Chương 89: Đón em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Do thẩm quyền của chúng tôi quá thấp nên không thể tìm hiểu sự việc cụ thể, cậu có thể liên hệ với chồng cậu để hỏi." Nhân viên có lẽ đã nhìn thấy nội dung trong thông tin của cậu, giọng điệu của cậu trở nên tốt hơn và thái độ của cậu hơi ngạc nhiên.

Xét cho cùng, theo quan điểm của cô ấy, Trình Cẩn thực sự đã từ bỏ cuộc hôn nhân với vị Thượng tướng, và thay vào đó chọn một chàng trai nghèo để kết hôn.

"Vậy sao ..." Trình Cẩn không khỏi kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi:" Vậy nên hiện tại chúng tôi không thể làm thủ tục kết hôn được phải không?"

"Đúng vậy, trùng hôn vẫn tính là phạm tội a".

Mã Viên hiển nhiên cũng hoảng sợ, nhìn Trình Cẩn không rõ, không khỏi thì thào nói: "Vậy phải làm sao..."

Hai người chậm rãi bước ra khỏi nơi đăng ký kết hôn, Mã Viên rất căng thẳng, nhưng Trình Cẩn lại rất bối rối, bước chân có chút không thật. Mã Viên trầm giọng hỏi, "Đại ca Trình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ah? Tôi, vậy thì tôi..."

"Cảm ơn cậu". Trình Cẩn miễn cưỡng vui lên và cười với anh ta, "Cảm ơn cậu đã đi cùng với tôi, nhưng để cậu đi một chuyến vô ích rồi. Tôi rất xin lỗi."

Sự lễ phép của cậu làm cho mặt Mã Viên đỏ bừng, lúng túng nói: "Không có chuyện gì, tôi cũng không làm xong việc, nếu đã như vậy, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.."

"Không, không cần trả lại". Trình Cẩn thấy Mã Viên là bộ dáng muốn trả lại tiền, lại nói: "Kỳ thật không cần, dù sao nguyên nhân cũng là do tôi."

"Nhưng tôi không thể nhận tiền của cậu mà không làm gì cả. Mẹ tôi mà biết nhất định sẽ mắng tôi, tôi liền lập tức quay lại lấy." Cậu vừa nói định bỏ chạy thì đã bị Trình Húc,người đang canh gác bên ngoài chặn lại,Trình Húc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trinhfh Cẩn đang muốn giải thích, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ những người gần đó, bên tai vang lên tiếng gầm thét xa xăm. Cậu sững sờ, trong tiềm thức nhìn về nơi mà những người khác đang nhìn, cậu ngẩng đầu lên và nhận ra có thứ gì đó đang đến gần.

Tinh cầu địa nhiệt hiếm khi được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, Trình Cẩn vì có thị lực tốt nên có thể nhìn rõ những gì đang đến gần.

Là một con tàu vũ trụ quân sự nhỏ a.

Đây là phương tiện di chuyển thông thường trên địa cầu, nhưng trên tinh cầu địa nhiệt rất hiếm thấy, Mã Viên lớn như vậy cũng chỉ tận mắt nhìn thấy một hai lần, cho nên khi nhìn thấy phi thuyền đến gần phía trên, mắt cậu sáng lên, gần như nhìn chằm chằm, la lên đầy phấn khích, "Đó là một con tàu vũ trụ!"

Hầu như tất cả mọi người ở các cửa hàng xung quanh đều chạy ra xem, Trình Cẩn nhìn phi thuyền càng lúc càng gần, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, sau khi nhìn thấy ký hiệu quen thuộc in trên phi thuyền, cảm giác như đang rơi xuống mặt đất,làm cậu hơi run rẩy.

Không thể nào? Làm sao ký hiệu quân đội do Lục Đào quản lý lại nằm trên chiếc phi thuyền đó?

Người đến ... phải chăng là anh ấy?

Nếu đó thực sự là anh ấy...

Trình Cẩn nghĩ đến khả năng này, theo bản năng muốn né tránh, nhưng không hiểu tại sao, hai chân nặng như chì, một chút cũng không nhúc nhích được, tim đập "thình thịch".Trong đống cảm xúc phức tạp, một niềm vui nho nhỏ đang dần lan ra.

Những người tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ nhìn thấy, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy, làm sao có thể không vui?

Nhưng mà, không nhất thiết phải là anh ấy..

Phi thuyền chậm rãi đáp xuống bãi đất trống trung tâm, tuyết xung quanh nổi lên gợn sóng, sau khi dừng lại, phi thuyền kéo ra một cái thang dài, ngay sau đó, trên đó xuất hiện một bóng người cao lớn.

Mặc một bộ quân phục thẳng táp cùng với áo choàng, anh ấy cao ráo, anh tuấn, chói lóa.

Rõ ràng là mới hơn một tháng không gặp nhau, nhưng Trình Cẩn cảm thấy nó dài như một thế kỷ. Cả người cậu run lên vì sự xuất hiện của Lục Đào, ánh mắt, gò má, đôi môi, trái tim và thậm chí cả tứ chi đều khó có thể kiểm soát được.

Nhìn nam nhân tuấn tú sải bước đi tới, Mã Viên không khỏi nói thầm: "Đẹp trai như vậy ... chắc là tướng quân cấp cao phải không? Khí lực mạnh mẽ như vậy." Lại ghen tị nói: "Khi nào thì tôi mới có thể trở nên như thế này?" Nhưng cậu dần nhận ra có điều gì đó không ổn, đối phương dường như đang hướng về phía mình, điều này khiến cậu hơi lo lắng. Lo lắng không biết bản thân có mắc sai lầm gì không, trong lúc hoảng loạn, cậu thoáng thấy vẻ mặt của Trình Cẩn , cậu nảy ra một ý nghĩ táo bạo và muốn hỏi nhưng khi thấy người tiến lại gần hơn, cậu lại không dám hỏi. Thậm chí còn lén lút lui sang một bên.

Tay chân của Trình Cẩn trở nên cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, không có ai trong thế giới của cậu ngoại trừ Lục Đào, nhịp tim của cậu còn đang tăng nhanh, khi Lục Đào chỉ đứng cách cậu hai mét, Trình Cẩn thậm chí còn nghi ngờ rằng tim mình sẽ ngừng đập.

Hai mắt đối diện nhau, một người lạnh lùng cứng rắn, người kia không thể ngừng né tránh.

Thấy người đàn ông không có ý nói, Trình Cẩn rốt cuộc lắp bắp: "Anh, sao anh lại đến đây?"

Lục Đào nhìn cậu chằm chằm, đôi môi mỏng khẽ hé mở, nhưng giọng nói lại kiên định và mạnh mẽ, "Đón em về nhà."

"Về. về nhà ... " Trình Cẩn choáng váng, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Đào sẽ coi nơi đó là" nhà ", cậu cho rằng cậu là người duy nhất nghĩ như vậy. Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ mắt ngấn đầy lệ, kinh hỷ không thôi. Nhưng bây giờ cậu có biết bao nhiêu sợ hãi và lo lắng, không thể bắt cậu trả lời ngay lập tức được. Một lúc lâu sau, Trình Cẩn thu hết can đảm, nói: "Nơi đó... không tính là nhà". Cậu nắm chặt tay, giọng điệu không hề chứa sự buộc tội nào mà thậm chí còn thận trọng nói "Chỉ có một mình em mà thôi.. không được coi là nhà, vì vậy, em sẽ không quay về".

Sau khi Lục Đào nghe thấy lời cậu nói, mắt anh dường như trở nên lạnh đi, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, nói " Quyết định của em không được tính, chúng ta vẫn đang trong thời gian gia hạn kết hôn, em bắt buộc phải cùng anh trở về".

Trình Cẩn có chút hụt hẫng, lúc nào cũng phải đối mặt với sức mạnh của Lục Đào như thế này, đã từng thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, bây giờ dù muốn cứng lòng cũng không biết dùng cách gì. Cậu muốn nhờ anh trai giúp đỡ, nhưng khi cậu quay đầu lại thì phát hiện anh trai không biết đã rời đi từ lúc nào, điều này khiến cậu càng thêm hụt hẫng.

Những gì Lục Đào nói cứ vang lên trong đầu cậu, 'thời kỳ gia hạn hôn nhân', 'bắt buộc', cứ như vậy mà chồng lên nhau. Cậu đưa ra kết luận "Có phải do đơn ly hôn không được duyệt không? Em, em cùng anh về xử lý." Tâm trạng hiện tại của cậu cứ loạn cào cào cả lên, cảm thấy khó chịu, "Nhưng em phải về nói chuyện với bố và anh trai trước đã".

Lục Đào nói "Có thể đưa bọn họ đi cùng".

Trình Cẩn lắc đầu, không dám nhìn anh , trước tạm biệt Mã Viên đang sững sờ cách đó không xa, sau đó đi bộ về nhà.Nhưng mới đi được mấy bước, Lục Đào liền nắm lấy cổ tay cậu, mạnh miệng hỏi "Em ở đâu? Anh đưa em về".

Trình Cẩn muốn nói "Không cần", nhưng biết tính người đàn ông này, anh ấy rất ít khi rút lại quyết định của mình, vì vậy cậu gật đầu.

Không gian của phi thuyền không lớn,có hai người đang ngồi bên trong, nhưng Trình Cẩn không hề quen biết họ. Cậu thận trọng chào hỏi rồi ngồi xuống ghế phía sau, nhưng khi Lục Đào ngồi xuống ghế bên cạnh, cậu lại thêm một trận hoảng loạn.

Trước khi phi thuyền cất cánh, Lục Đào hỏi "Địa chỉ"

Trình Cẩn nói địa chỉ của cậu, cậu liền nhìn thấy người phi công trước mặt cậu đã nhập địa chỉ và nó cho thấy rằng cậu có thể đến trong năm phút nữa, Trình Cẩn không thể không thở dài.

Khi đến nơi, bọn họ phải đi xe trượt tuyết hơn nửa giờ.

Kính của con tàu vũ trụ là trong suốt, sau khi đứng dậy Trình Cẩn có thể nhìn thấy hầu hết nơi cậu đã sống hơn một tháng . Nó gần như bị bao phủ bởi gió và tuyết, trông một màu trắng xóa. Màu sắc ở đây cơ bản chỉ toàn màu gỗ, một thế giới thật đơn điệu.

Với chiều cao này, cậu để ý rằng thị trấn của họ được chống lưng bởi một ngọn núi khổng lồ, đỉnh núi cũng được phủ đầy tuyết, gần như hòa quyện với bầu trời. Mà cậu trước đây cũng không hề chú ý, thêm cái thời tiết luôn không được tốt, vì vậy nên cậu mới không phát hiện ra.

Khi tàu vũ trụ đi được nửa chặng đường, Trình Cẩn nhớ ra và hỏi: "Làm thế nào mà anh... tìm được chỗ này?" Cậu mím môi dưới, "Tháp Tháp đã nói với anh rồi?"

"Em nghĩ sao? " Lục Đào nhìn sang, giọng điệu lạnh lùng, Trình Cẩn thậm chí có thể nghe thấy sự khó chịu. Một chút cảm giác tội lỗi lan tràn trong lòng Trình Cẩn, cậu trầm giọng giải thích, "Lúc đó em cũng đã nghĩ đến việc nói với anh, nhưng em cũng cảm thấy ... tốt hơn hết là nên cắt đứt đoạn tuyệt một chút, và anh cũng không nhất thiết phải nghe từ em..."

" Việc tự cho mình là đúng của em thực sự vẫn không thay đổi chút nào".

Giọng điệu công kích khiến Trình Cẩn càng cảm thấy có lỗi, cậu rụt cổ lại, nói " Em xin lỗi". Cậu không dám hỏi thêm nữa, sợ lại chạm vào cơn giận của người đàn ông này, cậu không muốn Lục Đào coi thường mình nữa, bởi vì ngay cả ký ức cũng đủ khiến cậu mình đầy thương tích rồi. Nhưng khi phi thuyền chuẩn bị hạ cánh, Lục Đào lại nói " Mới có hơn một tháng,mà em đã tìm được mục tiêu mới rồi sao?"

Đối mặt với lời buộc tội của anh, Trình Cẩn có chút không giải thích được "Cái gì mà mục tiêu mới a ?"

Lục Đào nhìn cậu, mặt không biểu cảm, " Là cái người vừa rồi không phải sao? Các người dự định kết hôn à?"

"Sao anh lại..?" Trình Cẩn vừa nghĩ đến việc nơi lúc nãy anh đứng có treo tấm biển 'đăng ký kết hôn', cậu liền ngậm miệng lại.

"Lý do?"

Câu hỏi ngắn gọn làm Trình Cẩn áp lực rất lớn, không dám nhìn đối phương. Cậu siết chặt ngón tay, bắt đầu suy nghĩ nên trả lời như thế nào, cuối cùng lấy hết can đảm " Em muốn bắt đầu lại, mà anh ấy trông có vẻ đơn thuần, có thể càng phù hợp với em hơn." Cậu không thể nói ra lý do thực sự, nếu quay lại lần nữa, cậu sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của quá khứ. Lục Đào không yêu cậu, cậu cũng đã phải trải qua cuộc sống hôn nhân không tình yêu quá đủ rồi. Thay vì đối mặt với sự thờ ơ của đối phương, tốt hơn hết là đừng mong cầu gì cả và rồi buông bỏ hoàn toàn.

"Vì thế nên em mới vội vàng như vậy sao? Chỉ mới trôi qua có 42 ngày thôi." Giọng điệu của người đàn ông chứa đựng sự tức giận mà ngay cả Trình Cẩn cũng nhận ra được.

Trình Cẩn không hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy, chỉ có thể lý giải do chạm đến lòng tự trọng của người đàn ông, bèn nặn ra một nụ cười, nói " Đúng vậy, em vẫn luôn rất vội vàng, khi theo đuổi anh, cưỡng ép anh gả cho em , chẳng phải đều rất vội sao?" Sau khi nói xong, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhìn Lục Đào, bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho rùng mình, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để nói, "Vì vậy, anh đến đây, vừa hay đáp ứng được ý định của em, nếu không em với anh ta không thể kết hôn. Lục Đào, sao khi quay về, chúng ta ly hôn đi"

Ly hôn thành công, sau đó cả đời cũng không dính dáng gì nhau nữa.

Dù tim vẫn đau, có khi rỉ máu, nhưng nỗi đau dài không bằng nỗi đau ngắn, Trình Cẩn giờ đây đã hiểu được đạo lý này.

Người đàn ông bên cạnh khí thế cường hãn, trên gương mặt vô cảm ấy, dường như chưa bao giờ nở nụ cười. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trình Cẩn ,khiến cậu tự hỏi liệu cậu có chạm vào vảy ngược của anh hay không, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, những gì cậu nói vừa rồi hẳn là những gì đối phương muốn nghe, vì vậy cậu cảm thấy bản thân không thể giải thích được. Một lúc sau, Lục Đào nói với phi công "Dừng hạ cánh, trực tiếp trở về tinh cầu."

Đây là đồng ý ly hôn với cậu có đúng không?

Dù biết đối phương luôn có suy nghĩ như vậy, nhưng đến lúc này, Trình Cẩn vẫn không nén được cảm giác khó chịu trong lòng.

Cậu cắn môi, nhỏ giọng thì thào "Anh gấp gáp đến vậy sao? Gấp đến nỗi ngay cả một câu cũng không cho tôi nói với cha và anh của tôi sao?"

"Anh sẽ cử người đến giải thích với họ sau". Lục Đào không còn nhìn cậu nữa mà nhìn về phía trước, đột nhiên nói " Anh không có ý định ly hôn với em, anh là đến đón bạn đời của mình, người đã rời đi mà chưa có sự cho phép".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro