Chương 17: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Say rượu

Thời gian luôn là vội vàng, đảo mắt đã một tháng đi qua.

Ở nhà của Hướng Hiểu Nguyệt, 3 người họ có một buổi hợp mặt.

"Cậy nghĩ kỹ rồi?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi,

"Nghĩ kỹ rồi, đứa bé này tớ sẽ hảo bảo hộ, yêu thương nó." Trải qua một tháng suy tư, đấu tranh, khổ sở, phảng phất thoát thai hoàn cốt(lột xác) Nhậm Hân Hân vẻ mặt kiên định nói.

"Vậy thì cứ sinh thôi, 3 chúng ta cùng nhau dưỡng đứa nhỏ thật tốt!" Vốn là có chút luyến tiếc tiểu cô nương nên Vu Đông tán đồng nói.

"Haiz, sinh được thì sinh vậy" Hướng Hiểu Nguyệt ngay từ đầu có chút ý kiến phản đối, rốt cuộc đứa nhỏ này là của Lục tra nam, hơn nữa Nhậm Hân Hân nếu mang theo đứa bé, rất khó một lần nữa bắt đầu.

"Chỉ là đến lúc đó hộ khẩu sẽ phiền toái một chút." Vu Đông nhíu mày nói.

"Không sợ, ở chỗ hộ tịch tớ có người quen!" Hướng Hiểu Nguyệt nói.

"Bạn trai cũ của cậu à?" Vu Đông nhướng mày.

"Thật là buồn đi mà!" Hướng Hiểu Nguyệt tức giận nói, "Tớ cho dù có lợi hại cũng không thể mới ba tuổi đã bắt đầu yêu đương đi."

Vu Đông cùng Nhậm Hân Hân nghe xong đều cười.

"Nói đi cũng phải nói lại, lúc Hân Hân sinh nên đi bệnh viện thành phố, bạn trai Đông Đông ở bên đó mà!" Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói.

"Đông Đông bạn trai?" Nhậm Hân Hân giật mình nói, "Cậu không phải cùng Phương Hoa mới......"

"Đừng nghe cậu ấy nói bừa." Vu Đông tức giận nói.

" Tớ làm sao có thể nói bừa. Ngày đó tớ nói tớ muốn xuống tay, không phải cậu liền khẩn trương a." Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.

Nhậm Hân Hân cũng là vẻ mặt tò mò.

"Không phải bạn trai, là lão công!" Vu Đông dùng ngữ điệu không chút để ý nói.

......

Hai người có chút sửng sốt, cuối cùng vẫn là Hướng Hiểu Nguyệt phản ứng kịp thời, cười nói: "Trời a, khí chất này đúng là được a!"

Vu Đông thấy hai người kia biểu tình liền biết bọn họ đương chính mình ở nói giỡn, vì thếlại một lần nữa nhắc lại: "Vẫn là chưa có cơ hội nói với các cậu, tớ thật sự đã kết hôn rồi."

"......"

"......"

Nhậm Hân Hân không thể tin tưởng há to miệng, Hướng Hiểu Nguyệt vẫn chưa tin được.

"Tớ cùng Phương Hoa chia tay sự tình các cậu đều biết." Vu Đông đem sự tình ngày đó phát sinh chậm rãi tự thuật một lần, "Ngày đó ở Cục Dân Chính cửa......"

Chờ đến Vu Đông nói xong, toàn bộ quá trình biệu tình của họ vẫn chưa như vậy vẫn chưa hoàn hộ, đều chưa bình thường trở lại.

Thật lâu sau Hướng Hiểu Nguyệt cảm thán nói: "Chuyện của cậu so với kịnh bản hai ngày trước tớ nhận được xem ra còn cẩu huyết hơn đấy?"

"Đông Đông, cậu có phải hay không quá xúc động?" Nhậm Hân Hân thì lại lo lắng Vu Đông quá mức xúc động làm sai quyết định.

Vu Đông cười cười nói: "Là có chút xúc động, nhưng tớ nghĩ rằng tớ hiện tại là thích anh ấy."

"Thích liền đuổi theo a!" Hướng Hiểu Nguyệt xúi giục nói, "Dù gì cũng đã đăng kí rồi, cứ thế leo lên giường a!"

"Hiểu Nguyệt!" Nhậm Hân Hân đều hết chỗ nói rồi.

"Hạ Phong còn chút thẹn thùng, tớ còn phải từ từ mưu tính!" Vu Đông nghiêm trang nói.
"Đông Đông......" Không thể tưởng được Vu Đông thật sự suy xét.

Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói: "Chúng ta đi ra ngoài chúc mừng một chút."

"Chúc mừng cái gì?" Vu Đông nghi hoặc nói.

"Chúc mừng chúng ta đều có mục tiêu mới nha!" Hướng Hiểu Nguyệt cười nói, "Hân Hân sẽ là người mẹ đơn thân, cậu muốn thu phục Hạ Phong, tớ thì muốn mở rộng phòng việc, về sau đều nữ cường nhân."

Vu Đông nghe xong cười, nói đến mấy ngày này xác thật đã xảy ra không ít chuyện, cũng là nên chúc mừng chúc mừng, vì thế ba người cùng nhau đi ăn.

Từ Hướng Hiểu Nguyệt đi đầu, trước đi thẩm mỹ viện chăm sóc da, sau đó đi trung tâm bách hóa mua quần áo, cuối cùng đi salon làm tóc.
Chờ 3 người họ trở nên rực rõ, mỗi người tự cầm cái túi đi ra từ của hàng trung tâm. Nhìn xe như nước đường cái, cùng nhà cao tầng phía dưới không ngừng lập loè nghê hồng, mấy người bỗng nhiên cảm xúc mênh mông.

"Tớ phải làm Đại lão bản!" Hướng Hiểu Nguyệt hô.

"Tớ phải đè được Hạ Phong lên giường!" Vu Đông cũng nói lớn.

"Tớ phải làm một người mẹ đơn thân dũng cảm cùng hạnh phúc!" Cuối cùng là Nhậm Hân Hân.

Ba cô nương xinh như hoa, giờ khắc này lại cười thõa thíc trước đường lớn.

"Đi, chúng ta đi quán bar!"

Hướng Hiểu Nguyệt lái xe mang hai người đi bar của một người bạn mới mở.

Bởi vì Nhậm Hân Hân không thể uống rượu, cho nên chỉ có thể uống nước trái cây, nhưng Vu Đông cùng Hướng Hiểu Nguyệt lại uống không ít.

"Đông Đông cậu uống ít thôi, một hồi lại còn phải đi làm nữa, sẽ có chuyện đấy!" Nhậm Hân Hân khuyên nhủ.

"Hôm nay được nghỉ a!"Trước khi đến đây Vu Đông đã gọi cho Vũ ca, cùng anh ấy thu âm tốt chương trình tối nay rồi.

"Chúng ta đi ca hát đi!" Bỗng nhiên Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào sân khấu náo nhiệt nói.

Vu Đông nhướng mày,cũng nghĩ đến chuyện này.

"Cáccậu lên đi, tớ không đi cùng đâu." Rốt cuộc mang thai, Nhậm Hân Hân không không nghĩ chỉ là xem náo nhiệt.

"Ca hát mà thôi, không có nói cậu phải nhảy a!" Hướng Hiểu Nguyệt giơ lên trong tay chén rượu nói, "Nào làm ly rượu này, với những chuyện đã qua tạm biệt, đối với tương lai sayhello!"

Ba người nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Quán bar này Hướng Hiểu Nguyệt thường tới, dàn nhạc cùng Hướng Hiểu Nguyệt cũng quen biết, thấy nàng lại đây liền biết nàng muốn ca hát, vì thế thoáng tiếp đón, Hướng Hiểu Nguyệt cầm microphone liền đi tới.
Hướng Hiểu Nguyệt vốn là lớn lên diễm lệ, hơn nữa dáng người cao gầy, hôm nay lại trang điểm, cả người đứng trên sân khấu đúng là hào quang sáng chối.
"Quả hồ ly tinh không sai a!" Vu Đông cảm thán nói.

"A?" Nhậm Hân Hân phảng phất không có nghe rõ.

"wow~~"

"Mỹ nữ, mỹ nữ, cùng nhau tới a!"

Phía dưới không ngừng truyền đến thét to cùng thanh âm ồn ào, Hướng Hiểu Nguyệt cũng không luống cuống, tung ra vô số mị lực, một bản tình ca tiếng anh làm nỗi vữa cả vũ trường!

Ở ghế lô lầu hai của quán bar, một nam tử bỗng nhiên di một tiếng.

Lục Hiên nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, thấy trên sân khấu một nữ tử đang ở kính ca nhiệt vũ.

"Đó là bạn học của Nhậm Hân Hân đi!" Ellen hỏi.

Lục Hiên nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lúc này Hướng Hiểu Nguyệt hát xong một bài , phía dưới truyền đến từng trận vỗ tay cùng thanh âm.

Vu Đông cười cười, đem Nhậm Hân Hân đẩy lên, Hướng Hiểu Nguyệt kéo Nhậm Hân Hân có chút bất an đứng ra giữa sân khấu rồi đứa mic cho cô ấy, sau đó tặng một cái mỉm cười cổ vũ, phiêu nhiên hạ đài.

"wow!"

Dưới đài thấy lại là một vị mỹ nữ, tức khắc vỗ tay càng nhiệt liệt.

Nơi xa Ellen cùng Lục Hiên tự nhiên cũng thấy Nhậm Hân Hân, Ellen nhìn lướt qua bạn tốt, nhướng mày không nói chuyện.

Lục Hiên nhìn Nhậm Hân Hân đứng trên đài, đôi mắt buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Thời điểm Nhậm Hân Hân ca hát, thanh âm phi thường linh hoạt kỳ ảo, Vu Đông giúp hắn điểm chính là Sarah Blair mạn tư tạp bố la chợ ( chổ này mình thua). Linh hoạt kỳ ảo nhu mĩ thanh âm làm cho cả quán bar từ ồn ào náo động quy về yên lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào nữ tử một thân váy trắng tóc đen trên sân khấu.

Ôn nhu, thuần khiết, nhu mĩ những thứ tốt đẹp tựa hồ đều tập trung ở trên người nàng.

Phảng phất vào như thiên sứ nhân gian, tuy rằng vô thố, nhưng trong mắt đều là hy vọng cùng tốt đẹp!

Đến khi Nhậm Hân Hân hát cong, dưới đài truyền đến một lần lại một lần tiếng gọi nữ thần ầm ĩ, kêu đến Nhậm Hân Hân mặt đều đỏ.

Ellen trộm quan sát bạn tốt sắc mặt, phát mặt đều tái rồi.

"Xem ra cô ấy thực sự không tồi nha!" Ellen cười nói.

Đâu chỉ là không tồi, nữ nhân này! Lục Hiên nhìn phía dưới đám nam sĩ xao động kia, cảm thấy phi thường chướng mắt.

Cuối cùng là Vu Đông, Vu Đông xách theo đàn ghi-ta lên.

Hướng Hiểu Nguyệt nhướng mày, đi theo chạy lên đài, tiếp nhận tay trống vị trí. Nhậm Hân Hân cũng nhanh chóng phản ứng lại đây, ngồi ở sân khấu một góc không người sử dụng dương cầm.

"Nữ thần, nữ thần!"

"Mỹ nữ, mỹ nữ!"

Ba vị mỹ nữ đồng thời lên sân khấu, đem không khí cả vũ trường lên cao.

Rốt cuộc quán bar mỹ nữ rất nhiều, nhưng ca hát hốt không nhiều, ca hát cũng có, nhưng biết chơi nhạc cụ thực không nhiều a, huống chi bây giời lại một lúc có đến 3 người mỹ nữ nha, có thể nào không cho người hưng phấn.

Một đêm kia ba người đều thực vui vẻ, đặc biệt là Vu Đông, như thời niên thiếu điên cuồng trong kí ức, sợ là cả mười năm cũng chưa trải qua qua.
Rời đi quán bar cũng đã là rạng sáng rồi.

Hướng Hiểu Nguyệt cùng Vu Đông đều có chút hơi say, Nhậm Hân Hân ở một bên đỡ hai người, có chút lực bất tòng tâm.

"Cậu không cần đỡ, chúng tớ sẽ không tự nhiên ngã, người cần để ý là cậu mới phải a." Vu Đông né tránh cánh tay muốn đỡ của Nhậm Hân Hân.

"Đối, chính cậu cẩn thận một chút, thai phụ!" Hướng Hiểu Nguyệt đánh cái cách nói.

"Kia, tớ đi kêu xe!" Nhậm Hân Hân có chút không yên tâm đem hai người đặt ở cửa quán bar, muốn đi kêu xe.

Đường buổi tối ít xe chạy qua, Nhậm Hân Hân đứng ở giao lộ nửa ngày cũng không có một chiếc xe lại đây, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai cô gái ngồi dựa của, trong mắt tràn đầy sốt ruột.

"Nhậm Hân Hân!" Bỗng nhiên một cái trầm thấp giọng nam vang lên.
Nhậm Hân Hân quay đầu lại nhìn, thấy Lục Hiên một thân tây trang, sắc mặt âm trầm nhìn chính mình.

Nhậm Hân Hân nghĩ đến này nam nhân, chiếm chính mình tiện nghi, lại làm hại chính mình bị cha mẹ ghét bỏ, tức khắc không nghĩ phản ứng đối phương, xoay đầu tiếp tục vẫy tay kêu xe.
"Tôi cùng em nói chuyện đi!" Lục Hiên anh tự khi nào trở thành người bị lơ, có chút tức giận nắm lấy tay Nhậm Hân Hân.

"Anh buông tay em ra!" Nhậm Hân Hân giãy giụa nói.

Hướng Hiểu Nguyệt cùng Vu Đông đang có chút mơ hồ, bỗng nhiên nghe được Nhậm Hân Hân tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn qua, thấy rõ như ban ngày, bạn tốt của mình đang bị một nham nhân l=năm stay bông buông, hợn nữa đối phương có hơi lợi hại.

Hai người chạy vài bước qua, một người vả mặt một người đá chân, đau quá Lục Hiên lập tức ngã ra đất.

"Đông Đông, thân thủ không tồi a, khi nào luyện?" Hướng Hiểu Nguyệt khen.

"Cậu cũng vậy a!"

"Hắc hắc...... Tỷ chính là Tae Kwon Do đai đen nha!"

"Tớ chính mình tự vật lộn quá quân trong khu XX nhé!" Vu Đông cũng cười.

"Hai vị nữ hiệp, đều thân thủ lợi hại, như thế chạy nhanh đi thôi!" Hai người vừa mới kia một chút, Nhậm Hân Hân thấy Lục Hiên đau, sợ đối phương sẽlại tìm ba người phiền toái, vì thế tính toán kéo hai người chạy nhanh trốn chạy.

"Đi cái gì đi!" Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào trên mặt đất Lục Hiên mắng, "Lưu manh!"

"Nhanh, chúng ta báo nguy, tìm cảnh sát bắt hắn!" Vu Đông hát đệm nói.
"Nhanh, gọi 110!" Hướng Hiểu Nguyệt lấy ra di động liền phải báo nguy, Nhậm Hân Hân vội vàng chạy tới cản, thật vất vả cướp đi Hướng Hiểu Nguyệt di động, bên kia Vu Đông cũng đã bát thông 110.

"Vâng trước quán bar, 1103, có một kẻ lưu manh bên đường đùa giỡn mỹ nữ, đồng chí cảnh sát mau tới!" Vu Đông nói xong treo điện thoại, còn vẻ mặt đắc ý hướng Nhậm Hân Hân cười.

Nhậm Hân Hân quả thực muốn khóc.

Ở một bên thấy toàn bộ hành trình Ellen cũng trợn tròn mắt!

Rạng sáng3h40'.

Đồn công an!

Thật vất vả giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra, Nhậm Hân Hân nhìn thoáng qua 2 vị bạn tố đang nằm trên ghế hô hô ngủ say, tự nhiện cảm thấy tâm tình thự mệt một mà.

"Được rồi, nếu là hiểu lầm, mọi người liền có thể đi trở về." Cảnh sát đồng chí nói.

Nhậm Hân Hân cùng Lục Hiên đều ký tên.

"Tiểu tử, bạn gái chia tay liền chia tay, thiên nhai nơi nào vô phương thảo, lại dây dưa liền không tốt nha." Lão cảnh sát khuyên.

Lục Hiên sắc mặt xanh mét, nhưng là không biết nên nói cái gì?

"Còn có ngươi a cô nương, lớn lên xinh đẹp như vậy,buổi tối không nên đến những địa phương như quán bar nữa." Nhìn nhìn kia hai con ma men, còn nói thêm, "Cũng khuyên nhủ bạn cô, hảo hảo nữ hài tử uống thành cái dạng gì!"

"Vâng!" Nhậm Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu nhận sai.

"Hảo, đều trở về đi!"

Lục Hiên nhìn thoáng qua Nhậm Hân Hân, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, thở phì phì đi rồi.

Nhưng thật ra Ellen nhìn nhìn 2 con ma men đang ngủ trên ghế hỏi: "Có cần chúng tôi đưa các cô về không?"

"Không cần, một hồi bạn Đông Đông liền tới đây!" Nhậm Hân Hân cự tuyệt nói.

"Hảo!" Ellen cười cười đi rồi.

Đợi đại khái năm phút đồng hồ, Thiệu Nhất Phàm đi vào cục cảnh sát, thấy Vu Đông nằm ở ghế trên ngủ dáng hình chữ X, tức khắc cả người đều không tốt.

"Chào anh, anh là bạn Đông Đông?" Nhậm Hân Hân hỏi.

Thiệu Nhất Phàm quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, mỹ nữ a, tức khắc nở nụ cười thân sĩ của mình: "Chào cô , vừa rồi là cô tiếp điện thoại đi, tôi là Thiệu Nhất Phàm!"

"Chào anh!" Nhậm Hân Hân cười gật đầu.

Thiệu Nhất Phàm chạy nhanh 2 lượt, mới đem hai cái con ma men dọn vào trong xe, một bên lái xe một bên cùng người ngồi chỗ phó lái Nhậm Hân Hân nói chuyện phiếm nói: "Nguyên lai các cô là tới uống rượu, Hạ Phong còn tưởng rằng các cô xảy ra chuyện gì."

"Hạ Phong? Đông Đông lão công sao?" Nhậm Hân Hân hỏi.

"Đúng vậy" Thiệu Nhất Phàm cười nói, "Tôi mới từ bệnh viện tan tầm, mới vừa ngủ hạ đã bị Hạ Phong điện thoại đánh thức. Hạ Phong nói Vu Đông tan tầm chưa cho cậu ấy gửi tin nhắn, gọi điện thoại lại không tiếp, lo lắng cô ấy có việc,lại đang ở Mỹ không thể tự mình xem, nên mới nhờ tôi xem thử."

"Tôi gọi điện thoại đến radio Vu Đông công tác, nhân viên công tác nói cô ấy hôm nay không đi làm, sau đó tôi lại đi nhà nàng, trong nhà cũng không ai. Chính là thực lo lắng, thật mau là có cô tiếp điện thoại!"
Nhậm Hân Hân có chút ngượng ngùng nói: "Chúng ta hôm nay đi quán bar, quá ồn, khả năng liền không nghe thấy."

"Bất quá các cô như thế nào đi đồn công an?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.

"Ách...... Hiểu lầm!" Nhậm Hân Hân ngượng ngùng cười cười.
Chở 3 người về nhà của Hướng Hiểu Nguyệt, Thiệu Nhất Phàm ở dưới lầu liền gọi điện thoại cho Hạ Phong.

"Người tìm được rồi, cùng đồng học đi quán bar, không nghe được điện thoạicủa cậu !" Thiệu Nhất Phàm nói.

"Vậy là tốt rồi!" Hạ Phong lập tức thở một hơi, "Quay đầu lại mời cậu ăn cơm!"

"Chuyện đó là khẳng định." Thiệu Nhất Phàm cười nói, "Quay đầu lại cậu hỏi Vu Đông một chút, bạn cô ấy đã có bạn trai chưa?"

"Cậu đâu là để ý a?" Hạ Phong có chút vô ngữ nói.

"Có phải hay không huynh đệ?"

"Tớ gác máy trước đây!" Hạ Phong treo điện thoại.

"Qua cầu rút ván!" Thiệu Nhất Phàm buồn bực nói.

Ngày thứ hai Vu Đông tỉnh lại, mở ra di động thấy mặt trên có mười mấy cuộc gọi chưa tiếp điện thoại, đều là Hạ Phong, tức khắc tinh thần có chút hoảng.

Cầm lấy di động, đi đến bên ngoài ban công gọi cho anh.

"Ừm?" Hạ Phong cười nói, "Tỉnh?"

"Anh....em...em ngày hôm qua cùng bằng hữu đi ra ngoài uống rượu, quên mất nhắn tin cho anh, thực xin lỗi!" Vu Đông có chút ảo não nói.

"Không có việc gì, về sau đừng uống nhiều như vậy."Bên kia truyền đến tiếng ồn áo, Hạ Phong lên tiếng lúc sau nói, "Anh đang có chút bận, say rượu thì phải nhớ pha chút nước mật ong uống sẽ giảm đau đầu."

Tắt điện thoại, Vu Đông dựa vào lan can thượng, cười so bên ngoài trời quang còn muốn trong trẻo hơn.

Tựa hồ từ lúc quen anh, em luôn mỉm cười hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro