Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 3

Heeseong bước xuống xe và đi vào tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố, nơi được xem là thành trì của tộc sói.

Những người trong tộc sói vốn rất coi trọng dòng máu thuần chủng, họ nắm giữ quyền lực trong ngành giải trí, thể thao cũng như trong thế giới ngầm nhờ vào khả năng, thể chất vượt trội và tinh thần đoàn kết. Những tòa nhà cao chót vót của họ hoàn toàn trái ngược với tộc chó, những kẻ đào hang ổ cờ bạc dưới lòng đất như những con kiến.

Được sự hướng dẫn của lễ tân, Heeseong đi lên tầng trên của tòa nhà. Tòa nhà thiết kế rất đẹp và sạch sẽ nên có chút cảm giác xa lạ. Khi cậu bước đi trên hành lang trong trang phục thường ngày, có người nhìn thấy cậu và đã chế nhạo một cách đầy kiêu ngạo.

"À, có mùi như chó vậy."

"Đó là mùi của mày đó."

Heeseong bật lại, nhe răng. Tiếng cười và những lời chửi bới vang lên từ phía sau, nhưng không ai công khai gây chiến. Suy cho cùng, Heeseong là khách đến đây để giao dịch.

Tuy nhiên, cậu đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái khi ở nơi này. Là thành viên trẻ nhất trong tổ chức của mình, Heeseong đôi khi sẽ làm những công việc vận chuyển hàng đơn giản. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm người đến giao dịch với một tổ chức lớn như vậy.

Lợi dụng sự hứng thú mà Yoon Chi-young dành cho cậu để làm đòn bẩy là âm mưu của chiến lược, nhưng Heeseong nhận thấy bản thân mình hoàn toàn không có khả năng làm điều đó. Tính khí nóng nảy của cậu đã gây ra đủ rắc rối trong sòng bạc rồi. Hơn nữa, Heeseong là người không bao giờ có thể dùng đến những lời xu nịnh hay lấy lòng người khác, vì những biểu hiện giả tạo như vậy đã đi ngược lại bản chất của cậu.


"Haizz..."

Đứng trước cửa, Heeseong mơ hồ thở dài. Trong khi chiếc mũ bảo hiểm xe máy màu đen của cậu đang che giấu mọi dấu hiệu lo lắng, một thành viên cao lớn của tộc sói đứng cạnh cửa đã nghe thấy âm thanh đó và chăm chú nhìn Heeseong.

Cảm nhận được ánh mắt, Heeseong nói một cách khiêu khích.

"Anh đang nhìn gì vậy? Mở cửa đi."

"......"

Heeseong không quan tâm đến việc người kia to lớn và đồ sộ hơn mình. Có lẽ vì hình dạng thật của cậu là một con chó nhỏ nên cậu có xu hướng thể hiện nhiều hơn khi ở hình dáng con người của mình.

Tuy nhiên, đối phương vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Heeseong rồi nhếch mép cười nhạt.

Cốc cốc

Trong lúc Heeseong đang bực mình thì người canh cửa đã gõ cửa. Không có nhiều thời gian để chuẩn bị, Heeseong đang phân vân xem có nên cởi mũ bảo hiểm ra hay không, nhưng khi nhận ra đôi tai và cái đuôi trắng của mình có thói quen bật ra khi lo lắng nên cậu quyết định tiếp tục đội nó và bước vào.

Khi cánh cửa mở ra, trong văn phòng là các thành viên của tộc sói đang đứng xếp hàng rất ngay ngắn. Thoạt nhìn, nó trông giống như văn phòng điều hành của một công ty danh tiếng nào đó , nhưng nhìn kĩ lại đây là lãnh thổ của tộc sói lại khiến nó trở thành một nơi không dễ dàng xâm nhập.

Bên trong phòng, dù là đang giữa trưa nhưng rèm cửa sổ đã được kéo xuống, khiến cho căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo. Khoảng vài người đàn ông lực lưỡng đang đứng, và trong số đó, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng đang dựa vào bàn, hiên ngang nhìn Heeseong với nụ cười nhếch mép đầy thích thú.

"Tôi thực sự có được may mắn của một con chó." Heeseong thầm nghĩ.

Người chào đón Heeseong là Yoon Chi-young.

Có một sự im lặng đáng sợ đang bao trùm căn phòng này và hôm nay dường như tâm trạng của Yoon Chi-young đang rất tồi tệ. Dù miệng hắn đang cười nhưng đôi mắt xám kia lại rất lạnh lùng. Tay áo sơ mi của hắn ta xắn lên như thể vừa trải qua một loạt các hành động căng thẳng nào đó, và mái tóc đen vén ra sau trán trong bù xù một cách rất tự nhiên. Bầu không khí nguy hiểm khiến Heeseong cảm thấy toàn thân mình cứng đờ.

Heeseong cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Tôi đến để lấy hàng..."

Heeseong dừng lại giữa chừng khi cậu nhìn thấy có thứ gì đó dưới chân Yoon Chi-young.

Rất khó để phân biệt với sàn đá cẩm thạch đen, nhưng không thể nào nhầm lẫn được vì đó là một tên nhân thú người đầy máu và đang bất động. Ánh mắt của Heeseong đảo qua lại giữa tên nhân thú và chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu của Yoon Chi-young.

"Chúng ta lại gặp nhau."

Yoon Chi-young lơ đãng bắt đầu cuộc trò chuyện với vẻ hài lòng.

"Cậu không vui khi gặp lại tôi sao?"

"......"

Hắn ta cười toe toét, như muốn thể hiện điều gì đó. Mặc dù đang đội mũ bảo hiểm nhưng Yoon Chi-young vẫn nhận ra Heeseong. Lần trước hắn gần như đã nhai nát thân thể một con chó con, và bây giờ đây lại thản nhiên khoe khoang việc suýt giết chết một tên nhân thú khác. Đối mặt với nụ cười rạng rỡ đó, Heeseong không thể tìm được lời nào để đáp lại.

Yoon Chi-young, giả vờ bất bình, hỏi, "Còn chiếc mũ bảo hiểm thì sao?"


Hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt của Heeseong. Do dự một lúc, Heeseong cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ khuôn mặt trắng nõn hơi ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt đen của cậu đầy căng thẳng, và lông mày của cậu nhíu lại một cách rất nghiêm túc.

Nhìn thấy khuôn mặt của cậu, lần đầu tiên Yoon Chi-young mỉm cười chân thật nhất. Hắn không khỏi bật cười khi nhìn thấy một khuôn mặt hiền lành như vậy, nó hoàn toàn không phù hợp với thế giới đầy nguy hiểm của sòng bạc. Heeseong có khuôn mặt đẹp trai có thể phù hợp để làm thần tượng hơn, nhưng đáng tiếc là cậu luôn đi khắp nơi với vẻ mặt dữ tợn như thể một mình cậu có thể đe dọa cả thế giới. Mặc dù có thái độ hung hãn nhưng cậu lại giống như một con vật nhỏ luôn sợ hãi, có phần đáng thương.

Heeseong vẫn im lặng và đứng ngây người suốt thời gian đó. Yoon Chi-young thở dài như thể vô cùng thất vọng và nói, "Chúng ta là người quen, nhưng cậu thậm chí còn không có chút biểu hiện gì hay là đáp lại lời tôi nói."

Hắn nhấc chiếc ly trên bàn lên và uống. Từng động tác để lộ những đường nét cơ bắp tinh tế dưới lớp áo sơ mi trắng của hắn.

Sau khi uống xong, Yoon Chi-young tiếp tục nói, "Tôi rất thất vọng..."

"Đó là..."

Mặc dù Yoon Chi-young nói với một nụ cười nhưng Heeseong vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc chết người.


Nhưng Heeseong đến đây để lấy đồ và Park GeonTae đã hướng dẫn cậu phải biết thể hiện sự thiện chí để đảm bảo giao dịch suôn sẻ. Heeseong cũng đã cố gắng hết sức để rèn luyện một số kỹ năng đàm thoại.

"Tôi-tôi cũng rất vui được gặp anh."

"Vui mừng?"

Yoon Chi-young bật cười trước vẻ mặt cứng đơ của Heeseong như thể điều đó thật ngớ ngẩn. Khuôn mặt của cậu rõ ràng đã phản bội lời nói dối của cậu ấy. Hắn vuốt mái tóc đen xõa xuống trán, bật cười vui vẻ. Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt đẹp trai của hắn dường như khác xa với một người vừa mới xử lí một tên nhân một cách tàn bạo.

Với giọng điệu vui vẻ, hắn ta nói: "Cậu đến lấy hàng phải không? Tôi sẽ đưa chúng cho cậu."

"À, vâng."

Yoon Chi-young nhận thứ gì đó từ tay một trong những người dưới trướng của hắn. Đó là một chiếc túi chứa một loại bột rất khả nghi, đủ lớn để lấp đầy bàn tay to lớn của hắn, mà Heeseong ước tính trị giá hàng chục triệu won.

Yoon Chi-young ra hiệu bằng chiếc túi trên tay hắn. Bất chấp cơ thể đang cứng đơ, Heeseong vẫn nỗ lực sải bước về phía trước.

"Chỉ cần đi đến chỗ Yoon Chi-young đứng, lấy hàng và rời đi."


Heeseong tự nhắc nhở mình về vai trò của bản thân. Park GeonTae đã tuyên bố rõ ràng rằng đây sẽ là việc làm cuối cùng trước khi họ từ bỏ công việc kinh doanh này. Cậu muốn mọi chuyện kết thúc suôn sẻ và rời đi, chỉ lần này thôi.

Khi cậu đến gần, khứu giác nhân thú nhạy bén của cậu có thể ngửi thấy được nhiều mùi hương khác nhau. Mùi xà phòng tươi mát đến từ Yoon Chi-young, mùi ma túy thoang thoảng và mùi hăng của máu tươi rất dễ nhận thấy.

"Đây, cầm lấy đi."

Yoon Chi-young đưa túi ma túy ra như thể hắn đang đưa ra một miếng mồi vậy.

Heeseong nghi ngờ nhìn Yoon Chi-young và tui ma túy trong tay hắn. Việc một con sói sẵn sàng giao hàng dễ dàng như vậy có vẻ đáng nghi. Cậu thận trọng liếc nhìn xung quanh và do dự, Heeseong từ từ đưa tay ra cầm lấy món đồ.

Nhưng đúng như dự đoán, Yoon Chi-young không dễ dàng trao món đồ đó.

Hắn kéo tay Heeseong về phía mình và dùng răng nanh cắn mạnh. Ký ức suýt bị nuốt chửng chỉ trong một lần cắn nuốt khiến Heeseong nhảy dựng lên vì sốc, phun ra những lời chửi bới.

"Thật là điên khùng ...!"

Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết êm đẹp phần nào nếu nó chỉ dừng lại ở đó.

Bụp!
Một cú đấm mạnh khiến đầu của Yoon Chi-young nghiêng hẳn sang một bên. Vài sợi tóc đen của hắn ta rơi rải rác trên khuôn mặt đẹp trai đó, biến bầu không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như đóng băng trong căn phòng khi mọi người xung quang đều cứng đờ tại chỗ. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng, cùng với sự căng thẳng chết người khiến Heeseong càng thêm sợ hãi.

Choáng váng vì hành động của chính mình, Heeseong loạng choạng lùi về phía sau.

Cậu nhìn xuống bàn tay của mình, được đánh dấu bằng vết cắn của Yoon Chi-young, sau đó nhìn lại khuôn mặt của Yoon Chi-young, và cuối cùng là vết máu dưới chân cậu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cậu nhận ra tình thế nguy cấp của mình.

"Ờ...!"

Các thành viên trong nhóm phản ứng đầu tiên. Ba người trong số họ túm lấy gáy Heeseong, bắt cậu quỳ xuống sàn.

Mái tóc cậu bị họ túm chặt, Heeseong hít một hơi thật sâu vì căng thẳng và ngước nhìn Yoon Chi-young. Nhìn từ bên dưới lên, Yoon Chi-young trông càng cao lớn hơn. Sự thật về việc cậu đã tấn công một nhân vật bật nhất của tộc sói và là một khách hàng VIP của sòng bạc khiến cậu cảm thấy ớn lạnh.


Yoon Chi-young đang chạm vào bên má bị cậu đánh, từ từ vuốt ve chỗ đó như thể bối rối trước cảm giác đó, rồi nhổ một ngụm máu xuống sàn đá cẩm thạch. Rõ ràng là có vết cắt bên trong miệng hắn ta.

"...Cú đấm của cậu mạnh tôi tưởng."

Tuy nhiên, Yoon Chi-young dường như không hề bận tâm trước cú đánh của Heeseong.

Thay vào đó, hắn ta lại cười khúc khích như thể rất thích thú với tình huống này. Cho dù là vậy, nhưng không có ai khác trong căn phòng cùng cười với hắn, khiến điều đó trong có vẻ kỳ quái hơn.

"Tên khốn điên khùng."

Heeseong sợ hãi ngước lên nhìn hắn, nghiến chặt răng. Bất chấp vụ ẩu đả vừa rồi, việc nhìn thấy những chiếc răng nanh của Yoon Chi-young khi hắn cười khiến Heeseong cảm thấy ác cảm sâu sắc.

Sau một tràng cười kéo dài, Yoon Chi-young cuối cùng cũng thở dài nói: "Hãy để cậu ấy đi."

Lần đầu tiên, Yoon Chi-young nhìn xuống Heeseong mà không hề nở một nụ cười. Đôi mắt xám đặc trưng của hắn ta mang theo vẻ lạnh lùng. Heeseong không ngờ nụ cười dịu dàng thường thấy của hắn lại lạnh lùng đến thế mức không có cảm xúc.

"Cậu đến đây với tư cách là khách. Chúng tôi sẽ để cậu rời đi mà không có bất kỳ thương tích nào."


Theo lệnh của Yoon Chi-young, các thành viên băng đảng bất ngờ thả Heeseong xuống sàn. Máu vấy bẩn bàn tay của Heeseong khi cơ thể cậu chạm tiếp xúc với sàn nhà. Mùi máu tanh nồng nặc khiến đầu óc cậu quay cuồng, đâu đó còn có cả mùi thịt cháy vương vấn.

Khuôn mặt của Heeseong trở nên tái nhợt như xác chết. Cậu đã quen với những cảnh tượng tàn bạo trong sòng, nhưng giờ đây, khi bị tách khỏi bầy đàn, nỗi sợ hãi lại tăng lên gấp bội.

"Bảo trọng. ...Chúng ta hãy gặp lại nhau nữa nhé."

Lời nói của Yoon Chi-young không hề mang the chút ấm áp nào cả. Lần đầu tiên trong đời, chỉ với một lời chia tay đơn giản lại khiến Heeseong cảm thấy kinh hãi.

Nhặt đồ lên, Heeseong hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi tòa nhà. Mặc dù không có lý do gì để Yoon Chi-young đuổi theo nhưng cậu vẫn chạy như thể đang bị truy đuổi, giống như trong cơn ác mộng của mình. Cậu không thể chịu đựng được việc ở lại đó thêm một giây nào nữa.

Khi ra khỏi tòa nhà, Heeseong đi đến chiếc xe đạp của mình đang đậu trong ngõ.

"Hộc hộc, hộc..."

Bước ra ngoài và được hít thở không khí trong lành giống như vừa được cứu sống. Chỉ một lúc sau, hiện thực về hành động vừa rồi của cậu hiện lên một cách rõ ràng.

Cậu đã gây ra một rắc rối lớn. Lần này, cậu đã tấn công Yoon Chi-young, thủ lĩnh của tộc sói.

Park GeonTae đã hướng dẫn anh sử dụng cảm tình của Yoon Chi-young để bảo đảm cho việc đàm phán, nhưng cuối cùng cậu lại dùng nắm đấm. Nhìn lên tòa nhà bê tông cao chót vót do bộ tộc sói dựng lên, Heeseong cắn chặt môi lo lắng khi nghĩ đến Park GeonTae. Cậu biết Park GeonTae sẽ phải gánh chịu áp lực rất lớn do sự cố mà cậu vừa gây ra.

"Mình nên giải thích về chuyện này như thế nào với hyung đây?"

Với những ngón tay run rẩy, Heeseong cố gắng trấn tĩnh khi chất đồ lên xe đạp và chuẩn bị đội mũ bảo hiểm. Bây giờ đây cậu ấy đã có hàng hóa trong tay, cậu cần phải trở về tộc chó của mình một cách an toàn.

Nhưng tình huống tiến thoái lưỡng nan của cậu không kéo dài lâu.

Bụp!

Một lực rất mạnh đập vào sau đầu cậu, cơ thể Heeseong bất lực ngã xuống.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro