Chương 88: Đăng ký kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiết bị của chúng tôi không phải tiên tiến nhất, thiết bị thử thai tiên tiến nhất có thể đo được thời gian thụ thai cụ thể." Ông bác sĩ trung niên cầm danh sách kiểm tra xem xét một lúc, sau đó bắt đầu trò chuyện với Trình Cẩn, "Thể chất của cậu vẫn tốt, thai nhi ổn định và không có gì bất thường, nhưng để an toàn, ngày mai cậu nên đến để kiểm tra toàn diện".

"Ôi... " Tim Trình Cẩn rối tung, chỉ nghe được một nửa lời bác sĩ nói, ngược lại Trình Húc lại bình tĩnh hơn. Anh hỏi: "Ăn uống, vận động có hạn chế gì không? Có thể tắm suối nước nóng được không?"

"Tốt hơn hết là không nên ngâm mình trong suối nước nóng". Bác sĩ rất nghiêm túc nói: "Về phương diện khác, nước dinh dưỡng có thể không đủ cho khẩu phần ăn. Tốt nhất là ăn thêm những thực phẩm tốt. Nếu gặp khó khăn trong sinh hoạt, có thể xin ủy ban khu phố để được trợ cấp.Các cậu chắc là cư dân mới phải không? Tôi chưa thấy các cậu bao giờ."

Trình Húc nói: "Đúng vậy, chúng tôi mới chuyển đến đây hơn một tháng."

"Vậy thì đúng rồi",bác sĩ cười dịu dàng," Phúc lợi của chúng tôi đối với những người trong giai đoạn mang thai vẫn rất tốt.Mỗi ngày đều có thực phẩm dinh dưỡng tươi mới được đưa đến,các cậu có thể đến xin.Và trong thời gian mang thai và sinh nở, mọi chi phí ở bệnh viện cũng được miễn phí."

"Ah, vậy thì tốt quá rồi."

Bác sĩ nhìn họ và tò mò nói: "Cho tôi hỏi mối quan hệ của hai người là gì ..."

"Anh em"

Vẻ mặt của bác sĩ trở nên tế nhị hơn : "Vậy bạn đời của cậu ấy đâu..?"

Trình Cẩn hoảng sợ, cũng may là Trình Húc vẫn chưa hoảng, anh ấy nói với giọng bình tĩnh: "Chuyện này anh ấy còn chưa biết, nên sẽ cần một tí thời gian."

"Ồ, điều đó cần được thực hiện càng sớm càng tốt. Trong quá trình sinh bắt buộc phải có chữ ký của đối phương".

Nhờ các bác sĩ và y tá, Trình Húc đã giúp em trai ra khỏi cửa bệnh viện. Khi gió lạnh thổi qua, cả người Trình Cẩn cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, lúc này mới nhận ra tay mình đang run lên, nhìn người anh bên cạnh, không khỏi bối rối nói: "Anh à..."

Trình Húc đáp "Trở về rồi nói".

Về đến nhà, Trình Tranh cũng đã trở về, ông đang ngồi trước đống lửa vừa đọc sách vừa nấu trà mà người hàng xóm đưa cho, cả căn phòng tràn ngập hương thơm. Nhìn thấy anh em họ cùng nhau ra ngoài, ông vẫn có chút khó hiểu, "Muộn như vậy rồi,hai đứa đã đi đâu ?"

Trình Cẩn đang định trả lời, Trình Húc đã lên tiếng: "Không có gia vị, nên con đến cửa hàng."

"Không mua được à?"

"Đúng lúc lại hết mất rồi", Trình Húc nói dối một cách dễ dàng.

Trình Tranh phàn nàn "Ở đây thật không ổn chút nào, đồ dùng quá ít, muốn mua cũng khó".

"Đúng vậy, suy cho cùng kinh tế ở đây chính là đảo số"

*Ý là kinh tế thụt lùi á.

Sau khi trò chuyện vài câu, Trình Cẩn đã bị anh trai kéo lên lầu, khi bước vào phòng ngủ, cậu hỏi: "Anh , tại sao anh lại nói dối ba? Chuyện này ... anh không nói cho ông ấy biết sao?"

Trình Húc nói: "Anh hy vọng em sẽ có quyết định rồi anh mới nói ba biết, nếu không anh sợ thái độ của ba sẽ ảnh hưởng đến em."

"Thái độ của ba?"

Trình Húc nói, "Em không nghĩ bây giờ ba đã quen với cuộc sống ở đây sao? Ba rất vui khi mỗi ngày ba đi chơi và trở về, như thể ba sẽ dành nửa cuộc đời tiếp theo ở đây. Hơn nữa, ông không có hảo cảm với Lục Đào, chỉ cần ông biết chuyện này, đề nghị duy nhất dành cho em là tìm một người đàn ông khác để kết hôn." Giọng của Trình Húc trở nên nhẹ nhàng hơn "Em từ trước đến giờ đều không có chủ kiến,anh lo sợ em sẽ vì thái độ của ba mà lựa chọn trái với lòng mình".

Trình Cẩn cười khổ: "Em thực sự không hề có chủ kiến..".Cậu ngồi xuống, từ từ cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, vỗ nhẹ vào lớp tuyết tan trên đó: "Nhưng em cũng không thể mang đứa con ra để trói buộc anh ấy cả đời". Cũng giống như cuộc hôn nhân cưỡng ép ban đầu, nếu để cậu được quay lại, cậu nhất định sẽ không làm như vậy, cậu sẽ nổ lực giành lấy hảo cảm của đối phương, cho dù có thất bại, cậu cũng sẽ lùi lại một chút, tuyệt không mạnh mẽ mà giành lấy thứ không thuộc về mình.

"Bảy năm rồi, em đã ép buộc anh ấy quá lâu rồi."

Trình Húc sờ đầu cậu,một lúc sau mới nói: "Vậy tìm người kết hôn giả đi."

Trình Cẩn sững sờ, ngây người nhìn anh, "Kết hôn giả? Có thể, có thể như vậy được sao?"

"Có thể được", Trình Húc vẻ mặt kiên định nói. "Kể từ khi nghị định này được ban hành, việc cung cấp cho các đối tượng kết hôn giả đã hình thành một ngành công nghiệp nhỏ. Tất nhiên là vi phạm pháp luật. Nhưng chỉ cần hai bên ký hợp đồng riêng tư, ai có thể tìm ra kẽ hở chứ?"

Trình Cẩn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để tìm người kết hôn ngẫu nhiên, nhưng cậu không ngờ rằng vẫn còn một con đường như vậy, cậu vui mừng khôn xiết, "Được không?Có phải tìm ứng cử viên rất khó không?"

Trình Húc sờ sờ mặt cậu,cười nhẹ "Anh sẽ xử lí, em cứ yên tâm ở nhà đi".

Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm trước lời của anh trai, nhanh chóng gật đầu.

Hành động của Trình Húc rất nhanh, sau một tuần đã mang đến một người đàn ông xa lạ. Trước đó, việc mang thai của Trình Cẩn cũng đã được thú nhận với cha mình, quả nhiên, thái độ của cha giống hệt như anh trai cậu đã đoán, ông rất phản đối việc tái hôn với Lục Đào, nhưng hy vọng cậu có thể tìm được một người đàn ông mới trong địa phương. Sau khi nghe chuyện 'kết hôn giả', ông không có dị nghị, không phản đối ngược lại rất ủng hộ.Ông nói "Chỉ có một đứa bé thôi mà, nhà chúng ta vẫn còn nuôi nổi, từ nay là con cháu của Trình gia ta, gia đình ta có đời sau rồi."

Người đàn ông mà Trình Húc đưa về là một người địa phương, lúc mới vào thì hơi rụt rè, mặt đỏ bừng vì lạnh, mũi sắp lộ ra, khi nhìn thấy Trình Cẩn thì sửng sốt, anh ấy nhanh chóng thể hiện cảm giác ngại ngùng, rất nhanh trên mặt xuất hiện một nụ cười bẽn lẽn. Trình Cẩn nhanh chóng rót trà nóng, sau đó để anh ngồi ở vị trí ấm nhất. Anh ta bẽn lẽn ngồi, một ngụm trà nóng rồi nói: "Chào,chào cậu".

Trình Cẩn cười và nói: "Chào anh." Sau đó cậu nhanh chóng mang bánh quy vừa nướng ra cho anh ta. Khi người đàn ông nhìn thấy đĩa bánh và ngửi thấy mùi vị ngọt ngào , anh ta mở to mắt, do dự một lúc rồi mới với lấy một miếng và ăn nó như thể anh rất trân trọng miếng bánh.

Trình Húc cởi chiếc áo khoác dày cộp và giới thiệu: "Anh ấy tên là Mã Viên, thợ sửa ống nước ở thị trấn bên cạnh, năm nay anh ấy vừa đến tuổi kết hôn."

"Mới mười tám tuổi", Trình Cẩn hơi kinh ngạc, "Có phải có hơi nhỏ rồi không?"

"Tôi, tôi không còn nhỏ đâu, có thể đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi!" Mã Viên vội vàng nói, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ háo hức, tựa hồ sợ Trình Cẩn không hài lòng.

*Vì đã biết Mã Viên nhỏ hơn Trình Cẩn nên mình sẽ đổi cách xưng hô nhé.

"Ah..."Trình Cẩn nhìn dáng vẻ của cậu, không biết nên nói gì cho phải. Trình Húc liền ngồi xuống và giải thích "Đối với những người đã từng kết hôn,lại đến xin đăng ký kết hôn nữa, việc xét duyệt sẽ khắt khe hơn.Nhưng mà cậu ta cũng đồng ý rồi, sau khi sinh con được sáu tháng thì sẽ nộp đơn ly hôn, sau này không có quan hệ gì nữa. Cậu ta sẵn sàng ký thỏa thuận riêng tư,không cần sống chung, sau khi có giấy chứng nhận , cậu ta chỉ cần xuất hiện khi em sinh con."

Mã Viên vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, tôi, tôi sẽ không làm vướng bận mọi người đâu, mọi người cứ yên tâm."

"Kết hôn giả" đương nhiên là có rủi ro, sợ đối phương không muốn rời đi, sợ sau khi ly hôn lại cần thêm tài sản, hoặc thực hiện bất kỳ hành vi xúc phạm nào trong hôn nhân, vì trong trường hợp này, ngay cả thủ tục pháp lý cũng không có kết quả tốt đẹp nào.

Đã có nhiều sự cố xã hội như vậy.

Trình Cẩn tất nhiên là yên tâm về sự lựa chọn của anh trai mình, cậu nói: "Được rồi, em tin anh."

Trình Húc đi thảo luận một thỏa thuận riêng, để lại hai người trong phòng khách.Trình Cẩn nhìn người kia có bộ dạng rất kiềm chế, hết lần này đến lần khác ánh mắt rơi vào đĩa bánh quy vừa mới gắp, cậu nói: "Cậu ăn đi, ăn hết cũng không sao."

"Cám, cám ơn", Mã Viên kìm lòng không đậu mà hỏi, "Vậy tôi có thể mang hai miếng về được không?" Cậu thấy Trình Cẩn sững sờ, nghĩ rằng cậu không đồng ý, vội vàng nói "Tôi muốn mang về cho mẹ và em gái tôi ăn, nhất là em gái tôi, con bé chưa từng thử qua món ăn ngon như vậy."

Trình Cẩn nhìn đôi mắt trong sáng của đối phương, trong lòng có chút chua xót, khẽ cười: "Lát nữa tôi gói cho cậu một ít, cậu ăn hết những thứ này trước đã." Sau khi nghe những lời này, Mã Viên cuối cùng cũng ăn bánh quy lần nữa, không biết là vì đói hay là vì bánh quy rất ngon, cậu ngấu nghiến ăn.Trình Cẩn thấy quần áo cậu có phần rách rưới, xem ra gia cảnh không được tốt, vì vậy mà phải bán đi cả cuộc hôn nhân đầu tiên của bản thân, trong lòng Trình Cẩn có chút khó chịu.

Trình Húc viết bản thỏa thuận, Mã Viên ký tên vào đó, sau đó hỏi: "Khi nào thì tôi đi đăng ký kết hôn?"

Trình Húc đáp "Ngày mai".

"Được, được rồi"

Ngược lại Trình Cẩn có phần hơi kinh ngạc " Nhanh như vậy sao?"

Trình Húc đáp "Bụng em hiện tại đã có phần lộ rõ rồi, đương nhiên phải làm càng nhanh càng tốt."

Trình Cẩn không phản đối, trước khi Mã Viên rời đi, Trình Cẩn đưa cho cậu ta một túi bánh quy lớn và một cái áo len. Thấy đối phương nghi ngờ, Trình Cẩn nói: "Chiếc áo này là lúc trước tôi may cho ba tôi, nhưng kích cỡ lại nhỏ hơn, nên chắc là cậu mặc vừa."

"Thật sao? Trông nó thật là ấm..." Đôi mắt cậu thiếu niên vừa ngạc nhiên vừa thích thú, có chút không dám nhận.Trình Cẩn cười nhẹ, "Cậu thử mặc vào đi. Ngoài trời khá lạnh, mặc cái này chắc sẽ ấm hơn nhiều."

"Cảm ơn, thật sự...cảm ơn." Mã Viên hẳn là rất lạnh, dù sao áo khoác của cậu ấy trông cũng không đủ ấm,sau lớp áo khoác , lộ ra lớp áo thun trông khá mỏng.Cậu cẩn thận mặc áo len vào, chiếc áo len màu xám đậm không ngờ lại phù hợp với cậu ta đến thế, hơn nữa còn khiến cậu ta trông khá hơn một chút.

"Thật ấm áp". Mã Viên mừng rỡ không biết làm sao, cũng không dám dùng tay chạm vào. Cậu ta lại nhìn Trình Cẩn, trong mắt hiện lên tất cả sự biết ơn, "Cảm ơn anh".

Trình Cẩn có chút không quen khi được cảm ơn như vậy, nhưng cảm giác không tệ chút nào.

Sau khi Mã Viên rời đi, Trình Cẩn hỏi anh trai của mình, mới nhận ra chi phí cho cuộc hôn nhân giả cũng rất thấp, thấp đến mức có chút xấu hổ. Suy nghĩ trong lòng hiện lên hết trên mặt, Trình Húc bóp mặt cậu nói: "Bây giờ trước hết hãy thông cảm đi, chúng ta không kiếm được nhiều tiền, sau này khi nào tốt hơn, chúng ta sẽ bồi thường cho cậu ấy một chút."

Trình Cẩn gật đầu, nói "Tinh cầu này...thực sự rất nghèo."

Trình Húc nói "Vì vậy nên anh phải chăm chỉ nổ lực để phát triển nó".

Khi thời gian cho cuộc hôn nhân giả được sắp đặt, Trình Cẩn không phải không đau khổ trong lòng, nhưng mỗi khi cậu có ý nghĩ không nên có, lý trí của cậu lại đè nén nó một cách nghiêm trọng. Cậu nhắm mắt ép mình ngủ, tự cảnh tỉnh bản thân rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất, cậu không thể lặp đi lặp lại một sai lần được, sau đó để bản thân từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, cậu được anh trai đưa đến văn phòng ở trung tâm thành phố từ sớm, Mã Viên đã đợi sẵn ở đó.

Nơi đăng ký kết hôn của tinh cầu địa nhiệt là thủ công, không giống với tinh cầu Đế chế, chỉ cần nộp đơn trực tuyến là được. Bọn họ đợi rất lâu mới đợi được người đến làm việc, mà người xử lý cũng chỉ có hai người bọn họ, cứ như vậy bọn họ đã ngồi trước cửa sổ.

Sau khi hỏi thăm xem họ phải đến làm thủ tục kết hôn hay không, nhân viên liền hỏi trước số ID của Mã Viên. Số ID thuộc sở hữu của mỗi con người trên thế giới, đây là mã duy nhất của mỗi người, được sở hữu từ khi sinh ra và sẽ không bị hủy cho đến khi chết.

"Mới bước sang tuổi mười tám? Trông rất thiếu kiên nhẫn nha." Các nhân viên nói đùa rằng hành tinh địa nhiệt có dân số ít và trái tim đơn giản, họ không ngờ rằng bọn họ là hôn nhân giả.

Mã Viên mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng, thậm chí không dám nhiều lời.

Nhân viên mỉm cười nói với Trình Cẩn " Hãy đưa mã ID của anh cho tôi".

Trình Cẩn siết chặt ngón tay, nói một dãy số, nhìn người kia gõ bàn phím một cái, nhớ lại lúc nộp đơn kết hôn với Lục Đào, trái tim cậu cảm thấy đau nhói, cậu nhanh chóng hạ lệnh rút ra.

Đó không phải kỷ niệm đẹp đẽ gì nên sẽ khiến cậu cảm thấy đau lòng.

Hiện tại nghĩ lại, giữa cậu và Lục Đào, ngoại trừ đoạn thời gian bị trúng độc, thời gian còn lại cũng không có một chút ký ức tốt đẹp nào.

Vì vậy, buông bỏ là lựa chọn tốt nhất.

Hít một hơi thật sâu, khi Trình Cẩn nghĩ rằng cậu sẽ nghe thấy tiếng "Xong rồi", nhân viên trên màn hình máy tính lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau vài giây, anh ấy nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, nói: " Trình tiên sinh, anh hiện tại không thể kết hôn lần nữa".

"Tại sao?" Trình Cẩn không hiểu.Ý nghĩ đầu tiên là cuộc hôn nhân giả của họ đã bị bên kia nhìn thấu. Các nhân viên đã di chuyển màn hình sang bên cạnh cậu, để Trình Cẩn có thể đọc rõ chữ viết trên đó, "Điều tra cho thấy cuộc hôn nhân của bạn vẫn còn hiệu lực. Nếu bạn muốn kết hôn với Mã tiên sinh, bạn cần phải nộp đơn ly hôn trước và sau đó được chấp thuận."

"Có hiệu lực? " Trình Cẩn sững sờ, trong con ngươi lộ ra vẻ không tin. Trên màn hình quả nhiên là toàn bộ thông tin kết hôn của cậu, trên hàng cột vợ chồng hiển thị rõ ràng tên "Lục Đào". Trình Cẩn siết chặt ngón tay, run rẩy nói: "Có phải ... hệ thống nói sai rồi không? Tôi rõ ràng đã nộp đơn ly hôn rồi, trong trường hợp của tôi, không thể bị từ chối.."

P/s: các bạn giới thiệu truyện giúp mình nha, nhưng đừng reup trên các trang khác. Mình cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro