Chương 86: Tuyến đường thứ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không chấp nhận điều này!". Trong một phòng làm việc của quân đội xuất hiện tiếng gầm lớn. Người hét lên câu này mang theo vẻ hung tợn trên gương mặt tuấn tú, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi trở nên khô khốc vì thiếu nước. Bộ tây trang trên người vì mặc lâu ngày mà trở nên nhàu nát, thậm chí một vài nơi còn bị anh xé rách một mảng.

Ngạn Nhất nhìn em trai, vẻ mặt bình tĩnh, nói " Việc giám sát lối lên tàu cho thấy cha con Trình gia ba người đã lên chuyến tàu đó, một số người trong toa đã xác nhận sự tồn tại của họ, sau khi người của quân đội lẻn vào tàu và bị phát hiện, người của Indira bắt đầu sử dụng các con tin để trốn thoát. Một số người đã chết trên chuyến tàu, cũng có một số người đã đi vào không gian gấp và mất dấu vết. Trên tàu hỏa, không phát hiện được thi thể của ba cha con họ, vì vậy, khả năng duy nhất, chính là cả ba người họ đều đã đi vào không gian gấp và đã biến mất không dấu vết."

Môi Ngạn Thất run lên, đôi mắt vì kinh hoàng mà trợn tròn, anh ta hét lên " Tôi không chấp nhận kết quả này! Tôi cần các người tìm anh ta cho tôi! Tôi không tin anh ta lại chết đi như thế!"

"Thiết bị giám sát trên tàu đã bị người của Indira phá hỏng hoàn toàn, tài liệu gốc không thể khôi phục, họ muốn sử dụng nó để thoát tội giết hại thường dân. Tuy nhiên, suy luận này là chính xác nhất, nếu không, làm thế nào họ có thể tồn tại trong không gian gấp?" Ngạn Nhất ngừng lại, giọng nói trở nên lạnh hơn, "Không ai có thể tìm thấy người mất tích trong không gian gấp, anh không thể giao mệnh lệnh này cho cấp dưới của mình."

"Không thể nào! 2000 người của 110 năm trước đều đã được báo họ mất tích, nhưng kết quả thì sao, không phải vẫn chưa chết sao ? Vì vậy, anh ta nhất định chưa chết!" Ngạn Thất gầm lên, hai hàm răng nghiến chặt không nói nên lời, máu rỉ ra giữa các kẻ răng.Khi máu trào ra khỏi khóe miệng, giống như anh ta vì tức giận mà thổ huyết.

"Suy luận của em không hề có căn cứ, anh thực sự không nghĩ ra lý do mà họ có thể còn sống."

"Đó là 3 thiết bị liên lạc đấy!" Ngạn Thất đột nhiên thét lớn, " Nếu như họ đi vào không gian gấp, không có lý do gì lại tạm thời tháo thiết bị liên lạc khỏi tay! Ngay cả khi vô tình rơi ra cũng không lý nào cả ba người lại cùng nhau làm rơi! Vì vậy, chắc chắn rằng họ đã tự mình tháo bỏ thiết bị liên lạc để tránh sự theo dõi từ người của Indira và sau đó bỏ trốn!"

Ngạn Nhất nói: "Thông qua phân tích của quân đội,hành vi của bọn họ phù hợp với lựa chọn bỏ trốn, nhưng bọn họ có thế trốn đi đâu? Vì thế, lời giải thích hợp lý nhất là bọn họ muốn trốn đi, nói cách khác là muốn ẩn thân, nhưng chưa thành công thì đã bị rơi vào không gian gấp." Anh ta dừng lại, giọng điệu lại trở nên gay gắt hơn một chút. "Tiểu Thất, anh hy vọng cậu không phát điên, nếu cậu náo đến mức làm cha phát hiện việc này, để ông biết con trai ông bị ám ảnh bởi một người đàn ông, ông tuyệt đối không cho phép việc này."

"Tôi mới không cần ai cho phép! Tôi cmn thích ai thì vẫn cứ thích, ai cũng quản không được!" Ngạn Thất nắm chặt tay, " Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ đi tìm tổ chức phi chính phủ, cho dù có phải cưỡng bức mở lối vào không gian gấp, tôi cũng phải đi tìm anh ta!"

"Cậu dám! Cậu dám nói lời đó, anh hiện tại có tư cách bắt cậu!" Ngạn Nhất vỗ bàn đứng dậy.

"Tôi sợ anh sao?" Ngạn Thất cười chế nhạo, quay người bước ra ngoài.

Ngạn Nhất rất tức giận, nhưng lại sợ em trai thực sự bốc đồng, nhanh nói: "Cậu đứng lại!" Ngạn Thất dừng chân, quay đầu nhìn anh ta. Ngạn Nhất nghiến răng nói:"Bây giờ anh sẽ nộp đơn lên cấp trên, cậu đừng có mà lộn xộn, nhưng để anh nói với cậu, tìm kiếm người trong không gian gấp vốn dĩ là không có khả năng, cậu nhờ ai đến cũng vô dụng, anh nhiều nhất chỉ có thể cho cậu lên tàu và đi bộ đến đó."

Ngạn Thất vẻ mặt cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chỉ có thể nói "Được."

Đơn của Ngạn Nhất được gửi đi nhanh chóng, thời gian xét duyệt nhanh ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh nghĩ phải mất nhiều ngày để chuyện này được thông qua, dù sao bọn người Indira vẫn đang bị xét xử, mọi thứ trên hành tính thí nghiệm tạm thời bị phong tỏa để làm bằng chứng tội phạm. Toàn bộ không gian gấp đã được lệnh tạm ngưng hoạt động. Cho đến lúc lên đường, thấy Lục Đào đứng một bên,anh mới hiểu ra mọi chuyện.

Chắc hẳn anh không phải người duy nhất nộp lá đơn này lên cấp trên mà còn có cả Lục Đào, có lẽ đối phương còn nhanh hơn anh một bước.

Ngạn Nhất và Lục Đào không thân quen với nhau lắm, mặc dù cả hai cũng chỉ cách nhau vài tuổi.Con đường thăng tiến của anh khá suôn sẻ, trong đó không thể không có sự ủng hộ của gia đình.Không giống như Lục Đào,chỉ dựa vào năng lực và tư chất cá nhân, vậy nên có sự khác biệt về bản năng giữa hai người. Nhưng họ không hoàn toàn xa lạ với nhau , đôi khi vẫn chào hỏi lúc gặp mặt.

Nhưng vào lúc này, thượng tướng Lục Đào có phần làm anh ngạc nhiên.

Anh nghĩ em trai mình đã đủ xấu hổ rồi, Ngạn Thất hiện tại đang đứng bên ngoài,không giống thiếu gia nhà giàu mà giống với kẻ vô gia cư hơn, ngay cả râu cũng mọc lên rất nhiều.Nhưng Lục Đào so với em trai anh còn khó tin hơn nữa. Không phải diện mạo của anh thay đổi,anh vẫn là bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ,quân phục sạch sẻ, gương mặt sáng sủa, nhưng đôi mắt đỏ hoe đủ cho mọi người biết anh đã thức nhiều đêm liền.Và đôi gò má không có tí huyết sắc, chứng tỏ vết thương của anh vẫn còn chưa hồi phục.

Nhưng mà cũng đúng,vết thương của anh gần như là vết thương chí mạng, vùng bụng bị xuyên thủng một lỗ bởi tay súng tinh nhuệ của đối phương, mà anh không có thời gian để điều trị. Anh nhất quyết phải khuất phục đám người của Indira trước khi được đưa đến bệnh viện quân y.

Ngay cả khi được bác sĩ hàng đầu phẫu thuật,dùng loại thuốc tốt nhất trên thế giới, cứu được tính mạng của anh, nhưng anh không thể bình phục lại chỉ trong một vài ngày.

Ngạn Nhất hơi ngạc nhiên về điều này,anh cũng đã nghe nói về cuộc hôn nhân của Lục Đào, anh nghĩ sự thật đúng như lời đồn, nhưng không ngờ Lục Đào lại quan tâm đến bạn đời của mình như thế.

Xét cho cùng, nếu chỉ đơn thuần là để hoàn thành nhiệm vụ, làm đến mức này thì quá là liều rồi.

Hai người chào hỏi đối phương, sau khi bàn về kế hoạch tìm kiếm,Lục Đào nói: "Đô đốc Ngạn,cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

"Tôi cũng không còn cách nào khác." Ngạn Thất nhếch miệng,liếc nhìn anh trai mình. "Nếu tôi không đến,em trai tôi sẽ bị áp giải đến hành tinh địa ngục vì vi phạm pháp luật mất."

Lục Đào không hề tỏ ra nghi ngờ về điều này, nghiêm túc nhìn bản đồ trước mặt rồi nói: "Khi không gian gấp được xây dựng, tổng cộng có 4 tuyến đường, nhưng hiện tại có tuyến đường thứ năm mà chúng tôi không biết. Sau khi đi vào không gian gấp, chúng ta không thể nhìn thấy bên ngoài, không phải vì tàu đóng kín cửa, mà vì cơ bản bên ngoài không có thứ gì, nên chúng ta không thể tìm thấy họ."

Ngạn Thất tức giận "Anh bị cái gì vậy? Vẫn chưa bắt đầu mà đã tạt gáo nước lạnh rồi? Vậy rốt cuộc anh đến đây làm gì?"

Ngạn Nhất bất mãn nhìn chằm chằm em trai mình, định tiến đến hòa giải, Lục Đào đã hướng đến Ngạn Thất nói với giọng điệu bình tĩnh " Tôi muốn tìm lộ trình của tuyến đường thứ sáu".

"Tuyến đường thứ sáu?" Ngạn Thất sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Cho dù có tuyến đường thứ sáu, nhưng lúc đó nếu như bọn họ không có phương tiện di chuyển làm sao có thể rời đi?"

Lục Đào mím môi,đột nhiên nói: " Nếu như bọn họ có thì sao?"

Ngạn Thất sửng sốt,cau mày " Làm sao có thể có...?"

Không tính đoàn tàu đã "biến mất" cách đây 110 năm, chỉ có 4 đoàn tàu có thể đi vào không gian gấp, đều được chế tạo bằng công nghệ cao cấp nhất, chi phí rất lớn nên khó có thể triển khai sản xuất hàng loạt. Mà các đoàn tàu thông thường muốn đi vào, họ có thể bị nuốt chửng bởi các phần tử không xác định.

"Tuyệt đối có!" Lục Đào nói chắc nịch. "Sau thành công của thí nghiệm Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa, cậu ta đã cố gắng để hành tinh thử nghiệm tiếp xúc với thế giới. Cậu ta đã sử dụng công cụ để chụp ảnh mọi thứ ở đó, sau đó kết nối với mạng bên ngoài. Ngay sau khi đoạn video được phát hành,đã bị đám người Indira phá hiện và cắt bỏ trước khi nó được lan rộng. Chúng ta biết rằng hành tinh thử nghiệm có những người truyền tin che chắn, vì vậy anh ta không thể kết nối với mạng bên ngoài, vì vậy anh ta chắc chắn đã trốn ra ngoài."

Ngạn Nhất đáp: " Có khả năng cậu ta đã lặng lẽ lên tàu của Indira? Dù sao thì cậu ta vẫn là một con tắc kè hoa có khả năng hòa nhập với môi trường.Việc cậu ta muốn lẻn vào là quá đơn giản."

"Nhưng khi chúng tôi đang theo dõi chiếc xe con tin, cậu ta đột nhiên xuất hiện trong con tàu của chúng tôi." Biểu cảm của Lục Đào rất nghiêm trọng "Lúc đó, chúng tôi khởi hành trên một chuyến tàu khá rảnh rỗi và được chọn tạm thời, đó là một chuyến tàu được chọn ngẫu nhiên, từ lúc quyết định đến lúc khởi hành chỉ mất ba phút, nếu cậu ta lẻn vào ngay từ đầu thì sẽ không bao giờ nhanh như vậy.Vì vậy chỉ có thể tham gia giữa chừng."

Ngoài hệ thống an toàn tự động, đoàn tàu còn có một lối vào được che đậy đặc biệt, dùng để chuyển người trong không gian gấp nếu xảy ra tai nạn, nhưng do chưa được sử dụng nên ít người biết đến

"Nếu cậu ta tham gia giữa chừng, cậu ta phải có phương tiện đưa đón của riêng mình." Lục Đào kết luận.

Ngạn Nhất vẫn đang xem xét khả năng xảy ra kết quả này, nhưng đôi mắt của Ngạn Thất đã sáng lên, anh ấy nói: "Rất có thể là như vậy! Trước đây không phải Khảm Hợp Thể đã liên lạc với Trình Cẩn sao? Vì vậy, rất có thể họ đã được tìm thấy trên tàu trước và sau đó được giải cứu trước! Vậy tại sao chúng ta phải đến đây tìm kiếm ? Chỉ cần hỏi trực tiếp Khảm Hợp Thể là được!"

"Cậu ấy hiện là nhân chứng được quân đội bảo vệ và rất khó để gặp mặt cậu ta." Lục Đào nói : "Tôi đã nộp đơn xin được gặp mặt cậu ta nhưng câu trả lời không như tôi mong muốn."

Ngạn Thất như bị dội một gáo nước lạnh, "Cậu ta phủ nhận?"

"Cậu ta nói -- " Không biết", Lục Đào không cảm thấy mất mát gì khi nói điều này, ánh mắt vẫn rất kiên định, "Nhưng tôi tin chắc rằng cậu ta biết!".

Vì vậy, miễn là tìm thấy tuyến đường thứ sáu, có thể biết họ đã được chuyển đến đâu.

"Chung quy vẫn luôn ở hành tinh thứ 72 phải không?" Ngạn Thất đột nhiên nắm chặt tay lại. "Vậy tôi sẽ đăng thông báo tìm người mất tích. Nếu họ vẫn còn sống, không có lý do gì mà họ không được nhìn thấy. Dù họ ở đâu, tôi vẫn sẽ tìm ra họ!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Nếu như tìm được rồi, tuyệt sẽ không ngu ngốc để cho anh đi."

Nghĩ đến quyết định trước đây của mình, cậu ta hận không thể đánh cho bản thân mình một đấm. Không phải là Ngạn Thất không để ý rằng Trình Húc muốn rời đi, thậm chí hắn còn biết ngày anh ấy đặt vé, anh ấy đã đổi bao nhiêu tiền giấy trong ngân hàng, và thậm chí còn biết điểm đến của anh ấy ở đâu.

Nhưng cậu giả vờ như không biết.

Cho anh ấy một chút hy vọng,để anh nghĩ có thể trốn thoát được, khi anh ấy thở phào nhẹ nhõm lại xuất hiện trước mặt anh, dập tắt hoàn toàn hy vọng của anh ấy và để anh ấy hiểu rằng anh ấy không bao giờ có thể thoát khỏi chính mình. Đó không phải là cách tốt hơn để chơi đùa sao?

Ngạn Thất đã để mắt đến tất cả những nơi Trình Húc có thể đi qua trước đó, chờ anh ta từng bước vào bẫy mà hắn giăng ra.

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng từ bước đầu đã là sai lầm.

Khiến cậu ta phải hối hận.

P/s: chỗ nào còn thô mọi người cứ góp ý để mình khắc phục nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro