Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:
Edit: Charon_1332

__________

Lưu Quảng Bình là một quân nhân đã xuất ngũ, năm nay 29 tuổi, đàn ông trong thôn tầm tuổi này đều đã cưới vợ sinh con. Sau khi giải ngũ hắn cầm một khoản tiền, sống trong căn nhà nhỏ mà bố mẹ để lại ở trong thôn. Căn nhà không quá lớn, chỉ có hai phòng. Ban đêm, Lưu Quảng Bình thường nằm trong buồng suy nghĩ về cuộc đời mình: Bố mẹ hắn mất sớm, hắn mới chỉ tốt nghiệp cấp 2, nhà thì nghèo rớt mồng tươi. Vì hoàn cảnh gia đình khốn khó nên họ hàng xa lánh sợ hắn lại nhà ăn bám, thế là hắn không hề do dự nhập ngũ, so với những vất vả khi ở nhà thì mấy năm đi lính đối với hắn mà nói nhẹ nhàng hơn nhiều. Đi lính về, may sao trong thôn vẫn có một nơi che mưa chắn gió chờ hắn trở về.

Đây là may hay xui đây?

Tiền trong tay hắn không nhiều, nếu không làm mà chỉ ăn không ngồi rồi thì kiểu gì cũng hết sớm mà trình độ văn hóa của hắn không cao lại kiệm lời ít nói, nên đành nhờ mấy cụ trong làng kiếm cho việc lái xe tải thuê, lương lậu cũng đủ trang trải cuộc sống, hắn cũng rất vừa lòng, đã thế làm ba ngày còn được nghỉ một ngày.

Ai gặp Lưu Quảng Bình lần đầu đều nghĩ hắn là người nóng tính, hung ác, vô ý liếc ai một cái thôi là khiến người ta sợ run, mấy đứa nhóc trong thôn cũng không dám chơi gần nhà hắn. Hắn có một vết sẹo dưới hàm phải là do lúc đi lính đánh nhau để lại, phải khâu bảy tám mũi gì đấy ngay trong đêm, không dám tiêm thuốc tê mà hắn cũng chẳng kêu đau. Giờ sờ vào Lưu Quảng Bình vẫn có thể nhớ rõ cơn đau rách da xé thịt khi ấy, nhưng hắn vẫn nhịn, không muốn nói ra.

Lưu Quảng Bình làm việc đâu ra đấy, không qua loa lấy lệ. Nhưng nếu bàn về việc đối nhân xử thế, theo như lời đại đội trưởng của hắn nói thì hắn chính là một tên vô cảm, năm đó ở nơi họ đóng quân, có một cô gái có ý với hắn, ai tinh mắt nhìn cái là biết ngay nhưng cái tên đầu đất* Lưu Quảng Bình này bị mù, sau khi Đại đội trưởng biết chuyện thì dở khóc dở cười. Lần đầu gặp cô bé ấy mang cơm tự làm đến cho Lưu Quảng Bình, hắn lại rất nghiêm túc khước từ, bảo mình ăn xong rồi, còn kêu cô về sớm đi ở ngoài một mình không an toàn.
               
        *Gốc là 瓮声瓮气 mình search thì nó để là giọng ồm ồm. Nhma nó không hợp đoạn này lắm, ai biết chỉ mình nhé.

Lưu Quảng Bình không uống rượu, hồi nhỏ hắn từng gặp mấy tên ma cà bông* cả ngày say sưa chè chén trong thôn, tiền thì không kiếm, suốt ngày uống rượu đánh bạc rồi đánh đập vợ con, bé Quảng Bình sợ đến nỗi nép vào lòng mẹ, mẹ dịu dàng vỗ lưng hắn, hỏi hắn làm sao thế, bé Quảng Bình lắc đầu, cắn chặt môi dưới không nói.
               
                 *Gốc là 盲流子 là tiếng địa phương miền Bắc, chỉ mấy kẻ vô lại không nghề ngỗng, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Cảm ơn mấy chị trong LiLy S giải đáp cho mình từ này. 

Bố mẹ Lưu Quảng Bình rất đằm thắm, nhưng vợ chồng nghèo trăm sự phải lo,  cái nhà này cùng  vì nghèo túng mà li tan, cuối cùng chỉ còn mỗi mình hắn lang bạt trên thế gian này, hắn không trách họ chỉ hận mình còn quá nhỏ, không thể bảo vệ được cha mẹ.

Cũng may, giờ hắn vẫn đang sống tốt.

-----------

Hôm nay chạy xe về, vừa hay lại là ngày nghỉ, Lưu Quảng Bình tiện đường ghé vào chợ mua thịt tính làm thịt thái sợi xào ớt xanh, trong nhà còn hai quả trứng gà có thể hầm ăn.

Khi hắn về đến nhà trời còn chưa tối, Lưu Quảng Bình thấp thoáng thấy bóng ai ở cổng nhà.

Chẳng lẽ là ăn trộm?

Lưu Quảng Bình bước chậm lại, cố gắng đi sát vào tường, chuẩn bị lao lên và túm cổ nó lại.

Người nọ ngờ nghệch nhìn ngó xung quanh, lại cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, chẳng mảy may để ý Lưu Quảng Bình đang đến gần. Bỗng em thấy trời đất quay cuồng, cả người bị đè xuống đất, mặt dán vào đường đá gồ ghề, em khóc ré lên vì đau.

“Anh anh anh ơiiiiiiiii! Đau quá! Huhu....”

Lưu Quảng Bình cũng nhìn thấy rõ tướng mạo của em: Mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn vừa lo vừa sợ, mặt mũi tay chân dơ hầy, cổ tay trắng nõn lộ ra dưới manh áo rách bị đè dưới đất không thể nhúc nhích, cả người thối rình.

Lưu Quảng Bình sững sờ, đây là nữ tặc?!

“Anh ơi, em không phải ăn trộm...”

Em biết ánh mắt này, dọc đường luôn bị người ta đối xử như một con chuột qua đường*, em oan ức mím môi, em thật sự đi không nổi nữa nên mới ngồi tựa vào cục đá nghỉ một chốc, chẳng ngờ chủ nhà về, không nói không rằng đè em xuống đất rồi nghi em là ăn trộm, nghĩ thế em lại không nhịn được khóc nấc lên.

                *Gốc là 过街老鼠 ý chỉ người xấu mà ai cũng ghét.

“Em không có trộm gì cả huhu... Chỉ là em... em không đi nổi nữa... huhuhu..”

“Cô đừng khóc nữa.”

(Đoạn này anh Bình nghĩ em là nữ nên tui để anh gọi bé là cô nhé)

Lưu Quảng Bình luống cuống, hắn chưa thấy con gái khóc bao giờ, cũng không biết phải làm sao, ngơ tại chỗ, lực tay cũng dần buông lỏng.

“Huhu hu hu.....”

Em cứ khóc mãi, tay dơ chùi mặt khiến em trông như con mèo mướp, bụng em bỗng réo vang, em khụt khịt mũi nhìn hắn, ánh mắt u oán như cô vợ nhỏ đáng thương bị bỏ rơi đang nhìn người chồng bội bạc của mình.

Lưu Quảng Bình bó tay chịu chết, phải làm sao giờ? Cho cô vào nhà? Nhưng hắn không muốn thu nhận một người không rõ lai lịch, đuổi cô đi ư? Cô khóc đến thảm thương thế này, hắn sẽ cắn rứt lương tâm lắm. Đã muộn thế này rồi, cô con gái một thân một mình*, đi đâu được đây?

             *Gốc là 女孩家家 mình không biết từ này là từ gì á, mọi người biết thì chỉ mình nha

Lưu Quảng Bình im lặng sau đó đi vào nhà.

Trên mặt người nọ còn vương nước mắt, hoàn toàn hết hy vọng nhìn bóng Lưu Quảng Bình xa dần. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, em muốn tới gần hơn, như thế nếu để ánh đèn ấm áp kia chiếu lên người em, em sẽ có thể có một mái nhà.

Lưu Quảng Bình bỗng xuất hiện ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, hơi bực hỏi:

“Sao cô còn đứng đó?”

---------

Tác giả có lời muốn nói:
Tui cũng muốn ăn thịt thái sợi xào ớt xanh.

----------

Editor: Tóm tắt ngắn một câu là hai con người cô đơn không có gia đình, cùng cho nhau một mái ấm

Mới gặp đã đè đầu túm cổ vk rồi v anh Bình 🤡

Thịt thái sợi xào ớt xanh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro