Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhâm nhi ly Whisky trên tay, người đàn ông ngồi trên quầy rượu tỏa ra hàn khí thu hút tầm nhìn của các cô gái.

"Anh đi một mình sao?"

Bên vang lên giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ đôi mươi, thế nhưng cũng không dời được tầm nhìn của anh hướng về cô. 

"Em có nghe anh hai đột nhiên lại sang Pháp, nói muốn du lịch một thời gian cho khuây khỏa. Thật là, công ty của ba đang trong giai đoạn bận rộn, anh ấy lại có thể vui vẻ mà đi chơi." 

'Hừ! Tôi bây giờ nhớ em đến phát điên, em lại sang Pháp 'du lịch'. Ở với tôi không phải tốt hơn sao' Thế Huân nghĩ thầm lại cười nhạt đón lấy từng ngụm rượu trôi vào cuốn họng.

LỘc Kỳ không được anh để ý đến có chút bực bội, nghĩ nghĩ một chút lại nhìn anh mà mỉm cười gian xảo.

"Em còn nghe nói Dương Minh Phong sẽ ra sân bay đón anh ấy. Nha, cậu ta theo đuổi anh hai từ trung học đến giờ đó. Mà cũng tốt, Dương Minh Phong nhất định sẽ thương yêu anh hai, em cũng mong anh ấy được hạnh..."

"Cô có im đi không!" Lời còn chưa nói dứt đã bị tiếng nói lạnh lẽo chặn lại.

THế Huân như muốn giết người nhìn Lộc Kỳ. Cô ấy...giống Lộc Hàm

"THế...Thế Huân, e-em không cố ý làm anh từng giận" Ánh mắt đáng thương nhìn anh

"Hư! NHìn tôi bây giờ có phải rất thảm hại không? Đường đường là một chủ tịch tài giỏi, giàu có, nhan sắc cũng không tệ. Có rất nhiều cô gái muốn theo đuổi tôi, họ ao ước được leo lên giường tôi. Vậy mà, LỘc HÀm em ấy...dù tôi có năn nỉ van xin như thế nào..." đưa ly rượu nhấm nháp một ít mới phát hiện sớm không còn giọt nào, anh ra hiệu cho bồi bàn thêm một ly.

Một ly, một ly, một ly lại thêm một ly. anh cùng Lộc Kỳ uống đến say mèm, anh kể cho cô nghe rằng Lộc Hàm rất ngốc, thật sự rất ngốc. Anh còn kể cho cô những lần LỘc HÀm giận hờn anh, lúc đấy cậu rất dễ thương. Kể đến chán, anh lại nhìn cô, thật sự...quá giống.

ĐỘt nhiên, ma xui quỷ khiến anh ôm lấy Lộc Kỳ, mang theo sự nhớ nhung hôn lên đôi môi màu đỏ sậm ấy. Là đàn ông, ngọn lửa dục vọng được nhóm lên, huống hồ Thế HUân cả tháng nay cũng không có đụng chạm thể xác, khó tránh khỏi...

---------------------o0o---------------------------

Ngô Thế HUân bị ánh sáng từ ngoài cửa sổ làm cho tỉnh, chậm rãi mở mắt. Anh có chút giật mình khi thấy người con gái nằm bên cạnh mình

"Chết tiệt" mắng thầm một tiếng, bục bội đi vào phòng tắm.

Khi từ phòng tắm chỉnh tề bước ra lại thấy Lộc Kỳ đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc nhìn mình

"Dù sao tôi và cô cũng sẽ thành vợ chồng, như ý cô" nói rồi anh bỏ đi.

Anh nhấn mạnh ba từ cuối, Lộc KỲ là người thông minh ắt hẳn hiểu được. 'Như ý cô' ,không phải ý tôi. Chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, huống hồ cô là con của Lộc gia cũng là người...Lộc HÀm không mong xảy ra chuyện không may mắn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan