4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




>>>>

Buổi sáng uể oải len qua khung cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên gương mặt mệt mỏi của Duy. Không khí trong phòng vẫn nặng trĩu sau những gì vừa xảy ra. Đăng Dương đã yên vị bên cạnh anh, cánh tay hắn vẫn vòng qua eo, giữ chặt lấy anh như thể hắn sợ nếu buông tay, anh sẽ biến mất.

Anh nằm yên lặng, gương mặt anh đỏ bừng, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định lại. Tâm trí anh rối bời, ngổn ngang với những cảm xúc khó tả. Những gì vừa xảy ra như một cơn lốc bất ngờ cuốn anh đi, khiến anh không còn nhận thức rõ về mọi thứ xung quanh. Đôi mắt anh khép hờ, nhưng đầu óc vẫn còn choáng ngợp bởi cảm giác mãnh liệt mà Đăng Dương mang lại.

Bên cạnh, Đăng Dương không có dấu hiệu nào của sự hối tiếc. Hắn nhìn Duy, đôi mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa một sự mãn nguyện. Duy không còn đường lui nữa, và hắn sẽ không để ai khác có được anh.

"Anh Duy," Đăng Dương khẽ gọi, giọng hắn trầm ấm nhưng mang một sự kiên định không thể nhầm lẫn.

Duy khẽ quay đầu, ánh mắt lơ đãng lướt về phía Dương, đôi môi anh hé mở, nhưng không có lời nào thoát ra. Hơi thở vẫn còn chưa đều, anh cảm nhận được sự hiện diện áp đảo của Dương bên cạnh, bao phủ lấy anh.

"Anh không hối hận, đúng không?" Dương thì thầm, đôi mắt hắn như đang tìm kiếm một lời xác nhận, nhưng không thực sự cần thiết. Hắn biết rằng mình đã có tất cả.

Duy im lặng, ánh mắt anh dao động, nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng sự chống cự đã trở nên vô ích. Những ranh giới mà anh tự dựng lên giữa mình và Đăng Dương đã bị phá vỡ hoàn toàn, và sự mạnh mẽ của hắn đã lấn át mọi ý chí tự bảo vệ của anh. Anh không trả lời, nhưng sự im lặng của anh đã là câu trả lời cho Dương.

Dương cười nhẹ, nụ cười của hắn mang theo sự tự mãn. Hắn kéo Duy lại gần hơn, đôi tay vẫn siết chặt lấy eo anh, như muốn khẳng định quyền sở hữu của mình.



Duy không nói gì, chỉ nằm yên trong vòng tay của Đăng Dương, cảm nhận được sự áp đảo mà hắn mang lại. Trái tim anh vẫn còn đập mạnh, nhưng không còn cảm giác hoảng loạn như trước. Có lẽ, một phần trong anh đã chấp nhận điều này từ lâu, và bây giờ chỉ là khoảnh khắc anh buông xuôi mọi chống cự.

Những tia sáng đầu tiên của buổi sáng bắt đầu len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của Duy. Anh khẽ nhắm mắt lại, cố gắng để giữ lấy chút bình yên trong lòng, nhưng sâu thẳm, anh biết rằng cuộc đời mình từ đây sẽ không còn như trước.


Duy nhắm mắt lại, thở dài. Anh biết rõ mình đã đi quá xa, vượt qua cái ranh giới mà bản thân từng cố dựng lên. Không phải vì anh không nhận ra sự nguy hiểm từ Đăng Dương, mà là bởi hắn có một sức hút mãnh liệt, cuốn anh vào như một cơn lốc xoáy không thể thoát ra. Cả đêm qua, từng cử chỉ, từng lời nói của Dương đều mang theo sự quyết liệt, đến mức anh không thể cưỡng lại được.

Anh khẽ cựa mình, cảm nhận cái siết chặt của tay Dương càng thêm mạnh mẽ. "Tôi phải đi làm," Anh Duy nói nhẹ, giọng anh pha chút mệt mỏi.

Đăng Dương khẽ cười, đôi mắt hắn vẫn nhắm, nhưng đôi môi nhếch lên. "Không cần vội," hắn nói, giọng trầm nhưng chắc nịch. "Tôi sẽ lo liệu chuyện đó. Hôm nay anh ở lại đây với tôi."

Duy giật mình, quay đầu nhìn hắn. "Cậu nghĩ cậu có thể quyết định mọi thứ cho tôi sao?" Dù giọng anh có vẻ mạnh mẽ, nhưng ngay cả chính Duy cũng biết sự phản kháng này yếu ớt đến mức nào. Đăng Dương chẳng hề lùi bước, ánh mắt hắn vẫn sắc bén và không cho thấy chút dấu hiệu nào của sự nhượng bộ.

"Anh sẽ thấy, tôi luôn làm được điều tôi muốn," Dương nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy quyền lực. "Tôi chưa bao giờ hỏi ý kiến anh cả, Anh Duy à."

Duy bật dậy, rời khỏi vòng tay của Dương, đứng dậy khỏi giường.

"Chuyện này đi quá xa rồi, Đăng Dương. Cậu không thể cứ áp đặt mọi thứ lên tôi như thế."

Đăng Dương mở mắt, lười biếng nhìn theo. Hắn không hề tỏ ra tức giận, mà ngược lại, nụ cười nhẹ trên môi lại càng rõ ràng hơn. "Anh cứ thử trốn thoát khỏi tôi xem, Duy. Nhưng tôi nghĩ... anh không thực sự muốn điều đó đâu nhỉ?"


Duy cắn môi, không biết phải nói gì. Mọi thứ đang xoay quanh anh quá nhanh, như một trò chơi mà anh bị lôi kéo vào mà không hề được báo trước. Anh không phủ nhận rằng có một phần trong mình bị cuốn hút bởi Đăng Dương, bởi sự mạnh mẽ và quyết đoán của hắn. Nhưng phần khác, sâu thẳm hơn, lại là sự e ngại về những gì Dương có thể làm, và anh biết mình đang dần mất đi quyền kiểm soát.

Dương đứng dậy, chậm rãi bước tới gần Duy, như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi của mình. Hắn đưa tay chạm vào vai anh, kéo anh lại gần. "Đừng phức tạp hóa mọi thứ," hắn nói nhẹ nhàng. "Tôi không muốn ép buộc anh. Nhưng chúng ta đều biết rõ rằng anh đã lựa chọn từ lúc đầu. Và một khi anh đã chọn, thì không có đường lui."

Duy quay mặt đi, tránh ánh nhìn của hắn. Anh biết mình không thể đối diện với sự thật đang dần hiện rõ. Đăng Dương không phải là kẻ mà anh có thể dễ dàng trốn tránh hay cự tuyệt. Dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể phủ nhận rằng đã có điều gì đó trong lòng anh thay đổi từ khi Dương bước vào cuộc đời mình. Hắn là một kẻ ngông cuồng, có phần điên rồ, nhưng sự điên rồ ấy lại hấp dẫn đến mức khiến anh không thể dứt ra.


"Được rồi.." Duy thở dài, cuối cùng buông bỏ sự đấu tranh trong lòng mình.

"Nhưng chỉ hôm nay thôi. Cậu không thể kiểm soát tôi mãi mãi được."

Đăng Dương cười khẽ, ánh mắt gợi vẻ chiến thắng. "Chúng ta sẽ xem xét điều đó sau," hắn nói, kéo Duy lại gần hơn. "Còn bây giờ, anh chỉ cần ở đây, bên tôi."

Duy đứng yên, mặc cho Đăng Dương kéo mình lại giường, trong lòng vẫn còn vương vấn những nỗi lo mơ hồ. Nhưng anh biết rõ, một khi đã dấn bước vào trò chơi này, thì chẳng còn đường lui.


"Anh biết mình không thể cứ kiểm soát mọi thứ, phải không?" Duy mở mắt, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảnh báo. "Tôi không phải món đồ để cậu nắm trong tay."

Dương cười nhạt, nhưng đôi mắt hắn lại đầy tự tin. Hắn cúi xuống gần Duy hơn, đến nỗi hơi thở nóng bỏng của hắn phả nhẹ lên tai anh. "Đó là chuyện giữa tôi và anh, Anh Duy," hắn thì thầm.

"Anh có thể nói bất cứ điều gì, nhưng anh biết rõ ràng rằng, từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau, mọi thứ đã thay đổi."

Duy quay mặt đi, cố gắng né tránh cái nhìn chằm chằm đầy chiếm hữu ấy. Anh cảm thấy áp lực từ Đăng Dương quá lớn, dường như không còn không gian để anh thở. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh hiểu rằng lời Dương nói không hề sai.

"Cậu không nghĩ mình đã đi quá xa sao?" Duy cất giọng, cố gắng kéo lại chút tự chủ.

Đăng Dương lắc đầu, nụ cười trên môi hắn càng hiện rõ hơn. "Chưa đâu," hắn trả lời, ánh mắt sắc lẹm. "Tôi còn nhiều thứ muốn khám phá về anh, và tôi không định dừng lại ở đây."

Dương tiến đến cửa sổ. Hắn đứng đó, đôi vai rộng và dáng người cao lớn tạo nên một hình ảnh mạnh mẽ, gần như chiếm lĩnh toàn bộ căn phòng.

Duy ngồi yên, ánh mắt anh nhìn theo Đăng Dương. Trong giây phút đó, anh nhận ra rằng những lời Dương nói không hoàn toàn sai. Có một phần trong anh thực sự bị cuốn hút bởi cái cách Dương đối xử với mình.


"Anh sẽ làm gì nếu tôi quyết định rời xa?" Duy hỏi, dù biết rõ câu trả lời đã hiện lên trong đôi mắt của Đăng Dương.

Hắn bước lại gần, từng bước đi của Dương đầy quyết đoán, không vội vã nhưng cũng không cho Duy có cơ hội tránh né. Chỉ trong vài giây, gương mặt đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đăng Dương, hơi thở gấp gáp. Áp lực từ sự gần gũi đó khiến Duy bất giác nín thở, nhưng đôi mắt anh vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Anh không nỡ đâu, đúng chứ?" Dương khẽ hỏi, giọng hắn trầm ấm nhưng mang theo một sự đe dọa ngấm ngầm. Hắn không đợi câu trả lời, mà cúi xuống, dùng tay đẩy Duy ngã ra giường.

Duy thở hắt ra khi lưng chạm vào nệm, nhưng không thể phản kháng. Đăng Dương đã áp sát ngay lập tức, cơ thể hắn nặng nề đè lên anh, như một con mãnh thú săn mồi không cho phép con mồi chạy thoát. Đôi mắt Dương nhìn thẳng vào anh.

"Tôi..." Anh định lên tiếng, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang bởi đôi môi của Dương.

Tay Duy đẩy nhẹ lên ngực Dương, nhưng không đủ sức để ngăn cản. Sức mạnh từ Dương quá lớn, quá áp đảo, khiến anh như bị giam chặt. Hắn cúi đầu xuống, nụ hôn của hắn lướt xuống cổ Duy, để lại những dấu vết nóng bỏng, mỗi lần môi hắn chạm vào da, cơ thể Duy như bị thiêu đốt. Anh không còn đủ sức để phản kháng, mọi cảm xúc trở nên hỗn loạn.

Duy khẽ cựa mình, nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô ích. Đăng Dương quá mạnh mẽ, quá quyết liệt. Cơ thể anh bị khóa chặt dưới sức ép của hắn. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác của Dương đều mang theo sự chiếm hữu, như thể hắn đang khẳng định chủ quyền của mình. Hắn cúi xuống, đôi môi hắn lướt qua làn da nóng bỏng của Duy, khiến anh rùng mình, cảm giác không còn kiểm soát nổi cảm xúc.

"Dương... dừng lại...," Duy nói, lời nói của anh yếu ớt như những lời cầu xin không có trọng lượng.

"Yên nào.."






Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng nhạt nhòa chiếu xuyên qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng vàng ấm áp. Không khí vẫn còn đọng lại chút căng thẳng từ buổi sáng, nhưng không còn quá nặng nề. Duy ngồi bên cửa sổ, tay cầm cốc trà nóng, ánh mắt anh dõi ra ngoài đường phố vắng vẻ. Tâm trí anh vẫn còn bận rộn với những suy nghĩ về mọi chuyện vừa qua.

Đăng Dương đã rời đi từ sáng sớm sau khi hành sự. Hắn để lại một lời nhắn ngắn gọn, "Tôi sẽ quay lại," trước khi bước ra khỏi cửa. Dù không còn sự hiện diện của Dương trong căn phòng, nhưng cảm giác của hắn vẫn bao trùm khắp không gian, khiến Duy không thể hoàn toàn thoát khỏi cảm giác bị kiểm soát.

Cả buổi chiều trôi qua trong sự yên tĩnh, nhưng Duy không thể tập trung vào bất kỳ việc gì. Anh cố đọc sách, xem tin tức, thậm chí thử nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đầu óc vẫn không thể ngừng nghĩ về Đăng Dương.

Khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Duy. Là Đăng Dương. Tim anh khẽ nhói lên khi nhìn thấy tên hắn hiện trên màn hình, một cảm giác vừa lo lắng, vừa mong chờ.

Duy bắt máy, cố giữ giọng bình tĩnh: "Alo?"

Giọng Đăng Dương vang lên, trầm và tự tin như mọi khi: "Tôi sẽ đến đón anh trong vòng 30 phút. Chuẩn bị đi."

Duy thoáng ngập ngừng. "Đón tôi? Đi đâu?"

"Đừng lo. Tôi sẽ không để anh hối hận đâu. Cứ chuẩn bị sẵn sàng," Dương trả lời, không để Duy có cơ hội từ chối. Sau đó, hắn ngắt máy.

Duy ngồi yên, tay cầm chặt điện thoại. Cảm giác không thoải mái lại trỗi dậy, nhưng đồng thời, anh không thể không tò mò về điều mà Đăng Dương đang sắp đặt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro