Chương 18: Mái nhà trải đầy hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Mái nhà trải đầy hoa 

Những cơn gió thổi lướt qua từng phiến cánh đồng ngô rộng lớn, mùa hè cũng lặng lẽ rời bước tạm biệt.

Làn váy mỹ lệ khẽ tung bay theo làn gió, thay cho đôi giày sandals là đôi giày cao gót.

Từ lúc trực tiếp lấy được hợp đồng phối âm từ tay đạo diễn Steven,văn phòng làm việc của Hiểu Nguyệt cũng coi như có thanh danh trong nghề. Hơn nữa Hướng Hiểu Nguyệt nhân mạch rộng lớn, cơ hồ cô có thể mời được tất cả vị thần/lão sư phối âm của trường Đại Ngưu.

Vì thế trong giới điện ảnh, phòng làm việc Hiểu Nguyệt ở Hollywood cũng có một nhiều tiếng tâm, ít nhất đạo diễn Steven tỏ vẻ sẽ tiếp tục hợp tác với phòng làm việc Hiểu Nguyệt trong bộ phim tiếp theo.

"Vu Đông, rốt cuộc bao giờ cậu mới đến đây?" Hướng Hiểu Nguyệt một bên lái xe một bên hỏi.
"Tới rồi. Gấp cái gì?" Vu Đông mang giày cao gót, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tòa cao ốc quen thuộc.

"Cậu nói đến khi nào cậu mới có bằng lái xe nha?" Hướng Hiểu Nguyệt phun trào nói, "Cậu thử ra đường nói chính mình đi kí hợp đồng bằng tàu điện ngầm, thử không ngã mất mật cũng lạ đó!"

"Tớ mà có bằng lái thì cậu mua xe cho tớ sao?" Vu Đông trợn trắng mắt.
"Xe của lão công cậu để trong gara là để cho đẹp mắt thôi sao?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
"Được rồi, thang máy tới, tớ lên ngay đây." Vu Đông đưa điện thoại phía trước lại nói một câu, "Thời điểm lái xe không được gọi điện thoại!"

"Lầu mấy?" Bỗng nhiên một cái giọng nam hỏi.

"Lầu 20, cám ơn!" Vu Đông ngẩng đầu nói lời cảm tạ, phát hiện cư nhiên vẫn là người quen, vì thế kinh ngạc nói, "Là anh?"

Ellen nhướng mày cười nói: "Cô còn nhớ rõ tôi sao?"

"Tra nam rõ ràng trước mắt làm sao có thể dễ dàng quên được." Vu Đông ha hả nói.

"A......" Ellen cũng không cãi cọ, nhìn thoáng qua tư liệu trong tay Vu Đông hỏi, "Tới kí kết hợp đồng?"

"Ân!" Vu Đông lãnh đạm gật gật đầu.

"Đi OM.ent?"

Từ tầng 18 đến tầng 22 đều là thuộc công ty giải trí OM, hỏi như vậy không phải vô nghĩa sao? Vu Đông trong lòng phun tào nhưng mặt ngoài vẫn như cũ gật gật đầu.

"Tôi là tổng giám đốc của OM.ent." Ellen bỗng nhiên nói.

Vu Đông lúc này mới có chút kinh ngạc, nhìn nam tử trước mắt đang nở một nụ cười cao thâm khó đoán, thầm nghĩ, trước đây minh công tác ở đây năm năm, cũng đã vài lần gặp qua tổng giám đốc, tựa hồ không dài cái dạng này a?

Vu Đông nga một tiếng quay lại đầu.

"Cô không mượn cơ hội lân la làm quen?" Ellen kinh ngạc nói.

Vu Đông đầu cũng chưa quay lại nói thẳng: "Không cần, tôi lại không phải cùng OM nói chuyện hợp tác!"

Thang máy lúc này vừa lúc cũng tới rồi, Vu Đông cũng không chào hổi mà trực tiếp đi ra khỏi thang máy.

Ellen vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái có cá tính như vậy, cười lắc lắc đầu, một lần nữa đóng thang máy lại, chọn tầng 22.

Vu Đông ở tầng 20, thuận lợi tìm được Mã đạo diễn người cần phải thương thảo hôn nay, bởi vì trước khi tới đây hai người cũng đã qua điện thoại nói rõ không sai biệt lắm, cho nên hai người gặp mặt chỉ là đơn giản lại hàn huyên vài câu, liền thuận lợi ký hợp đồng.

Vu Đông xem thời gian còn sớm, vì thế chọn thang máy lên tầng cao nhất.

Đây là một tòa nhà đôi, tầng trệt hai tòa nhà có hành lang nối liền, vân vân hành lang(lang cang nhé) làm bằng pha lê trong suốt, đứng phía trên nhìn xuống phong cảnh rất là không tồi.

Trước đây Vu Đong rất thích đến đây để ngắm phong cảnh, sau đó đi quán café ở tầng cao nhất uống cafe.

Bất quá hiện tại tầng cao nhất còn chưa có quán cà phê, mà là một công ty quảng cáo, Vu Đông chuyển qua con đườn an toàn, quen thuộc hướng đến sân thượng.

Vu Đông nhìn trên sân thượng trụi lủi xi-măng có chút không thích ứng nhíu nhíu mày, phải biết rằng 5 năm sau nơi này, chính là đầy cả một vường cây xanh, cũng không biết khi nào bất động sản mới bắt đầu, bất quá ngay lúc đó mái nhà có thể so hiện tại xinh đẹp hơn nhiều.

Toàn bộ mái nhà cách khoản 1 thước được pha lê trong suốt che, bốn phía đều là hoa, còn bày biện một ít bàn ghế cho người nghỉ ngơi, đặc biệt làphía nam còn có 1 thước khoảng sân vuông phơi, vừa lúc thấy mái nhà cao vài trăm mét. Vu Đông thích nhất ngồi ở chỗ kia nhìn chiều tàn.

Vu Đông theo ký ức đi tới nơi đó, ngoài ý muốn phát hiện nơi đó có một người ngồi, chính xác là một thiếu niên, thoạt nhìn, ước chừng là 16-17 tuổi.

Thiếu niên tựa hồ cảm giác được có người tới gần, nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, nhìn Vu Đông cười cười.

Không biết vì cái gì, trong lòng Vu Đong nghe thấy tiếng lộp bộng, bởi vì nụ cười tươi đẹp trên gương mặt ấy có chút không chân thật.

"Tỷ tỷ? Chị muốn ngốc ở đây bao lâu?" Có lẽ là thời gian Vu Đông phát ngốc có chút dài, nên cậu ấy nhịn không được hỏi.

"Vì cái gì hỏi như vậy?" Vu Đông hỏi.

"Bởi vì lát nữa em còn có việc phải làm, chuyện nằng chắc sẽ có chút dọa người, em nghĩ lúc nào chị đi rồi sẽ làm!" Thời điểm nói chuyện thiếu niên cũng không qua đầu lại.
"Chị có khả năng sẽ ở đây thật lâu!" Vu Đông có chút phiền muộn nói.

"Vì cái gì?" Thiếu niên hỏi.

"Bởi vì cậu đã chiếm vị trí yêu thích đó của chị?" Vu Đông nói.

Thiếu niên sửng sốt, nghi hoặc quay đầu: "Tỷ tỷ, chị cũng muốn nhảy lầu sao?"

Vu Đông chớp chớp mắt cười: "Chị không nhảy lầu, chỉ là thích ngồi ở cái kia vị trí ngắm phong cảnh!"

"Kia tỷ tỷ ngày mai lại đến đi!" Thiếu niên lại quay đầu đi.

"Chỉ sợ không được!" Vu Đông lắc đầu nói.

"Chờ một ngày cũng không được?"

"Không được, chờ cậu nhảy lầu nơi này phong cảnh liền không giống nhau." Vu Đông ưu sầu nói.

Thiếu niên có chút giật mình: "Nguyên lai em tìm một chỗ nhảy lầu cũng sẽ huỷ hoại phong cảnh sao?"

"Sẽ!" Vu Đông bước qua rào chắn cao nữa thước, dừng trên điểm nhô trên ban công, bởi vì không có tường pha lê bao quanh, Vu Đông không dám đi đến bên cạnh, phía sau lưng chặt chẽ dựa vào rào chắn ra vẻ trấn định nói, "Cho nên chờ chị xem xong rồi phong cảnh cậu lại nhảy cũng được!"

"Chị không khuyên em sao?" Thiếu niên giật mình nói.

Vu Đông ra vẻ khó hiểu nói: "Khuyên cậu cái gì?"

"Khuyên em không nên nhảy lâu a?" Thiếu niên hỏi.

"Không được." Vu Đông lắc lắc đầu nói, "Cậu đã đáp ứng để chị trước ngắm phong cảnh, không thể lại phiền toái cậu!"

"Tỷ tỷ chị thực sự có ý tứ!" Thiếu niên bỗng nhiên cười.

Vu Đông cũng đi theo cười, nhìn dưới lầu cảnh tượng xe cộ như nước, phảng phất không có vường hoa kia, cũng ảnh hưởng phiến phong cảnh không mỹ lệ.

Vu Đông bỗng nhiên phát hiện trong một góc có quyển kịch bản, vì thế hiếu kỳ nói: "Kịch bản của cậu?"

Thiếu niên nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Chị có thể nhìn xem sao?" Vu Đông hỏi.

Thiếu niên lại ừ một tiếng.

Vu Đông tò mò lật lật, nhìn nhìn, Vu Đông dần dần nhíu mày, áp lực trời đất cùng huyết tinh, cũng khiến có thể khiến người xem khó chịu.

"Có phải hay không thực dọa người?" Qua nửa ngày thiếu niên hỏi.

"Phần tiếp đâu?" Vu Đông đột nhiên hỏi nói, "Tiểu miêu cuối cùng bị biến thái sát thủ theo dõi lúc sau đâu?"

Thiếu niên sửng sốt một chút, không thể tưởng tượng quay đầu lại hỏi: "Chị còn muốn biết phần sau?"

"Dĩ nhiên a! Thực là một chuyện xưa xuất sắc, mặc dù có điểm dọa người." Vu Đông hiếu học đầy mặt.

"Em cũng không biết!" Thiếu niên cô đơn lắc lắc đầu, "Này đó đều là mộng của em, kết quả phải để buổi tối nằm mơ mới biết được."

"Vậy cậu nhảy lầu chẳng phải chị là liền không biết kết cục sao." Vu Đông tiếc nuối nói.

"Tỷ Tỷ chị không cảm thấy em không bình thường sao?" Thiếu niên hỏi.

Vu Đông nghi hoặc khó hiểu.

"Em từ tám tuổi đã bắt đầu nằm mơ thấy những loại giấc mơ biến thái này , từ nhỏ em đã phải trị liệu với bác sĩ tâm lý." Thiếu niên nhìn dưới chân người đi đường nói, "Có một hồi em nghe được bác sĩ tâm lý trộm cùng ba mẹ nói, nếu cư tiếp túc như thế có khi em sẽ trở thành một sát thủ biến thái. Hắn kiến nghị cha mẹ đưa em đi bệnh viện tâm thần."

"Cha mẹ ngay từ đầu không đồng ý, nhưng là gần đây bọn họ đến viện điều dưỡng Mỹ rroif." Thiếu niên cười cười nói, "Là bởi vì mẹ có thai em trai nên liền không cần em?"

"Sáng nay lúc em thấy em trai, hắn làm em ôm hắn, mẹ thấy, ánh mắt một chút biến thực khủng bố, tựa như người bị hại trong mơ thật giống nhau." Thiếu niên cười cười lại nói, "Em lại có chút cao hứng, cảm thấy giấc mơ của mình quả nhiên là thật sự."

"Vậy cậu vì cái gì đem giấc mơ viết thành kịch bản mang đến nơi này?" Vu Đông lẳng lặng nghe xong thật lâu đột nhiên hỏi nói.

Thiếu niên không nói.

"Bởi vì cậu không nghĩ biến giấc mơ thành hiện thực." Vu Đông ngữ khí khẳng định nói, "Cậu hy vọng có người có thể nói cho cậu, này chỉ là một câu chuyện xưa."
Thiếu niên nhìn nhìn Vu Đông, vẫn là không nói lời nào. Nhưng là Vu Đông biết chính mình đoán đúng rồi.

"Hai người đang làm gì?"

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy một thân tây trang giày da Ellen nhíu mày nhìn hai người.

Văn phòng Ellen vừa lúc đối diện cái sân này, ngay từ đầu thấy thiếu niên ngồi ở chỗ này, đang định gọi điện thoại tìm bảo an, sau lại thấy Vu Đông xuất hiện, hai người hàn huyên thật lâu, nhưng là cũng không có nhảy lầu. Chung quy là không yên tâm, vì thế Ellen liền tự lại đây.

"Ellen?" Vu Đông ánh mắt sáng lên, "Anh là tổng giám đốc OM đúng không?"

Ellen nghi hoặc liếc mắt nhìn Vu Đông.

Vu Đông đưa lưng về phía thiếu niên đem kịch bản đưa cho Ellen một bên làm mặt quỷ một bên nói: "Công ty anh gần đây không phải muốn làm phim điện ảnh sao? Anh xem cái này kịch bản thế nào?"

Công ty tôi khi nào muốn làm phim điện ảnh? Lại nói tôi muốn làm phim cũng có nhiều kịch bản, có cần cô đề cử sao?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng là Ellen vẫn là tiếp nhận kịch bản.

Thoáng một phen, chân mày Ellen tức khắc nhíu lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vu Đông một cái,thấy cô ra hiệu mình nhìn sang thiếu niên. Ellen khuôn mặt vững vàng nói: "Xem như được, bất quá tôi phải cùng đạo diễn xem qua đã."

Vu Đông vui sướng xoay người hướng thiếu niên nói: "Cậu muốn hay không nghe đạo diễn đánh giá một chút lại nhảy lầu?"

Ellen nghe xong những lời này của Vu Đông suýt nữa đã quỳ lạy cô rồi.

Thiếu niên trầm tư một hồi nói: "Vậy đi, dù sao nhảy lầu cũng không vội, vừa lúc tối nay em mơ rồi lại nói cho tỷ tỷ."

"Chúng ta lại thêm tài khảo QQ, khi nào viết xong cậu lại gửi cho chị xem?"

"Hảo!" Thiếu niên đứng lên cười cười.

Sau khi tiến thiếu niên, Ellen cầm kịch bản nói: "Này là đứa trẻ nhà ai a? Nhanh đi tìm người lớn nhà họ!"

"Người nhà cậu ấy muốn đưa cậu ấy vào bệnh viện tâm thần." Vu Đông vô lực nói.

"Đứa nhỏ này là có chút vấn đề." Ellen nhíu mày nhìn kịch bản trong tay, huyết tinh cùng bạo người, nơi nào là người bình thường.

"Cậu ấy nếu có vấn đề sẽ không đi nhảy lầu, mà sẽ giết người, dù gì cũng có có nhiều phương pháp a." Vu Đông chỉ chỉ kịch bản.

"Vậy ý tứ là?"

"Bằng tâm mà nói, trừ bỏ một ít huyết tinh một ít, đây là một cái logic tính rất mạnh chuyện xưa." Vu Đông nói, "Tìm một biên kịch tột sửa lại hẳn là một kịch bản tốt, quả thực trong nước chưa có một kịch bản nào ưu tú như vậy đi."

"Tôi vì cái lí do gì phải làm như thế?" Ellen nghi ngờ nói.

"Dù sao cũng người mà tôi cứu." Vu Đông không sao cả nói, "Nếu lần sau cậu còn tới nơi này nhảy lầu, liền không liên quan chuyện của tôi."

Chẳng lẽ quan chuyện của anh? Ellen há hốc mồm.

Vu Đông nhún vai tiêu sái chạy lấy người.

Qua hai ngày Vu Đông mở hòm thư QQ thì thấy một tập tin được gửi đến, Vu Đông mở ra nhìn nhìn là phần sau của chuyện xưa kia, tiểu miêu chết trong tay biến thái sát thủ.

Vu Đông cấp thiếu niên phát quá tin tức, thiếu niên không hồi đáp.

Vu Đông lại chú ý tin tức xã hội mấy ngày liền, cũng không có nghe nói có ai nhảy lầu tin tức.

Vu Đông có chút bất an, vì thế đem chuyện này viết cho Hạ Phong, hy vọng anh có thể tìm bác sĩ tâm lý hỏi một chút.

Vì thế ngày hôm sau Hạ Phong đã hửi cho cô một cái video.

"Anh có hỏi qua bác sĩ bên này." Hạ Phong nói, "Bọn họ nói thiếu niên này sẽ đi tự sát, chứng minh bản tính thiện lương, nhưng là loại bệnh này cũng tương đối khó trị, yêu cầu thời gian dài điều dưỡng, tốt nhất là đưa đến bệnh viện tâm thần."

Vu Đông nghe xong có chút thất vọng.

"Em vẫn còn liên hệ với cậu ấy chứ?"
Vu Đông lắc lắc đầu.

Hạ Phong thấy cô có chút khổ sở, vì thế an ủi nói: "Người một lòng đã muốn chết, cũng không có cách nào cứu chữa. Em có thể thay đổi cảm xuacs nhất thời của cậu ấy thôi."

"Ngày đó em đã làm rất tốt rồi! Mặc kệ tương lai như thế nào, em cũng đã từng cứu cậu ấy một mạng."
Vu Đông không có nói cho Hạ Phong, kịch bản kia vốn chưa được hoàn thành, nơi bí mật mà tiểu miêu bị sát thủ biến thái sát hại, chính là một mái nhà trải đầy hoa kia.

Vu Đông chỉ là nghĩ, sân thường ấm áp mà trước khi trọng sinh cô hay tìm mỗi khi cô đơn uể oải, có lẽ là thiếu niên dùng sinh mệnh đổi tặng.

Một nội tâm như thế kia, không nên kết thúc trên sân thượng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro