Chương 87: Phát hiện mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ sở hạ tầng của hành tinh địa nhiệt thực sự kém, vì trời quá lạnh, nhiều thứ không thể xây dựng ở đây và tín hiệu mạng kém đến mức ngay cả thị trấn nơi Trình Cẩn sinh sống cũng không được kết nối mạng đầy đủ.

Trình Húc đã đăng ký một tín hiệu mạng trong thị trấn, nhưng phải mất nửa tháng mới có người đến lắp đặt một tháp tín hiệu nhỏ. Lúc đó Trình Cẩn đã đan sẵn một số đồ vật nhỏ và chụp xong ảnh, cậu chỉ việc đợi internet để đăng ký cho cửa hàng của chính mình và đưa chúng lên làm mẫu. Nhưng sau khi đã kết nối mạng, Internet tốc độ rùa bò vẫn khiến cậu có chút phát cáu, không khỏi thầm mắng: "Sao lại chậm như vậy..."

"Không còn cách nào khác, vì tinh cầu của chúng tôi không có tiền, nên tốc độ mạng sẽ rất chậm." Người cài đặt có tính khí tốt đã giải thích. "Và phạm vi bao phủ không phải toàn diện, chỉ một phần ba số hộ gia đình trên hành tinh địa nhiệt có thể sử dụng máy tính và một số khu vực chỉ có điện và hệ thống sưởi cơ bản nhất."

Trình Húc cũng hơi nhíu mày nói: "Nhưng tôi nhớ rằng mọi hành tinh đều có quỹ xây dựng và dân số của các hành tinh địa nhiệt rất nhỏ, vì vậy nó sẽ không đủ để đáp ứng ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất."

"Đó là bởi vì để bảo vệ sự an toàn của mọi người, chi phí lớn nhất được dành cho việc bảo vệ nhà ở." Người cài đặt mỉm cười, sau đó cầm bộ đồ nghề của mình lên. "Được rồi, tôi phải đi trước đây, nếu không tôi sẽ phải quay lại nếu không lên được xe trượt tuyết. Nếu có vấn đề về mạng, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần sử dụng điện thoại mới cài đặt là được."

Trình Cẩn tiễn anh ta ra khỏi nhà, sau khi cậuquay lại thì Trình Huvs đã tạo một cửa hàng ảo cho cậu, tuy tốc độ mạng rất chậm nhưng vẫn hoạt động bình thường. Trình Cẩn tò mò hỏi: "Anh à, ngôi nhà bảo vệ mà anh ấy vừa nói là gì vậy? Nhà của chúng ta làm bằng gỗ, chi phí bảo trì chắc không cao đúng không?"

"Trong thời điểm hiện tại anh cũng không chắc lắm." Trình Húc sốt sắng nhìn màn hình máy tính, "Cửa hàng trực tuyến muốn đặt tên gì?"

Mở một cửa hàng ảo không khó, đăng tin bán hàng cũng không khó, nhưng vì tốc độ mạng thực sự không tốt nên anh em họ mất cả ngày trời mới xong. Các cửa hàng trực tuyến không cần xác thực tên thật và thậm chí sự lựa chọn phương thức thanh toán cũng rất đa dạng. Trình Húc đã chọn phương thức thanh toán là tiền giấy, "Về việc này, tuy có chậm hơn một chút nhưng cũng tiện cho chúng ta hơn, cách ngân hàng cũng khá xa, ngày nào cũng có người đưa thư qua đây."

Hậu cần và vận chuyển khắp nơi trên thế giới đều rất thuận lợi, ngay cả hành tinh địa nhiệt cũng tương đối thuận lợi nhưng phải mất nhiều thời gian hơn một chút.

Cửa hàng trực tuyến lúc đầu hoạt động không suôn sẻ, không biết là do mới hay do chưa nổi tiếng, rất ít người đến hỏi, nhưng Trình Cẩn thì không thiếu đơn hàng, vì có lúc Trình Tranh sẽ mang khăn quàng cổ và găng tay ra ngoài, Trình Cẩn nhận được đánh giá cao và sau đó có được rất nhiều đơn đặt hàng. Tuy giá của những đơn hàng này không cao nhưng đó là một khởi đầu rất thuận lợi đối với Cheng Jin, đồng thời nó cũng giúp cậu thành thạo một số phương pháp đan mới mà cậu học được từ cuốn sách do bà nội tặng.

Sự nghiệp của cậutừ từ bắt đầu, và sự nghiệp của Trình Húc cũng bắt đầu.

Không biết từ lúc nào,Trình Húc đã bắt đầu đi làm, nơi làm việc là ở Sở Tuyên truyền ngay trung tâm thành phố,văn phòng nằm ngay cạnh nơi ở của ông lão đã kiểm tra bọn họ, nội dung công việc là cải thiện nền kinh tế của hành tinh địa nhiệt.

Trình Cẩn đã hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe thấy nó, cậu hỏi: "Anh, sao anh đến đó làm việc? Nội dung công việc ... có vẻ hơi mơ hồ, cải thiện kinh tế ? Nhưng mà ở đây lại toàn mà băng tuyết, giao thông bên ngoài không thuận tiện. Làm thế nào để cải thiện nha?"

Trình Húc cười và nói: "Những gì em đang nói đến là vấn đề mà anh sẽ giải quyết trong tương lai. Đúng là băng giá và có tuyết, nhưng cũng có 'những sản phẩm đặc biệt' mà các hành tinh khác không có. Chúng ta đang làm bây giờ là phát huy hết khả năng của loại chuyên môn này. Thực ra, anh không phải đi làm, anh chỉ hợp tác với chính phủ ở đây và sử dụng khả năng của mình để mua đầu tư."

"Sản phẩm đặc biệt?" Trình Cẩn nhìn ra bên ngoài và tự hỏi không biết khi nào bông tuyết lại xuất hiện ,"Tuyết cũng là một sản phẩm đặc biệt?"

"Tại sao lại không được tính? Thế giới điêu khắc băng, khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, mọi thứ đều có thể thu hút khách du lịch, hơn nữa chúng ta còn có suối nước nóng."

Nói đến suối nước nóng, Trình Cẩn hai mắt sáng lên, cậu duỗi eo cười, "Suối nước nóng ở đây rất tốt. Tắm hàng ngày thoải mái lắm nha, anh, chúng ta đi tắm đi? Ngày nào anh cũng ra ngoài, lâu rồi anh không tắm với em."

Trình Húc cười đắc ý nhìn cậu nói: "Được, em giúp anh lấy quần áo."

Trình Cẩn vội vàng lấy quần áo của hai người ra, cùng nhau đi ra sân sau. Thời tiết vô cùng lạnh, nhưng nơi gần suối nước nóng lại ấm áp, trên bể suối nước nóng vẫn còn một lớp sương mù, có tuyết rơi, trông rất đẹp.

Vì là sân nhà nên bọn họ không lo bị ai nhìn thấy, liền cởi sạch quần áo. Lúc cởi quần áo ra vẫn còn lạnh, Trình Cẩn rùng mình một cái, nhanh chóng xuống nước, chỉ khi hạ thể được bao bọc bởi nước nóng, cậu mới cảm thấy ấm áp. Cậu đang định đắm mình vào thì đột nhiên nhận thấy có điều gì đó không ổn trong tầm nhìn của anh trai mình và dường như anh đang nhìn chằm chằm vào cậu ở đâu đó với vẻ ngạc nhiên. Trình Cẩn có chút khó hiểu, theo tầm mắt của anh trai nhìn xuống, khi nhìn thấy phần bụng hơi phồng lên của bản thân, cậu ngượng ngùng dùng tay chặn lại, nói: "Có thể là gần đây em đã có thể ăn thức ăn ngon miệng, vì vậy nhịn không được mà ăn nhiều một chút..."

Cậu đang vỗ béo bản thân nha.

Trình Húc vẻ mặt vẫn có chút căng thẳng, anh nói: "Không có gì dị thường sao?"

Trình Cẩn có vẻ không giải thích được, "Không".

Yết hầu Trình Húc khẽ động, giọng nói của anh có chút thắt lại, "Anh nhớ khoảng thời gian này ....em đặc biệt buồn ngủ."

Trình Cẩn ẩn người trong dòng nước,thở dài một hơi,rồi nói: "Chắc là do em đã thích nghi được với thời tiết ở đây, máy sưởi cũng đã ấm hơi một tí, anh lại mua cho em cái bình nước nóng,giường thì lại không còn lạnh ... nên em đã ngủ lâu hơi một tí. Anh, anh sao vậy?"

Trình Húc kiên định nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên nói: "Tiểu Cẩn, em chưa bao giờ nghi ngờ ... em có thể là đang mang thai sao?"

Nghe những lời này, Trình Cẩn như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, tim đập dữ dội.

Có thai? Cậu có thai ư?

Cậu vô thức chạm vào bụng mình, bụng to hơn trước, to bằng lòng bàn tay, làn da ấm áp , khi ấn vào bụng, bàn tay cậu không thể cảm nhận được thứ gì bên trong. Không phải Trình Cẩn không nghĩ rằng mình có thai, bởi vì dù gì cậu cũng là "giới tính H", nhưng đó đã là chuyện viển vông của mấy năm trước, lúc đó cậu vẫn nghĩ nếu có thai thì sẽ nhận được sự đối đãi quan tâm từ chồng mình,vì thế nên mới cố gắng hy vọng có thể mang thai với Lục Đào.

Nhưng sau này biết tình cảm của mình là vô vọng, liền chủ động tránh đi loại chuyện này, suốt mấy tháng cùng nhân cách thứ hai uống thuốc tránh thai, theo lý mà nói thì không nên...

Hai anh em nhìn nhau ,vẻ mặt của Trình Cẩn lúc đầu từ kinh ngạc chuyển sang hoảng sợ, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Em không nên..."

"Nhưng các triệu chứng rất giống nhau, phải không?" Ánh mắt của Trình Húc rơi vào bụng cậu, "Em là do anh một tay nuôi lớn .Em chưa bao giờ béo, dù có ăn bao nhiêu đi nữa. Chúng ta đến đây một tháng uống thuốc bổ dưỡng. Năm ngày trước chúng ta mới ăn cơm bình thường, nhưng phần lớn là món chay, không có khả năng làm em béo lên."

Trình Cẩn vẫn không thể tiếp nhận, cố gắng tìm lý do: "Nhưng em thực sự buổi trưa ăn rất nhiều, có lẽ em đã ăn quá nhiều..."

"Bây giờ đã hơn năm giờ rồi,thức ăn trong người em chắc hẳn đã tiêu hóa hết rồi." Trình Húc đi về phía cậu, "Bảo bối, mặc quần áo vào rồi anh đưa em đi kiểm tra, nếu thực sự mang thai rồi thì ngâm suối nước nóng không tốt."

Buổi tối không có xe trượt tuyết công cộng, nhưng Trình Húc được phân cho xe trượt tuyết tư nhân, vì vậy hai anh em không phải đi bộ đến bệnh viện ở trung tâm thị trấn.Trên đường đi cả hai vô cùng im lạng, nhất là Trình Cẩn trong lòng rối bời, cả người rơi vào trạng thái hoảng sợ vì ý nghĩ 'có thể mang thai'.

Đúng vậy,là hoảng sợ.

Cậu đã ly hôn với Lục Đào, nếu cậu thực sự mang thai,đứa bé sẽ không thể nào chào đời trừ phi hôn nhân được khôi phục.

Luật Hôn nhân do tinh cầu Đế chế ban hành,được áp dụng trên toàn thế giới và việc quản lý trẻ em ngoài giá thú cũng rất nghiêm ngặt.Phải tìm bạn đời để kết hôn ngay thì đứa trẻ mới trở thành hợp pháp.

Có thể nói, điều kiện duy nhất để có con một chỉ có thể là trong trường hợp đối tác đã chết, nếu không sẽ không được phép. Một khi bị phát hiện, người mẹ cần phải ngồi tù để giáo dục, và đứa trẻ sinh ra sẽ được đưa đi nơi khác để nuôi dưỡng.

Hơn nữa, việc phá thai cũng bị cấm trên toàn thế giới, trừ khi thai nhi trong bụng bị bệnh và không thích hợp để sinh ra.

Những quy định này, cho dù là người ngốc nghếch như Trình Cẩn, trong lòng cậu cũng biết.

Càng đến gần bệnh viện, Trình Cẩn càng bối rối, không nhịn được cắn chặt môi. Trình Húc nhận thấy điều đó, không khỏi nói: "Đừng căng thẳng, nếu thực sự có thai, em có hai lựa chọn."

Trình Cẩn bất đắc dĩ nhếch miệng, "Tái hôn với Lục Đào, hay là tìm người đàn ông khác kết hôn?" . Không đợi anh trai trả lời, liền nói: "Cả hai... đều không phải là lựa chọn tốt."

"Tái hôn với Lục Đào là lựa chọn tốt nhất",Trình Húc nhìn cậu một cái "Không phải em vẫn không nỡ hắn sao?"

Trình Cẩn không cảm thấy xấu hổ khi bị anh trai nhìn thấu suy nghĩ của mình,cậu nhỏ giọng nói: "Em không nỡ,.. em trước kia còn nghĩ tới việc lấy đứa con để trói buộc anh ấy,suy cho cùng,nếu có con rồi thì cuộc hôn nhân này đều bị em nắm lấy,chỉ cần em không muốn ly hôn,thì anh ấy vĩnh viễn cũng không thể ép em ly hôn.Nhưng bây giờ không được,em không thể sống chung với người không hề yêu em..." Cậu sụt sịt, giọng nói đầy day dứt, "Anh à, anh có biết không? Sau khi nhìn thấy anh ấy yêu em như thế nào, rồi phải chấp nhận sự hờ hững của anh ấy, em không thể chịu đựng được ... Nhưng anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ yêu em..."

Cậu muốn khóc,nhưng nỗ lực cách mấy nước mắt cũng không hề rơi.

Xe tuyết dừng lại, Trình Hức đỡ cậu xuống xe, tiến vào bệnh viện ấm áp. Không có nhiều bệnh nhân trong bệnh viện nên Trình Cẩn nhanh chóng được tiếp nhận. Khi biết cậu đến đây để kiểm tra xem có thai hay không, y tá nhanh chóng đưa cậu vào phòng khám, yêu cầu cậu nằm thẳng trên giường rồi lấy dụng cụ soi bụng.

Thời gian kiểm tra ngắn ngủi chỉ trong vài phút,Trình Cẩn cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, khi nghe tin mình mang thai hơn ba tháng, ngón tay nắm chặt gần như đã bấu vào phần thịt, tâm trạng đặc biệt phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro