Quyển I - Chương 2: Một Sớm Vào Bích Trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến một ngày nọ, cơ hội của ta rốt cuộc đã tới. Vốn dĩ ta là định xông vào thẳng vào cung điện của Đông Lăng Thượng Tiên, chỉ tiếc ta là kẻ mù đường trong cái Thiên cung rộng lớn này, đi vài bước là lạc ngay. Mấy trăm năm qua ngoại trừ Lăng Tiêu Điện, Nam Thiên Môn có kiến trúc tiêu biểu rõ ràng, còn lại trong mắt ta chô nào cũng trông giống hệt nhau, khó có thể phân biệt được.

Bởi vậy, ta không còn cách nào khác đành phải từ bỏ đi đến chỗ Đông Lăng Thượng Tiên đại náo một trận cho ra trò.

Hôm nay là ngày tốt, ta đi ngang qua Ngọc Thiềm cung thấy bên trong náo nhiệt tưng bừng, mới biết là Thái tử Điện hạ đang giúp Đông Lăng Thượng Tiên tuyển nha hoàn. Nghe nói Thái tử Điện hạ ý tứ quá mức rõ ràng, một mình độc chiếm Đông Lăng Thượng Tiên không đủ, còn làm cho chỗ hắn ở cũng không có lấy một bóng người, khó có được như hôm nay nghĩ thoáng hơn, hiểnp nhiên tâm trạng chọn cho người thương một nha hoàn, xem ra tình cảm này thực kiên định, cũng không ngại nữ tử xen vào nữa.

Ta tùy tiện nhập vào hàng ngũ, quanh tai ngập đầy tình cảm tiên nữ ái mộ đối với Đông Lăng Thượng Tiên. Cũng khó trách, ở dưới nhân gian xuân về thì hoa nở, Thái tử khó có lúc làm người tốt, cũng làm các tiên nữ được phen mở rộng tầm mắt. Đông Lăng Thượng Tiên ở Thiên cung chức vị không cao, ít khi tới Chính điện, các vị tiên nga lại là ngại với quy củ đáng chết của Thiên cung, càng không dám quá phận. Nhưng hôm nay chính là ý của Thái tử, cho dù có lơ là nhiệm vụ cũng có thể đổ tội cho y.

Ta nhìn các cung nữ ngập tràn lòng tin đi vào, rồi một đám thất hồn lạc phách đi ra, nghĩ thầm Thái tử yêu cầu nhan sắc thật đúng là không ở mức bình thường. Ngay cả hoa tiên được coi trọng nhất ở Thiên cung là Cảnh Huyên cũng bị loại, xem ra ta càng không có cơ hội.

Đến phiên ta đi vào, đã là người cuối cùng. Chỉ thấy bên trong Ngọc Thiềm cung huân hương lượn lờ, khiến Thiên cung vốn dĩ mờ ảo nay càng thêm mê hoặc, Thái tử mặc một thân áo bào vàng nằm nghiêng ở trên ghế quý phi, dáng vẻ tựa như yêu lâm thiên hạ. Dù cho ánh mắt của y thực câu nhân, dù cho dung mạo của y thực quyến rũ, dù cho cơ thể của y thực mê hoặc, nhưng chỉ cần ta nghĩ đến bí mật không thể cho ai biết của y cùng Đông Lăng Thượng Tiên, trong lòng ta hoàn toàn đem y loại ra khỏi phạm vi là nam nhân bình thường. Cho nên đối với loại "báu vật" này của Lục giới, ta cũng chỉ bình tĩnh liếc mắt một cái, chờ đợi quyết định.

Y nhẹ nhàng ngồi dậy, hai bên tiên tử lui ra, y nói: “Ngẩng đầu lên.”

Ta quỳ xuống ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đào hoa giảo hoạt đối mặt với y. Chỉ thấy đôi mắt kia thực mê người, con ngươi tinh tế màu đỏ tỏ ra tư thái yêu mị, một đôi môi mỏng, tính tình lạnh nhạt. Ta đang chân chính đánh giá y, bỗng nghe y nói một câu: “Đem khuôn mặt bên trái của ngươi nghiêng qua”.

Ta ngoan ngoãn nghiêng mặt bên trái qua, chỗ đó có một vết sẹo. Y tinh tế đánh giá, sau đó lại yên lặng suy xét rồi lẩm bẩm: “Bộ dáng xem ra có chút thanh tú, chỉ là...thực sự là có chút khó coi...”

Ta ngó qua liếc mắt một cái, trong lòng có chút hụt hẫng. Chẳng lẽ cho rằng ta như vậy là xấu sao?

Có lẽ là Thái tử cao cao tại thượng độ lượng sợ dung mạo này của ta ở Thiên cung cầu chức tước thật khó khăn, hiển nhiên vung tay lên liền suy xét chọn ta, chọc đến ánh mắt xung quanh ghen ghét phẫn hận so với Tam Muội Chân Hỏa còn mãnh liệt hơn. Ta sờ sờ chóp mũi, cũng mặc kệ những tiên tử có tâm tư ta được chọn, thực xin lỗi bọn họ, vui vẻ đi theo Thái tử đi đến nơi được gọi là Bích Trầm Uyển.

Chúng ta đi một mạch về hướng Đông, đi nhanh cho đến chân trời, bước chân phía trước mới dừng lại. Nơi này rất ít đám mây, thậm chí có chút hơi thở nhân gian. Quanh người là mây mù vùng núi di chuyển, con đường chúng ta đi qua cây cầu, phóng ánh mắt xa xăm là những đóa hoa lê rực rỡ, sáng bật ánh trắng.

Đầu cầu có thủ vệ thiên tướng phảng phất như đá điêu khắc trông giống hệt nhau cho chúng ta đi vào, ta tò mò đánh giá cảnh sắc xung quanh, dạo từng từng bước đi lên Bích Trầm Uyển.

Hàng rào tre ngăn cách hai bên dải hoa lê, đi tới nữa là một đạo hành lang uốn lượn, thẳng hướng Nam mặt nước rộng mênh mông bát ngát. Mấy tiên hạc trên mặt hồ hoặc là dừng tại chỗ hoặc là giương cánh bay, sắc trời giống như có chút lạnh lẽo, hoàng hôn phản chiếu lên mặt hồ dòng khí lạnh.

Hóa ra, nơi này lại có hơi thở nhân gian như vậy, có ấm có lạnh luân phiên nhau, mặt trời lặn sao lại lên.

Theo hướng Bắc mà đi, là đá trải rộng dưới mặt đường, xa xa liền nhìn thấy cỏ mọc lan tràn, mấy đóa hoa lê nở chói lóa, loáng thoáng ẩn hiện mấy gian nhà.

Những tùy tùng cùng hộ vệ đi cùng chúng ta trước đó tất cả đều phải thoái lui ra bên ngoài chỗ dãy cỏ, không được đi theo. Chúng Tiên gia đều nói Đông Lăng Thượng Tiên Ẩm Tuyết vui vẻ mà tĩnh lặng, ngay cả Thiên Đế đến thăm hắn đương nhiên cũng là một mình mà đến, sẽ không mang theo nhiều người quấy nhiễu. Càng đừng nói hiện giờ Thái tử sủng ái hắn, quả thực liền đem hắn yêu thích như chính bản thân y vậy, không chậm trễ chút nào.

Đúng là hoàng hôn kéo dài vô tận, ta trông về phía xa thấy một thân ảnh màu tím đi đến.
Hắn mặc quần áo đạm mạc, họa tiết hoa văn, từ phía trên đáp xuống đình viện cạnh hồ nước, hai bên dải lụa quấn nhẹ, chỉ thấy một bên sườn mặt nhưng hiển nhiên cảm thấy là tuyệt đẹp Lục giới.

Nghe thấy âm thanh đi đến, hắn từ đình viện vịn tay lên trên đi tới, dáng người cao dài, một thân quần áo theo gió lắc nhẹ, nhìn chính diện dung nhan lại càng thấy xinh đẹp, tới gần mới phát hiện mắt trái của hắn điểm lệ, cả người ta liền nhẹ nhàng. Ta âm thầm cảm thấy may mắn, hôm nay hiển nhiên có thể nhìn thấy Lục giới đệ nhất mỹ nam.

Muốn nói đệ nhất mỹ nam, chính là do ta thường xuyên đi qua cung điện nghe được những lời của mấy oanh oanh yến yến bàn luận. Đều nói Lục giới có tam tuyệt. Thứ nhất là Côn Luân chưởng môn tiên phong đạo cốt, một thân phong thái xuất trần; thứ hai là Đông Lăng Thượng Tiên phong hoa tuyệt đại, không thực hoa mỹ; thứ ba ta không thể nào dám khen tặng, nói được chính là vị Thái tử Điện hạ bên cạnh ta, cái gì là tà khí hồn nhiên trên trời, một thân yêu mị tận xương. Nếu như bị Thiên Đế nghe được, nhất định là tức giận đến không phải vừa. Mà ở Thiên cung truyền lời, Côn Luân chưởng môn một lòng thành thần, chuyên tâm, người khác đều đối với Người vạn phần cung kính; mà Ẩm Tuyết cùng Linh Nhược, ở Thiên cung được truyền lời oanh oanh liệt liệt là đoạn tụ.

Mọi người đều biết, Tiên gia không nên có tư tình nhi nữ. Nam nữ gian díu là không được phép, từ xưa đến nay đều nhiều kết cục thảm khốc máu chảy đầm đìa, còn ai lại dám đi vào vết xe đổ này? Cho nên trăm ngàn năm qua, đoạn tụ ở Thiên cung phô bày oanh oanh liệt liệt, Thái tử Điện hạ như vậy thì phải đứng mũi chịu sào.

Thiên Đế vì thế vẫn luôn cân nhắc, nên hay không nên làm ra thiên quy nhiều hơn thêm một điều nữa là đoạn tuyệt tình cảm nam nam này?

Ta từng bước vững vàng đi đến chỗ Đông Lăng Thượng Tiên, trong lúc nhất thời thế nhưng bị mỹ mạo của hắn làm mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nhưng đột nhiên bên mặt trái tê rần, ký ức cũ thế mà bị nhớ lại. Ta dừng lại hoa si niệm tưởng ấy, nhưng lại cảm thấy hắn càng thêm đẹp, liền thực sự phải xin lỗi gương mặt này của ta rồi.

Hắn dùng một đạo Tam Muội Chân Hỏa, làm cho ta cùng hắn trở thành hai bên tiên minh đối lập nhau.

Thái tử Điện hạ liếc mắt nhìn người trong lòng đi tới, coi như ta không có vấn đề gì, vẻ mặt vui sướng đi lên tiếp đón, ngữ khí không chút nào che dấu tình cảm ôn nhu, nói: “Ẩm Tuyết.”

Đông Lăng Thượng Tiên cười mà đi qua, ôn nhuận như ngọc, vài đóa hoa lê dập dờn, làm tô điểm thêm khung cảnh, hiển nhiên rất giống bức vẽ vị tiên trong tranh. Ta cũng không muốn quấy rầy họ, liền cách xa vài ba bước, xem bọn họ chào hỏi nhau.

Lải nhải không quá hai câu, hai người đó muốn đi vào đình viện, Thái tử lúc này mới nhớ tới ta còn tồn tại, không có dấu hiệu để ý đến ta mà nói: “Đây là ta vì ngươi chọn một hoa tinh, về sau liền tùy ý ngươi sai sử. Bích Trầm Uyển thật cô quạnh, nơi này to như vậy cũng nên có người dọn dẹp một chút".

Đông Lăng Thượng Tiên đưa mắt liếc qua ta giả vờ tươi cười, không trì hoãn liền mang theo Thái tử vào trong Chính điện.

Ta đứng bên ngoài điện, nghe thấy hai người lải nhải liên miên hơn nửa canh giờ, từ Nam nói tới Bắc, từ hoàng hôn nói tới trời tối, Thái tử Điện hạ lúc này mới lưu luyến không rời mà đi, lúc gần đi có ý dặn dò ta cái này cái kia. Ta rất muốn nói, nếu ngài hiểu biết như vậy, vì sao không để chính mình ở lại quan tâm?

Linh Nhược đi rồi, Đông Lăng Thượng Tiên còn ở trong Chính điện uống trà, hắn nhẹ nhàng xoẹt qua một tia lửa, đó là lửa lò sưởi, ta nhìn thật là kỳ quái, rõ ràng thần tiên có thể dựa vào thuật pháp duy trì nhiệt độ cơ thể, hắn vì sao còn muốn đốt bếp lò lớn như vậy ở trong điện?

Đang mải nghĩ ngợi, liền nghe được âm thanh mát lạnh như nước suối nói: “Tử Diên, ngươi đi vào đây.”

Ta vừa nghe kêu tên của mình, liền chạy một mạch đi vào, cung kính nói: “Thượng tiên kêu ta có chuyện gì không?”

Đông Lăng Thượng Tiên buông chung trà, hơi hơi đánh giá ta, ánh mắt lướt qua mặt bên trái của ta như có vẻ nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt khôi phục, nói nhỏ: “Nơi này của ta không quá khác biệt so với các điện khác, ngươi hãy chọn một gian mà ở.”

Ta vội vàng đáp lời biết, hắn cũng không biết dong dài mấy lần.

Hắn tìm hiểu rõ lai lịch của ta, tuổi tác...sau đó phất tay bảo ta lui xuống. Ta một bên đi đến phòng mình, một bên xem khung cảnh nơi này.

Nói tóm lại, Bích Trầm Uyển không lớn, cũng chỉ có ba tòa đình viện thôi. Chính Uyển là để ngày thường tiếp đãi khách nhân đến, chính là nơi ta đang đứng. Tiếp theo là nơi ở của Đông Lăng Thượng Tiên, gọi là Xuân Noãn Các. Hắn trên đường sợ lạnh, cho nên Xuân Noãn Các vẫn luôn châm lò lửa. Xuân Noãn Các có gian gọi là Chi Nghiên Trai, là thư phòng hắn dùng để ngày thường vẽ tranh viết chữ, ta muốn thường xuyên quét dọn đúng chỗ. Tòa đình viện thứ ba là dùng để chiêu đãi khách nhân quý, nghe nói có khi Kế Đô Tinh Quân cùng Lục Hợp Tinh Quân sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro