3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




>>>>

Cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng tạnh, nhưng không khí vẫn lạnh lẽo và ẩm ướt. Duy bước ra khỏi phòng trà sau buổi biểu diễn khuya, mệt mỏi kéo theo từng bước chân. Anh định sẽ bắt taxi về nhà, nhưng ngay khi vừa bước đến cổng, một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện.

Đăng Dương đang đứng đợi, dáng vẻ bình thản như mọi khi, nhưng đôi mắt sắc bén của hắn dường như đã đoán trước được mọi hành động của Duy.

"Để tôi đưa anh về," Dương nói, không cho Duy bất kỳ cơ hội từ chối nào.

Duy thoáng ngập ngừng, cảm giác lúng túng hiện rõ trong từng cử chỉ. Những lần chạm mặt gần đây với Đăng Dương đã khiến anh căng thẳng hơn mức bình thường. Anh biết rõ mình không nên để mọi chuyện đi xa hơn, nhưng cũng không đủ dứt khoát để từ chối thẳng thừng sự quan tâm kỳ lạ ấy.

"Không cần đâu, tôi có thể tự—" Anh định từ chối thì Dương ngắt lời, giọng đầy quyết đoán:

"Đêm nay trời lại trở lạnh. Tôi không muốn thấy anh về muộn một mình." Giọng nói của hắn không có vẻ gì là hỏi ý, mà như một mệnh lệnh ngầm. Anh biết mình khó có thể từ chối, và cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy. Cuối cùng, anh đành gật đầu, bước lên chiếc xe sang trọng của hắn.




Chiếc xe lướt qua những con đường ẩm ướt, không gian trong xe tĩnh lặng nhưng không hề thoải mái. Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí ngổn ngang với những suy nghĩ phức tạp về Đăng Dương. Hắn ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn dán vào con đường phía trước, nhưng Duy có thể cảm nhận được sự kiểm soát ngầm trong từng cử chỉ của hắn. Mọi thứ về Dương đều khó đoán, và điều đó khiến anh không thể yên lòng.

Khi xe dừng lại trước căn chung cư của Duy, Dương không vội mở cửa như thường lệ. Thay vào đó, hắn nhìn sang phía Duy, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt anh, như thể đang tìm kiếm một lời đáp chưa từng được hỏi.

"Anh có muốn tôi lên không?" Dương hỏi, giọng hắn thấp nhưng đầy sức ép. Câu hỏi của hắn không hề mang tính lịch sự mà như một sự thăm dò.

Duy thoáng bối rối, môi anh khẽ mấp máy nhưng không nói ra lời. Anh không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì – sự bất an hay sự lôi cuốn mà Đăng Dương mang lại. Nhưng điều anh biết chắc chắn là không khí giữa hai người đang trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

"Chỉ một lát thôi," Duy đáp nhỏ, gần như không nhận ra mình vừa nói ra điều đó.

Dương không chần chừ, hắn bước xuống xe và nhanh chóng theo chân Duy vào căn hộ của anh. Căn phòng nhỏ của Duy bỗng nhiên trở nên chật chội lạ thường khi Đăng Dương bước vào. Ánh đèn mờ nhạt, tiếng mưa nhỏ giọt ngoài ban công, tất cả tạo nên một bầu không khí vừa tĩnh lặng, vừa căng thẳng đến nghẹt thở.

Duy lúng túng khi thấy hắn bước vào không gian riêng tư của mình. "Cậu ngồi đi," anh chỉ vào chiếc ghế gần cửa sổ. "Tôi sẽ pha chút trà."

Tuy nhiên, Đăng Dương không tỏ ra hứng thú với việc ngồi xuống. Hắn đứng giữa phòng, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Duy, không rời khỏi anh một giây nào.

"Trà có lẽ không cần thiết đâu," hắn nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy ám chỉ.

Duy khựng lại, cảm giác ngại ngùng và căng thẳng bủa vây. Anh biết rõ rằng Đăng Dương không đến đây chỉ để uống trà, và mọi sự ngăn cách mà anh cố giữ từ trước đến giờ đang dần sụp đổ.

"Đăng Dương, tôi không nghĩ rằng..." Duy bắt đầu, nhưng giọng anh yếu ớt và lạc lõng trong không gian nhỏ bé. Trước khi anh kịp nói thêm điều gì, Đăng Dương đã bước tới, ép sát anh vào tường, ánh mắt đầy ý đồ.

"Tôi không hỏi anh nghĩ gì," Dương nói, giọng hắn thấp nhưng đầy sức ép. "Tôi chỉ muốn biết, anh cảm nhận ra sao."

Duy cảm thấy toàn thân mình như bị kéo căng, hơi thở anh trở nên gấp gáp và tim đập thình thịch. Cơ thể anh phản ứng theo một cách mà anh không ngờ tới, khiến đôi chân mềm nhũn, buộc anh phải dựa lưng vào tường để giữ thăng bằng. Tay Đăng Dương trượt dọc xuống eo anh, nắm lấy cơ thể anh một cách chắc chắn, ép sát hơn, như thể muốn xác nhận rằng anh hoàn toàn thuộc về hắn.

Trong giây phút đó, Duy không thể nghĩ gì ngoài việc chìm đắm vào cảm giác mà Đăng Dương mang lại. Áp lực từ hắn quá mạnh mẽ, khiến mọi ý chí phản kháng trong anh bị bóp nghẹt. Dương vừa hôn vừa di chuyển đôi tay, kéo anh về phía giường một cách dứt khoát. Cơ thể Duy như thể không còn là của mình nữa, bị điều khiển hoàn toàn bởi sự thống trị của Đăng Dương.

"Đừng nghĩ đến việc chống cự," Dương thì thầm, giọng hắn thấp và chắc nịch. Đôi môi của hắn không rời môi Duy, chỉ ngắt quãng vừa đủ để thốt lên những lời mang tính ra lệnh hơn là yêu cầu.

Bị bất ngờ trước sự mãnh liệt của Dương, Duy cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, đôi tay vô thức đặt lên ngực hắn để giữ khoảng cách, nhưng nhanh chóng bị Dương nắm lấy và ép sát vào tường. "Để tôi...," Duy định nói, giọng yếu ớt như lời phản kháng mong manh. Nhưng lời nói ấy chưa kịp phát ra hoàn chỉnh thì đã bị cắt ngang bởi nụ hôn sâu hơn từ Dương. Cơ thể anh run rẩy khi cảm nhận được từng cử động của hắn.

Đăng Dương cười nhẹ, nụ cười ấy thoáng vẻ ngạo nghễ, như thể hắn biết Duy sẽ không thể chống lại. "Anh không cần nói gì cả, chỉ cần cảm nhận thôi," Dương nói, mắt hắn lấp lánh một tia nhìn quyền lực. Đôi mắt hắn như khóa chặt vào Duy, không để sót bất kỳ cử chỉ nào từ đối phương.

Dương cúi đầu, đôi môi hắn bắt đầu di chuyển từ môi Duy xuống cổ, để lại những nụ hôn mạnh mẽ, đôi khi kéo dài thêm với những vết cắn nhẹ. Cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng, khiến Duy không thể kìm nén tiếng thở gấp. Tay Dương vẫn giữ chặt hai vai Duy, không cho anh một cơ hội nào để lùi lại hay chống cự. Hơi ấm từ cơ thể hắn lan tỏa, làm cho mọi cử động của anh trở nên vô nghĩa.

"a.. ưm..Đăng Dương... đừng như thế này...ức-" Duy thì thầm, nhưng chính bản thân anh cũng không chắc liệu mình có muốn hắn dừng lại hay không.

Dương khẽ cười, giọng hắn mang theo chút sự gấp gáp."Tôi đã bảo rồi, anh không cần phải nghĩ. Tôi muốn anh... và tôi sẽ có anh," hắn nói, giọng như rít qua kẽ răng, đôi mắt dán chặt vào ánh nhìn rối bời của Duy. Không để anh có thêm thời gian để phản kháng, Dương cúi xuống hôn anh lần nữa, lần này càng sâu hơn, càng mãnh liệt hơn.

Duy hoàn toàn bị cuốn vào sự mạnh mẽ ấy, đôi tay anh từ từ buông thõng, chấp nhận sự thống trị của Đăng Dương. Dương nhanh chóng nhận ra sự đầu hàng đó, hắn kéo anh về phía giường, không hề vội vàng nhưng cũng không để cho anh có thời gian để suy nghĩ.

Đến khi cả hai ngã xuống giường, Đăng Dương đã không còn kiềm chế. Hắn cúi xuống nhìn Duy, đôi mắt lấp lánh sự khát khao không thể che giấu. "Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi," Dương nói, giọng hắn trở nên khàn đi vì sự ham muốn.

Duy không thể nói gì, hơi thở anh gấp gáp khi Đăng Dương bắt đầu cởi bỏ những mảnh vải trên cơ thể anh, từng cử động đều đầy kiểm soát. Đôi tay Dương di chuyển trên làn da Duy, khiến anh không thể kìm nén những đợt rùng mình. Dường như từng ngón tay của hắn đều mang theo sự đòi hỏi và chiếm hữu, không cho phép Duy thoát khỏi vòng tay hắn.

"Anh là của tôi, chỉ của tôi," Đăng Dương thì thầm bên tai Duy, giọng hắn mang theo sự mãnh liệt khó cưỡng lại. Lời nói ấy không chỉ là một tuyên bố mà còn như một lời cam kết rằng từ giây phút này, Duy sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng tay hắn.

Cơ thể Duy như bùng nổ với từng cử động của Dương. Từng hơi thở, từng cái chạm của hắn đều khiến anh không thể kiểm soát. Sự chiếm hữu mạnh mẽ và ngông cuồng của Đăng Dương khiến Duy lạc vào một cơn lốc cảm xúc, nơi mà mọi ý chí phản kháng đều trở nên yếu ớt.

Dương cúi xuống, đôi môi hắn lướt qua từng inch da thịt của Duy, như thể muốn đánh dấu từng phần cơ thể anh là của riêng hắn. Không gian xung quanh như thu hẹp lại, chỉ còn hai người trong khoảnh khắc này – và không có đường lui.

Anh Duy khép mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác mà Đăng Dương mang lại.

Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng như đặc quánh lại, mọi âm thanh bên ngoài dường như biến mất hoàn toàn, chỉ còn tiếng thở gấp và cảm giác rạo rực giữa hai cơ thể. Anh Duy nằm dưới, gương mặt anh thoáng nét ngượng ngùng nhưng đôi mắt lại ánh lên sự bối rối pha lẫn với cảm xúc không thể chối bỏ. Dù biết mọi chuyện đang đi quá xa, nhưng cơ thể anh phản ứng theo một cách mà lý trí không còn kiểm soát được.

Đăng Dương nhìn anh với ánh mắt đầy thèm khát, không có chút gì là do dự hay hối hận. Hắn cúi xuống, đôi môi lại chạm vào cổ Duy, để lại những nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng. Tiếng thở của Duy gấp gáp hơn, nhịp tim đập loạn lên khi cảm nhận từng cử động của Dương trên làn da mình. Mỗi nơi Đăng Dương chạm tới, như có một đợt sóng điện chạy dọc cơ thể, khiến Duy không thể ngăn được mình khẽ cong người lên, cảm nhận từng luồng cảm xúc xâm chiếm.

"ư.. ah.."

"Anh không thể trốn tránh tôi nữa đâu," Dương thì thầm, giọng hắn trầm khàn đầy quyết đoán, như một kẻ đã nắm chắc phần thắng.

"Tôi sẽ có anh, Duy... hoàn toàn."

Tay Dương mạnh mẽ nhưng không thô bạo, di chuyển nhịp nhàng trong cơ thể anh, như thể hắn đang khám phá từng ngóc ngách, từng điểm yếu. Duy không thể làm gì ngoài việc để bản thân mình bị cuốn vào. Đôi tay của anh vô thức bám lấy vai Dương, cố gắng giữ lại chút thăng bằng giữa cơn lốc cảm xúc quá mạnh mẽ.

Đăng Dương từ từ cúi xuống thấp hơn, đôi môi hắn không dừng lại, để lại những dấu vết của sự chiếm hữu trên da Duy, từng nụ hôn, từng vết cắn nhẹ, từng cú thúc mạnh bạo khiến cơ thể anh phản ứng mãnh liệt. Mỗi lần Dương chạm vào, Duy lại không thể kìm nén được tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng, gương mặt anh đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa không thể kiểm soát được cảm xúc.

"Anh thật sự khiến tôi mất kiểm soát," Dương thì thầm, đôi mắt hắn lóe lên tia nhìn cuồng nhiệt khi thấy Duy dưới thân mình, yếu đuối và dễ tổn thương. Hắn thích cảm giác đó – cảm giác anh rên rỉ nỉ non dưới thân mình, cảm giác anh hoàn toàn thuộc về hắn, không còn gì ngăn cản hắn nữa.

Duy khẽ rên lên khi Đăng Dương tiếp tục di chuyển, đôi tay mạnh mẽ của hắn vuốt ve từng phần cơ thể anh, mang lại những cơn sóng cảm xúc vừa ngọt ngào, vừa mãnh liệt. Hơi thở của cả hai ngày càng gấp gáp, không còn lời nói nào giữa họ, chỉ còn lại tiếng thở và những cái chạm đầy đam mê.

"hức- ưm.. Dương...Dương..."

Không có lời cảnh báo, Đăng Dương kéo Duy sát lại gần hơn, rút toàn bộ chiều dài rồi đẩy mạnh lút cán. Anh ưỡn người rên lớn, cơ thể anh dường như không còn khoảng cách nào với Dương nữa. Đôi tay Dương siết chặt eo anh, từng bước di chuyển càng nhanh hơn, buộc Duy phải cảm nhận được từng nhịp đưa đẩy hông của hắn, từng hơi thở nóng bỏng của hắn. Cảm giác cơ thể hắn gần kề khiến Duy không còn khả năng kiểm soát, mọi ranh giới đều bị phá vỡ.

"Anh không biết mình đã gây ra điều gì cho tôi đâu," Dương nói khẽ, hơi thở hắn phả lên tai Duy, mang theo sự cuồng nhiệt và quyết tâm không thể chối cãi. "Tôi đã muốn có anh từ lâu rồi, và đêm nay... anh thuộc về tôi."

Duy không thể nói được gì. Anh cảm thấy như mọi suy nghĩ, mọi lý trí đã bị cuốn trôi bởi sự mãnh liệt của Dương. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác mà Đăng Dương mang lại quá mạnh mẽ, khiến anh không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Những tiếng thở gấp, những cú chạm đầy mê hoặc cứ liên tục kéo anh sâu hơn vào cuộc làm tình không có lối thoát.

Trong giây phút ấy, mọi thứ như ngừng lại. Đăng Dương cúi xuống, đôi mắt hắn nhìn Duy như thể anh là tất cả những gì hắn mong muốn. Và rồi, không có bất kỳ lời nói nào, cả hai hoàn toàn hòa vào nhau, từng hơi thở, từng nhịp đập đều đồng điệu, như thể họ đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.


Dưới ánh đèn mờ nhạt và không khí tĩnh lặng, Duy biết rằng mình đã hoàn toàn thuộc về Đăng Dương dù muốn hay không. Hắn không chỉ chiếm lấy cơ thể anh, mà còn cả tâm trí.

Và liệu có chiếm cả trái tim anh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro