Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Sau khi bị đánh vào đầu, ý thức của cậu trở nên mơ hồ và rời rạc.

Heeseong, đã bị nhóm người lạ mặt tấn công và cậu đang cố gắng chống trả quyết liệt. Cậu đã hứa với Park GeonTae là sẽ cùng nhau làm việc cho đến cuối tháng này, và cậu không thể để mọi thứ bị phá hỏng vào lúc này.

Bất chấp cơn đau dữ dội từ cú đánh vào đầu vừa rồi, Heeseong vung mạnh chiếc mũ bảo hiểm đang cầm trên tay về phía những kẻ lạ mặt đang tiến đến gần chỗ cậu. Có khoảng bốn hoặc năm kẻ tấn công, có lẽ chúng đang cố gắng lấy cắp ma túy từ cậu. Heeseong đã dùng hết sức lực chống trả chúng bằng chiếc mũ bảo hiểm trong tay, cố gắng tìm cách trốn thoát.

"Aaargh!"

Nhưng cho đến khi cậu cảm thấy đau nhói ở chân và cơ thể bất ngờ ngã gục xuống, thì lúc này Heeseong mới nhận ra một con dao đã đâm vào đùi mình. Cơn đau dữ dội từ vết đâm khiến cậu không thể đứng dậy, và cậu đã ngã xuống đất, co rúm người lại.

"Mày là đồ khốn nạn không có giá trị. Và tính khí của mày cũng vô cùng tệ hại."

Kẻ nào đó đã đá thật mạnh vào bụng Heeseong và buông lời lăng mạ cậu. Cậu thậm chí không thể hét lên, Heeseong quằn quại nằm trên mặt đất, thở hổn hển. Sau đó, những kẻ tấn công bắt đầu lục tung xe đạp và cơ thể cậu để tìm và lấy đi số thuốc mà tộc sói đã đưa cho cậu.

"Không được, đây là món đồ mà hyung bảo mình đi lấy ...."

Cậu cắn chặt răng cố kiềm nén cơn đau, Heeseong không do dự rút con dao găm trên đùi mình ra. Trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, cậu cố gắng bò theo chúng, nhưng tiếng cười chế giễu cậu của những kẻ vừa tấn công cậu đã dần biến mất.

Bị bỏ lại trong con hẻm, Heeseong theo bản năng cảm thấy rằng nếu cậu ngã gục ở đây, cậu sẽ chết.

"Mình không được phép trở lại hình dạng thật của mình bây giờ...."

Nhưng cuối cùng cậu vẫn trở lại thành một chú cún con, một hiện tượng tự nhiên đối với một nhân thú khi đang bị thương cần sự phục hồi.

Chú cún con bò vào một góc, cố gắng trong tuyệt vọng để di chuyển cơ thể đã suy yếu của mình.

"Hyung đã nói... đây là lần cuối cùng...."

Cơ thể bị thương khắp nơi khiến cậu vô cùng đau đớn kèm theo đó là cảm nhận về sự bất công của cuộc đời mình khiến cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu muốn khóc, nhưng cơn đau ập đến khiến cậu thậm chí không thể làm được điều đó.

Trong con hẻm tối tâm ấy, chú cún con cố lê thân mình dọc theo bức tường bê tông, tạo thành một nửa vòng tròn quanh tòa nhà. Nó nghĩ rằng việc gục ngã ở nơi có nhiều người nhất sẽ tăng cơ hội được quay trở lại với anh trai của mình.

Nhưng tòa nhà này, rộng lớn đến mức khiến người khác phát điên, dường như nó là vô tận bất kể là đi bao xa. Máu chảy vẫn chảy không ngừng, Heeseong cuối cùng cũng đã gục ngax trong bất lực.

Khi ý thức bắt đầu mờ dần, một giọng nói quen thuộc kèm theo mùi thuốc lá vọng xuống từ phía trên.

"Con cún con lôi thôi lếch thếch này là sao đây?"

"Thả ra... đồ khốn!"

Heeseong thầm nguyền rủa trong lòng, lo sợ rằng có thể lại là những kẻ vừa tấn công lại một lần nữa phục kích mình.

Tuy nhiên, âm thanh duy nhất cậu có thể phát ra chỉ là tiếng rên rỉ yếu ớt. Cố gắng vùng vẫy chạy trốn một lần nữa đều vô ích, những chiếc chân trắng nhỏ chỉ có thể giật giật, không còn chút sức lực nào.

"Ah..."

Sau một tiếng thở dài yếu ớt, Heeseong cảm nhận thấy dường như có ai đó nhẹ nhàng ôm mình vào lòng.

"Ta tha cho mi vì mi xinh đẹp đấy..."

Cậu không thể nghe rõ những từ sau. Tuy nhiên, Heeseong chợt cảm thấy một làn sóng sợ hãi chạy dọc sống lưng khi nghĩ rằng bản thân vừa nghe thấy giọng nói của Yoon Chi-young ở gần đó.

Nhưng cậu lại bị khuất phục trước sự ấm áp này, Heeseong theo bản năng rúc vào vòng tay ấy và ngất đi.

* * *

Heeseong có tỉnh lại vài lần nhưng vẫn rất yếu rồi lại lịm dần vào cơn mê.

Ngay khi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu ngửi thấy mùi hóa chất và thuốc khử trùng thoang thoảng.

"Không được..."

Lo sợ rằng mình đang ở trong bệnh viện, Heeseong cố gắng lấy lại tinh thần. Nhưng cơ thể cậu quá yếu, chỉ có thể rên rỉ một cách yếu ớt.

"Chi phí khám thú y đắt lắm..."

Nhân thú thường không đủ điều kiện để được hưởng quyền lợi bảo hiểm, cho nên chi phí khám bệnh của cả nhân thú và động vật đều rất đắt đỏ. Heeseong không có tiền, đặc biệt là sau khi bị cướp mất gói hàng mà cậu đang vận chuyển. Cậu cảm thấy có lỗi ngay khi nghĩ đến việc nhờ vã Park GeonTae chi trả chi phí nằm viện.

Khi cậu đang thầm than thở với bản thân, Heeseong mở mắt ra và cảnh tượng trước mắt khiến cậu vô cùng kinh ngạc

"Mình đang ở đâu vậy...?"

Đây rõ ràng không phải là khung cảnh bên trong bệnh viện mà cậu mong đợi. Heeseong thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn bằng căn phòng của mình, với bộ ra giường màu đen và nội thất hiện đại bóng bẩy xung quanh đều có tông màu đen. Màu trắng duy nhất trong tầm mắt là chính cậu, một chú cún con.

Trong tầm nhìn mờ nhạt của mình, cậu nhìn thấy vài bóng người: một nhân thú gầy gò trong chiếc áo bác sĩ màu trắng và một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên giường. Nhân thú trong chiếc áo trắng kia trông thật hốc hác gần giống như một kẻ nghiện ma túy, khiến Heeseong tự hỏi liệu anh ta có thực sự là bác sĩ không.

"Sao mi lại thức dậy? Ngủ thêm đi."

Xem ra, có vẻ như số phận của cậu là trở lại thành một chú chó nhỏ.

Cố gắng nhìn sang một bên khác, Heeseong nhìn thấy Yoon Chi-young nói chuyện với ngữ điệu ngọt ngào, như thể đang an ủi người yêu. Heeseong muốn chửi rủa hắn ta, tự hỏi liệu hắn ta có bị mất trí không, nhưng vì đang ở trong hình dạng một chú chó con, tất cả những gì cậu có thể làm là để lộ ra những răng nanh nhỏ xíu bằng hạt gạo của mình ra.

Bác sĩ thận trọng nói.

"Do bệnh nhân quá nhỏ, ca phẫu thuật có rủi ro khá cao, nhưng may mắn là không có tổn thương nào đến các cơ quan khác, vì vậy bệnh nhân sẽ hồi phục nhanh thôi."

Khi anh ta đang nói chuyện, Heeseong cảm nhận được ngón tay của bác sĩ đang chạm vào đùi mình, nơi cậu đã bị đâm. Cơn đau khiến Heeseong co rúm người lại và run rẩy. Cậu muốn gạt tay đang chạm vào vết thương của mình ra, nhưng thuốc gây mê còn trong cơ thể cậu khiến ngay cả những chuyển động nhỏ cũng trở nên khó khăn.

"Ngoài ra, ở thời điểm hiện tại, chúng tôi hầu như không thể phát hiện ra bất kỳ pheromone nào từ bệnh nhân... vì là một chú cún con, nên việc xác định chính xác xem đó có phải là nhân thú hay không trở nên khó khăn."

Yoon Chi-young, dường như không quan tâm, chỉ gật đầu trong khi nhìn chú cún con.

Đây hoàn toàn là tin tức mới đối với Heeseong. Vì vấn đề tài chính nên cậu không thể đến bệnh viện, anh dường như không biết rằng pheromone của mình không thể phát hiện được.

"Tại sao mình lại không có pheromone?"

Nhân thú thường sẽ phát ra pheromone mạnh hơn gấp trăm lần so với động vật bình thường, pheromone thường được sử dụng để phân biệt họ với những người không phải là nhân thú. Tuy nhiên, Heeseong không thể biết được liệu việc không phát hiện ra pheromone là điều may mắn hay là không may.

"Đây có phải là điều may mắn vào lúc này không?'

Dù sao đi nữa thì cậu cảm thấy có lẽ sẽ tốt hơn nếu Yoon Chi-young không biết cậu là Heeseong, là nhân thú.

"Bởi vì tôi..."

Heeseong sử dụng bộ não nhỏ bé của mình để suy ngẫm, cậu cảm thấy sức lực của mình đang cạn kiệt. Yoon Chi-young thì đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ chú cún con. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng sự vuốt ve đó vô cùng dễ chịu.

Cuối cùng thì bản thân đã bị khuất phục bởi sự nhẹ nhàng vuốt ve mà Yoon Chi-young mang lại, Heeseong lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro