẫn xuất hiện đều đặn, vẫn ngồi ở góc quen thuộc, và vẫn theo dõi từng bước chân của Duy. Nhưng giờ đây, sự hiện diện của hắn không chỉ dừng lại ở phòng trà. Những lúc Duy tan làm, hắn lại xuất hiện một cách ngẫu nhiên, như thể biết chính xác từng chi tiết trong cuộc sống của anh.

Một tối, sau khi trời đã tạnh mưa, Duy trở về căn hộ của mình. Anh không mong đợi bất kỳ ai, nhưng khi vừa bước vào tòa nhà, một bóng dáng quen thuộc đã đợi sẵn bên cổng. Là Đăng Dương.

Dương không đợi Duy nói gì, hắn tiến thẳng tới, cầm lấy tay anh và kéo lại gần. "Tôi đã nghĩ về chuyện này, Duy. Tôi không muốn đứng ngoài nữa. Anh biết rõ tôi muốn gì."

Duy nhìn hắn, sự e thẹn lẫn bối rối hiện rõ trong đôi mắt. "Đăng Dương, tôi không thể cứ để cậu tiếp tục như vậy..."

"Không thể? Hay anh không dám?" Dương ngắt lời, nụ cười ngạo nghễ hiện lên. "Anh nghĩ mình có thể tránh tôi mãi sao? Chúng ta đều biết rõ anh không muốn điều đó."

Duy im lặng, lòng anh rối bời. Những lời nói của Đăng Dương như xoáy sâu vào tận tâm can, đánh thức những cảm xúc mà anh đã cố gắng né tránh. Hắn không chỉ muốn chiếm hữu anh, mà còn muốn kiểm soát hoàn toàn cuộc đời anh. Và kỳ lạ thay, dù nhận ra sự nguy hiểm của điều đó, Duy lại không thể tìm được cách từ chối.




Đêm khuya, ánh đèn phố nhạt nhòa phản chiếu trên những vũng nước còn đọng lại sau mưa. Cả thành phố như đang chìm vào một giấc ngủ yên bình, nhưng với Duy, mọi thứ lại như đang chực chờ bùng nổ. Những lời nói của Đăng Dương vẫn văng vẳng trong đầu anh, khiến anh trằn trọc không yên.

Anh biết mình không thể mãi trốn tránh sự lôi cuốn của hắn. Nhưng điều anh sợ hơn cả là một khi bước vào thế giới của Đăng Dương, anh sẽ không còn đường lui.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức anh có thể nghe rõ nhịp tim mình đập. Tiếng mưa ngoài cửa sổ đã tắt hẳn, nhưng trong lòng Duy, cơn bão vẫn đang âm thầm nổi lên, chực chờ cuốn anh vào vòng xoáy của Đăng Dương – một trò chơi nguy hiểm mà cả hai đều không thể ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro