HỒI 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỒI THỨ BẢY

Chung Ly phá trận Phiên

Bất Dựt cướp dinh Hán

Khi ấy Chung Ly nguyên soái về trại nghĩ rằng: "Bật Dựt thật anh hùng, lấy sức mạnh chắc là khó thắng, ngày mai phải dùng kế mới xong". Đêm ấy truyền hai vạn binh mai phục bốn phía, nghe pháo nổ làm hiệu lệnh, thì kéo ra bắt tướng Phiên. Lại truyền quân nấu cơm hồi canh tư để rạng đông giáp trận. Lại thêm đạo binh đề phòng Bất Dựt bại tẩu, thì đoạt ngựa xe khí giới và lấy dinh.

Còn Bất Dựt chạy về, điểm binh nhiều kẻ bị thương, mấy tên quân ấy cũng giống chủ tướng, Bất Dựt than rằng: "Chung Ly Quyền trí dũng kiêm toàn, chắc đấu lực không lại, mai ta sẽ lập trận bắt hắn mới được". Nghĩ rồi truyền quân sắp đặt, nôi canh năm lập trận hoàn thành.

Rạng đông Chung Ly nguyên soái kéo binh ra, thấy binh Phiên lập trận trúng phép lắm, Chung Ly nguyên soái mới khen thầm rằng: "Ta ngỡ là Bất Dựt có sức mạnh mà t hôi, không dè lại tinh thông trận đồ nữa". Nói rồi nhìn xem cho kỹ là trận Bát Môn. Liền Kêu phó tướng Phùng Dị rằng: "Ngươi biết trận chi đó chăng?". Phùng Dị: "Tôi không biết". Chung Ly nguyên soái nói: "Ấy là trận Bát Môn Kim Tỏa, phép phá trận ấy: Trước vào sinh môn là hướng cấn phía đông bắc, rồi trở ra khai môn mới được. Ngươi y lời đem binh phá theo phép, thì trận phải loạn, ta sẽ kéo binh tiếp ứng". Phùng Dị vâng lệnh vào phá trận theo phép, binh Phiên đã rã rời, Phùng Dị kêu lớn rằng: "Lúc này đã gần thành công, binh tướng phải hết lòng ráng sức". Kế đó Chung Ly nguyên soái xua binh tới phá trận tan tành, máy chảy thành sông, thây phơi chật đất. Bất Dựt bại tẩu, bị đoạt khí giới, cướp lương, thiếu chút nữa là mất trại.

Nguyên Chung Ly nguyên soái là tiên coi sổ, vì phạm tội phải đọa xuống trần, nên Lý Thiết Quả ngó thấy Chung Ly Quyền giao chiến với Bất Dựt khi nảy, Thiết Quả ở trên mây nghĩ rằng: "Chung Ly đã phải thời tu, sao còn mê say chinh chiến, thiếu chi người đánh giặc, mà mình phải nhọc công. Nếu để Chung Ly thắng trận, về triều phong thêm quan tước, thì sa đắm không tu, chi bằng khiến bại trận làm cho ngã lòng thì mới dễ độ". Nghĩ rồi hóa ra môt ông lão qua dinh Bất Dựt.

Còn Bất Dựt từ khi bị phá trận mười vạn binh hết tám còn hai. Hết trí hết tài than dài than vắn. Xảy thấy có quân vào báo rằng: "Có một ông lão tướng mạo thần tiên xin vào ra mắt". Bất Dựt lấy làm lạ, cho vào xem nói chuyện chi. Ông già vào bái. Bất Dựt hỏi rằng: "Ông đến tôi có việc chi?". Ông ấy nói: "Tôi đến mừng cho tướng quân". Bất Dựt nói: "Tôi bại trận hổ thẹn sầu thảm, có chuyện chi vui mà ông mừng?". Ông ấy nói: "Tướng quân nói sai rồi, việc binh thắng bại là lẽ thường, trận này hỏng còn trận khác, lẽ nào thua một trận liền ngả lòng. Tôi xem sao biết thời Hán đã suy. Vả lại binh Hán thắng trận thì kiêu, chẳng đề phòng chi hết, vả lại tôi biết đêm nay bên dinh Hán bị hỏa hoạn, thừa dịp ấy mà cướp trại, chắc thắng mười phần". Nói rồi giã từ đi mất, Bất Dựt truyền quân cơm nước hồi canh một, để canh hai đi cướp dinh. Tướng cạnh Tất Vật can rằng: "Sợ bên Hán sai gian tế giả dạng gạt mình, chẳng khá tin lời ông lão ấy". Bất Dựt đáp rằng: "Ngươi nghi cũng phải, song ta đã quyết lòng. Vì ông ấy nói xem thiên văn, biết đêm nay dinh Hán bị cháy, chừng thấy lửa, mình sẽ kéo binh qua". Nói rồi chia binh làm bốn đạo, lén đi mai phục chờ đợi.
Nói về Chung Ly nguyên soái thắng trận về thưởng tướng khao binh. Đến canh ba Phùng Dị thưa rằng: "Tuy Bất Dựt bại trận mặc lòng, binh còn đông lắm, phải phòng Phiên binh làm hỗn cướp dinh". Chung Ly nguyên soái khen phải, truyền Phùng Dị tuần phòng nghiêm ngặt, còn mình thủ trại chỉnh tề. Chẳng ngờ nửa canh ba, Lý Thiết Quả đốt dinh, nổi gió trợ lực, tức thời lửa dậy đỏ trời, binh tướng chữa lửa không được. Kế đó Bất Dựt cướp dinh.

Thật là:

Nhà dột gặp mưa dai, thuyền len[2] lâm bảo lớn.

Chung Ly nguyên soái cầm giáo ra đánh với Bất Dựt mười hiệp, thấy quân binh chạy hết nên hãi kinh, lại không biết quân giặc đông hay ít. Tính thế cự không cự lại nên bại tẩu. Bất Dựt kéo binh đuổi theo rất gấp. Trong lúc nguy cấp thời may gặp Phùng Dị giúp đỡ. Thương con ngự của Chung Ly nguyên soái bị Bất Dựt bắn chết. Phùng Dị đoạt con ngựa khác của giặc cho Chung Ly nguyên soái cưỡi, ngó lại dinh Hán đã cháy rụi, lửa đỏ sáng như ban ngày. Chung Ly nguyên soái tức mình té nhào xuống ngựa chết giấc. Phùng Dị giật dậy giải khuyên. Chung Ly nguyên soái nói: "Thân ta là đại tướng vâng chỉ lãnh binh đánh Phiên, ngỡ là cứu nước giúp dân cho rạng danh tiết. Nào hay trời khiến cho thất trận chẳng những mắc tội với thánh chúa, lại hỗ mặt với đồng liêu thiệt trời giết ta, ta còn sống làm chi nữa". Phùng Dị an ủi rằng: "Thắng bại là lẽ thường, xin nguyên soái đừng phiền muộn. Binh Phiên đuổi tớiđằng sau, xin nguyên soái lên yên trại trước, để tôi đoạn hậu[3] cho. Hãy về triều xin binh khôi phục". Chung Ly nguyên soái ly lời. Phùng Dị đánh với Bất Dựt một hồi, Chung :Ly nguyên soái đã chạy mất. Phùng Dị vừa đánh vừa chạy. Bất Dựt ngã lòng vội thu binh về. Sau Phùng Dị về triều viện binh dẹp giặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro