Chương 98: Xứng đáng được đối xử tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Muốn hỏi về mối quan hệ của anh trai và Ngạn Thất, nhưng Trình Cẩn khó mà mở lời, cậu cũng biết anh trai cũng sẽ như thế, nếu không thì đã không cần giấu diếm cậu rồi. Đột nhiên cậu có chút cảm kích vì tín hiệu từ tinh cầu địa nhiệt không được tốt lắm, chỉ có thể kết nối cuộc gọi thoại, không cần phải nhìn thấy mặt anh trai.

Sau khi tín hiệu được kết nối, anh trai không hề lo lắng hỏi vấn đề về an toàn của bọn họ, mà lại nói: " Em quay trở về cũng tốt, ở đây quá lạnh đi, không thích hợp với em, vả lại trong bụng em vẫn còn đứa bé, cùng Lục Đào quay trở về là lựa chọn tốt nhất."

Trình Cẩn thận trọng nhìn Lục Đào một cái rồi mới nói: "Vậy anh, anh thì sao? Anh không dự định quay về sao?"

"Hiện tại không có dự định đó, anh muốn ở lại đây phát triển. Ba ở đây em không cần phải lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt cho ông, em yên tâm quay về dưỡng thai đi." Giọng nói và ngữ khí của anh trai đều rất an toàn và đáng tin cậy, Trình Cẩn thậm chí không thể tưởng tượng được anh trai và Ngạn Thất làm sao có thể ở bên nhau được.

Anh trai căn bản không thể sinh con được a!

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Trình Cẩn vẫn hỏi " Nếu như Ngạn Tiểu Thất tìm được thì phải làm sao? Cậu ta, cậu ta rất điên a, cậu ta vậy mà dám đăng tin thông báo tìm người trên tờ báo lớn nhất thế giới! Anh, anh đã xem nó chưa?"

"Nhìn thấy rồi!"

"Vậy, vậy nó không khơi ra sự nghi ngờ của người khác sao?"

Trình Húc đáp: "Chính quyền thành phố trung ương chỉ có thể nhận một bản. Nhân viên trong phòng thư tín là đối tác hiện tại của anh. Anh ta sẽ không phản bội anh." Anh dừng lại một chút, lại nói: "Ngược lại là em, sau khi trở về anh hy vọng em không nói với người khác tung tích của anh."

Trình Cẩn đáp: "Cậu ta ắt hẳn có thể theo dõi a..nhưng em chắc chắn sẽ không nói với người khác! Ai em cũng không nói."

"Cậu ta không phải người của quân đội, không có quyền theo dõi hành trình của Thượng tướng, Lục Đào cậu có thể giúp tôi chặn nó lại được không."

Trình Cẩn lập tức kêu cứu nhìn chồng, Lục Đào nói: "Được thôi." Trình Cẩn cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.

Ở đây có Lục Đào, bên kia lại có Ferry, Trình Cẩn lại không thể hỏi anh trai rốt cuộc anh cùng Ngạn Thất bắt đầu như thế nào. Nhưng mà không cần hỏi, cậu cũng biết khẳng định là do Ngạn Thất ép buộc, dù gì thì anh cậu cũng là một người siêu dịu dàng, trước đây yêu đương cũng đều là nữ, làm sao có thể chủ động ở bên cạnh Ngạn Thất được.

Sau khi trò chuyện vài câu, Trình Cẩn nhờ vả Ferry mang theo đồ đạc của cậu cùng trở về, sau đó cắt đứt liên lạc.

Trả lại thiết bị liên lạc cho Lục Đào, Trình Cẩn vẫn còn chút lo lắng, cậu nói: " Sau khi chúng ta trở về, Ngạn Thất thực sự không thể điều tra hành trình của chúng ra sao? Cậu ta không phải người trong quân đội, nhưng anh cậu ta thì phải, muốn điều tra ắt hẳn rất dễ dàng đi."

Lục Đào thắt lại thiết bị liên lạc lên cổ tay, nhẹ nhàng nói "Chúng ta có thể làm gián đoạn đường đi."

"Hửm?"

"Đến thêm vài tinh cầu nữa." Anh dường như đã nghĩ ra phương pháp này từ lâu, bật sáng quang não lên, toàn bộ hình ảnh, bản đồ phân bố của toàn bộ thiên hà đều hiện ra trước mặt. Môn địa lý của Trình Cẩn trước đây đều là một mớ hỗn độn, điểm thấp nhất khi kiểm tra là 30 điểm, đương nhiên cậu không biết gì về địa lý. Cậu nghiêng người để nhìn, cúi người nhìn kỹ vào quang não, vừa lúc muốn nhìn thật rõ, một cánh tay ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng kéo lại ấn cậu ngồi vào, Trình Cẩn đáp xuống một vị trí mềm mại.

Trình Cẩn sững sờ quay đầu, ngạc nhiên nhìn chằm chồng mình.

Lục Đào thực sự đang để cậu ngồi trên đùi anh!

Đây đây đây đây cũng hơi ái muội rồi không ?

Cùng 'Lục Đào thứ hai' làm qua không biết bao nhiêu chuyện rồi, mà cùng với người chồng hiện tại làm vậy lại thấy kỳ lạ và hoảng loạn, Trình Cẩn thậm chí còn tự hỏi có phải là bản thân mình không biết xấu hổ mà chủ động không, vừa muốn đứng dậy, giọng của Lục Đào vang lên bên tai "Muốn đi đâu?"

Ngón tay anh đặt trên quang não phóng to nó lên, màn hình chỉ hiển thị bản đồ phân bố của sáu hoặc bảy hành tinh và có hiển thị tên trên đó. Trình Cẩn lật tức mất tập trung, mặc dù dưới mông vẫn cảm thấy nóng, thân thể cứng nhắc không dám động loạn, nhưng ánh mắt vẫn dán vào quang não. Cậu nhanh chóng tìm thấy tên của tinh cầu địa nhiệt, vui vẻ nói "Tinh cầu thứ 29 ở đây! Chúng ta, chúng ta cũng đang ở đây nha, còn có tinh cầu địa ngục em đã đi qua rồi nữa."

"Hmm, sau đó thì sao? Muốn đi đâu đây?"

Bản đồ tinh cầu là ở dạng 3D, có thể hiển thị diện tích, kích thước, phân bố dân cư, khí hậu,.. Lục Đào có lẽ đã sử dụng bản đồ du lịch, vì vậy mà những địa danh mang tính biểu tượng cũng được đánh dấu trên đó, giống như tinh cầu băng tinh, biểu tượng lớn nhất là Thủy Tinh Ốc.

Bên cạnh còn có một số hành tinh nhỏ, bởi vì đều là dãy tinh cầu phía Bắc, nên có thể thấy khí hậu tương đối lạnh. Trình Cẩn vì anh trai nên muốn đi đến thêm vài tinh cầu nữa, nhưng cậu hơi do dự, "Anh có nhiều thời gian đến vậy sao? Anh không cần làm việc à?"

Lục Đào đáp "Có ngày nghỉ".

"Vẫn còn ngày nghỉ?", Trình Cẩn có chút ngờ vực, nhưng không dám quay đầu lại nhìn, "Kỳ nghỉ vừa rồi của anh gần như dùng hết rồi phải không?"

"Có ngày nghỉ mới", Lục Đào nói, "Vì vậy đừng lo về thời gian". Giọng anh trở nên trầm xuống một phần, "Muốn đi đến nơi nào, anh sẽ cùng em đi".

Những lời này thực giống như lời yêu đương, Trình Cẩn toàn thân run rẩy, tim cứ đập 'thình thịch','thình thịch', cậu đột nhiên nhận ra bản thân có chút không quen Lục Đào.

Cậu cho rằng chồng mình là một người lạnh nhạt, đối với ai cũng là thái độ lãnh đạm, vẻ mặt vô cảm, công chính liêm minh, không có bất kỳ sở thích gì, càng không biết cái gì gọi là dịu dàng, lại luôn nói lời lẽ lạnh nhạt, có thể không mở miệng liền không mở miệng. Bây giờ tiếp xúc với anh, cậu nhận ra có lẽ bản thân mình nhầm lẫn rồi.

Người đàn ông này... thực sự rất trực tiếp nha!

Những chuyện cần thiết căn bản không nhịn được việc không nói, hơn nữa còn nói với cậu rất rõ ràng, 'không muốn ly hôn', 'chân tình', 'thích', những chuyện này đều nói hết cả ra. Những chuyện mà cậu không tốt đều trực tiếp nói ra, những chuyện tốt thì lại khen ngợi, căn bản không phải loại tính cách mà cậu nghĩ.

Trình Cẩn vì hiểu ra những điều này mà cảm thấy nóng bừng cả người, nhưng dù sao cậu vẫn có chút do dự, ngập ngừng hỏi: "Anh quan tâm đến em như vậy, là bởi vì em đang mang thai phải không?"

Người phía sau không trả lời lại, Trình Cẩn thu hết can đảm quay lại nhìn anh, sau khi bắt gặp ánh mắt anh, cậu vô thức rụt cổ lại, Lục Đào đáp "Không phải".

"Em bây giờ, xứng đáng được anh đối xử tốt."

Hai má Trình Cẩn đỏ bừng lên, cậu xấu hổ đối phương rồi đột nhiên nói: "Tắt đèn."

Đèn điều khiển bằng giọng nói tắt ngay lập tức, căn phòng liền trở nên tối đi, tối đến mức chỉ có thể nhìn rõ đường nét của đối phương. Trình Cẩn choàng tay ôm lấy cổ của đối phương, từng chút một vòng tay ra sau cổ anh, cảm thấy đối phương không có ý đẩy cậu ra, liền áp môi mình vào anh.

Lần cuối chủ động hôn chồng thật ,đã là chuyện của mấy năm trước. Sau khi gia đình Trình Cẩn phá sản, liền không có thời gian nghĩ đến việc hàn gắn lại mối quan hệ với chồng, hoặc do lúc đó cậu cảm thấy bản thân không có con át chủ bài nào cả, càng khó có được sự yêu thương của anh. Lại lo lắng đối phương có thể đệ đơn ly hôn bất kỳ lúc nào, liền trở nên tự ti, yếu ớt, không dám làm trái ý đối phương, ngay cả khi làm tình cũng không dám yêu cầu thay đổi tư thế, nói chi việc chủ động được hôn anh.

Mà lần này, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm.

Đôi môi hướng về phía trước khẽ run, sau khi cảm thấy không bị đối phương đẩy ra, mới dám tiến xa hơn. Trình Cẩn chủ động đưa lưỡi liếm môi đối phương, sau khi liếm đi liếm lại mấy lần, Lục Đào cũng chủ động mở môi mình ra mà mút lấy.Môi hơi giật nhẹ, lưỡi quyện cả vào nhau làm Trình Cẩn hơi run rẩy. Hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt, lúc sau nước mắt lăn dài xuống trượt vào khóe môi mang lại vị đắng.

Sau khi Lục Đào nhận ra, anh bắt lấy gáy cậu, hôn sau hơn.

Nhiệt độ tăng cao như muốn tan chảy cả ra, Trình Cẩn ôm chặt lấy đối phương, tuyệt vọng ngước đầu lên, như muốn mang hết tất cả tình yêu trung hòa vào nụ hôn này, cho đến khi không thở được nữa mới tách ra.

Không ai bật sáng đèn, mà lặng lẽ ôm chặt lấy nhau. Cảm xúc của Trình Cẩn đi từ kích động đến ủy khuất, lát sau mới dịu đi, phải mất đến bảy tám phút. Cậu dựa vào trong lồng ngực của người đàn ông, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, không khỏi nói: "Kỳ thực em đã thay đổi từ rất sớm, nhưng anh hiện tại mới chấp nhận em."

"Một năm trước", Lục Đào nói, "Từ một năm trước đã chấp nhận rồi."

Trình Cẩn nhớ lại những gì xảy ra vào một năm trước, thậm chí còn tủi thân hơn, "Làm gì có? Anh lúc đó thậm chí còn không trở về được nhiều lần.."

"Qúa bận rộn, anh không thể rời đi vào thời điểm then chốt", Lục Đào giải thích ngắn gọn.

Trình Cẩn vẫn không quen với việc làm nũng hay buộc tội anh, đối với cậu, có thể đạt đến mức gần gũi như vậy đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa cả hai vừa rồi vừa mới hôn nhau! Mà còn là hôn lưỡi!

Trình Cẩn nhớ lại cảm xúc vừa rồi, đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ khá xấu, "Kỹ thuật của anh...không tốt bằng anh ấy". Ngay khi vừa nói ra cậu liền hối hận, Lục Đào liệu sẽ tức giận chứ,? Nhất định là tức giận phải không? Anh có vẻ khá để ý việc này.

Nhưng Trình Cẩn thực sự rất muốn nhận thấy được việc để ý này của anh, dường như chỉ có như vậy, cậu mới thực sự cảm nhận được 'thích' mà Lục Đào đã nói.

Lục Đào im lặng vài giây, rồi lại nói với giọng lạnh lùng, "Vậy sao?". Anh trong bóng tối véo lấy cằm Trình Cẩn, thì thầm nói "Vậy thì tập luyện thêm với anh đi."

Đôi môi lần nữa lại bị niêm phong, đôi môi hơi hẻ mở của Trình Cẩn đã sớm chào đón sự xâm nhập của đối phương. Rõ ràng là cùng một cơ thể, nhưng cách lại hôn khác nhau. Một người thì kỹ năng thành thạo, một thì vụng về nhưng lại có trật tự, mang lại cho Trình Cẩn cảm giác cũng khác nhau.

Cùng với chồng thật hôn nhau, càng làm cho cậu kích động hơn.

Suy cho cừng, nhân cách thứ hai cũng chỉ là 'một nửa chồng', mà người trước mặt mới là người chồng thực sự. Điều cậu luôn theo đuổi trước đây, cũng chính là tình yêu mà chồng dành cho cậu.

Mà bây giờ cậu đã có thể cảm nhận được một chút tình cảm chân thật, làm cách nào để tim không đập nhanh nha?

Dục vọng nhanh chóng được khơi dậy, Trình Cẩn vặn vẹo mông muốn được chồng xoa nắn, lại muốn đưa tay chạm vào hạ bộ của mình, còn chưa kịp cởi quần thì hai tay đã bị Lục Đào túm chặt lấy. Lục Đào trong khoảng không thì thầm :"Phát tiết nhiều quá không tốt cho cơ thể".

Trình Cẩn tránh khỏi môi anh, ủy khuất nói: "Em rõ ràng là rất lâu chưa phát tiết nha". Cậu lại đưa tay chạm vào hạ bộ của người đàn ông, vừa chạm đến nơi đã căng phồng thì liền vui vẻ, "Anh cũng cứng rồi". Cậu lại áp sát hơn một chút, "Có muốn làm không? Chậm một chút, cẩn thận một chút, chắc là sẽ không sao."

Cậu nhận thấy hô hấp của Lục Đào có hơi loạn một tí, bèn quyết định làm theo cách riêng của mình mà giúp anh giải tỏa, xoa nắn bàn tay của mình một cách bừa bãi, vừa định kéo khóa của đối phương, lại bị anh bắt lại.

Giọng Lục Đào chứa sự cảnh cáo, "Bây giờ vẫn chưa được!"

Trình Cẩn ngẩn người, dục vọng toàn thân như bị một chậu nước lạnh dội xuống, trong tích tắc hạ nhiệt gần hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro