Chương 20: Anh ấy là người của tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20: Anh ấy là người của tớ

Trước khi trọng sinh Vu Đong có xem qua bộ phim tên là "Quán ăn đêm".

Tiệm cơn nhỏ đó đến buổi tối mới mở của, thường thì mọi người đế ăn sẽ kể cho ông chủ cùng mội người nơi đây về câu chuyện của mình, vì một lí do duy nhất, chính là họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Xe buýt cũng giống vậy, những hàng khách trên xe, cũng sẽ không để đến người này đang vui hay người khác đang buồn, khó coi hơn cho dù là họ đang khó, đối với ngươi fkhacs đó chỉ là một câu chuyện phiếm, một tin đồn thú vị.

Bạn có thể buông bỏ mọi sự phòng bị của mình mà khóc cuồng loạn, cũng không cần lo lắng đến một ngày nào đó có người nhắc sự việc đó trước mặt bạn.

"Anh vì cái gì lại làm như thế với em, chúng ta đã quen nhau được 8 năm rồi, từ lúc em 23 tuổi đến 31 tuổi,bây h anh lại cùng em nói chia tay?" Nữ tử đứng phía sau đám đông đang ầm di động khóc thực thương tâm.

Vu Đông thấy được hình ảnh nữ tử rơi lệ đầy mặt mặt từ trên mặt của kính.

"Anh làm thế em biết nói sao với mẹ em, mẹ em hiện tại có nguyện vọng duy nhất chính là thấy em kết hôn." Nữ tử thương tâm quát, "Lại đi tìm người khác? Em biết tìm ai? Em đã 30 rồi, như thế nào lại bắt đầu lần nữa? Còn có người muốn cùng một nữ tử như em sao?

"Ba năm trước em đã nói đến việc kết hôn rồi, Anh lại chỉ hứa hẹ rằng sẽ cưới em, chỉ là thời cơ không thích hợp, giờ đây cũng chính anh nói anh không muốn cùng em kết hôn, đã vậy thì sao trước anh không nói thẳng ra đi, anh chiếm hết cả thanh xuân của em, hiện tại lại muốn đem em bỏ đi?"

"Miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không vui vẻ? Vậy thì nhiều năm qua cớ gì anh vẫn luôn miễn cưỡng chính mình!"

"Cho dù anh không thích em, anh cũng phải cưới em, đó là điều anh bắt buộc phải làm......."

Vu Đôngnhìn thấy đài phái thanh quen thuộc nên nhấn chuôn, xuống xe.

Xe buýt lăn bánh, Vu Đông từ cửa sổ xe còn thấy nữ tử kia với vẻ mặt chật vật.

"Mọi người hảo, đây là tần số fm9666, mọi người đang nghe chương trình "Bóng ma đêm khuya", tôi là DJ Ngư Đống." Vu Đông mang lên tai nghe nói, "Hôm nay trước khi bắt đầu chương trình phát sóng, Ngư Đống muốn phát bài hát này danh tặng 1 người! Là một cô gái đáng thương!"

"Hôm nay khi tôi ngồi xe buýt đến đài, có một cô gái đang cùng người bạn trai tám năm của mình nói chia tay, từ 23 tuổi đến 31 tuổi-khoảng thời gian đẹp như hoa của một gái cứ như vậy mà bị cô phụ." Ngư Đống có chút cảm xúc nói, "Tôi ấn tượng sâu nhất chính là lúc cô ấy vẫn luôn hỏi người kia rằng cô ấy đã 30 tuổi, như thế nào có thể bắt đầu? Còn có ai sẽ muốn cô ấy?"

"Cho nên tôi nhớ đến bài hát này."

Vu Đông cầm lấy cây đàn ghi-ta vừa mượn được, bắt đầu đàn hát 《 Nữ nhân tuổi ba mươi hai》

Bài hát này hiện tại cũng không có quá phổ biển, Vu Đông chỉ có thể đàn hát, mà nàng càng thích đàn phát nhẹ nhàng như thế này.

Mỗi lần nghe bài hát này, Vu Đông đều có rất nhiều cảm xúc, bởi vì bài hát này thế hiện câu chuyện của người phụ nữ.

Một khúc kết thúc Vu Đông buông đàn ghi-ta nói: "Mỗi người đều sẽ có vẻ ngoài đẹp nhất khi ở tuổi 20, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn sẽ bị vùi dập qua năm tháng khi đến tuổi 30. Người ta có một câu nói, không ai có thể đủ kháng cự thời gian."

"Có chút người hạnh phúc tới sớm, ở thích hợp tuổi tác gặp thích hợp người. Nhưng cũng có rất nhiều người luôn là bỏ lỡ, hoặc là cuối cùng cũng không tìm được thích hợp người. Nếu bạn là là một nữ nhân đã đến tuổi 30 nhưng vẫn chưa kết hôn, dù vậy cùng không cần nản lòng đâu, nữ nhân trời sinh là hoa, mỗi một đoạn thời gian đều có độc hữu mị lực riêng, cũng luôn có người muốn thưởng thức"

"Liền tính tạm thời bạn vẫn chưa gặp được, như vậy cũng không có quan hệ. Tựa như đời sống của nam nhân không thể nào chỉ có nữ nhân, đời sống của nữ nhân cũng không nên chỉ có hôn nhân cùng tình yêu. Chúng ta chính là vĩnh viễn mỹ lệ. Xã hội này, sẽ không bởi vì bạn đang khóc mà đối với bạn thương tiếc."

"Nếu bạn có nghe bài hát này, nghe những lời tôi nói, đừng khóc nữa nhé." Ánh mắt của Vu Đông có chút lóe sang, "Có lẽ hạnh phúc chỉ là đến muộn thôi, không cần bi thương lại làm nó lạc đường nha."

Tài xế xe bus khi nghe Vu Đông nói nên đã chính âm lượng radio lớn lên, yên lặng từ kính chiếu hậu quan sát nữ tử khóc thút thít, chỉ thấy nàng nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ, trong mắt đã không có lệ quang, nhưng là cả người tinh thần cực kỳ sa sút.

Trong lúc này.

Nữ tử biểu tình đờ đẫn xuống xe.

Nhìn thấy thế, tài xế thúc thúc nhìn không nên nói: "Cô gái, cuộc sống của chúng ta đôi khi cũng có chút bất hạnh."

"Bất hạnh luôn là nối gót tới, mà hạnh phúc luôn mỉm cười chời đợi phía sau."

Nữ tử dừng một chút.

"Thế giới này a không có ai là sống được dễ dàng, nhưng chúng ta vẫn cứ muốn nỗ lực tồn tại."

Nữ tử thật vất vả ngừng nước mắt lại chảy xuống dưới.

"Khóc đi, khóc xong rồi, trở về ngủ một giấc, ngày mai thì tốt rồi!" Tài xế đại thúc thở dài nói.

Nữ tử khóc một hồi lâu, mới chậm rãi ngừng, nhìn tài xế sư phó có chút ngượng ngùng nói: "Bác tài, ta ngồi lâu như vậy, xe này vẫn quay trở lại sao?"

"Trở lại nha, tôi chạy đến hừng đông!"

@@@

Vu Đông đến phòng làm việc cũng đã là buổi chiều rồi.

Nhậm Hân Hân đang ăn bánh kem, Vu Đông chạy tới liền ăn vài miếng.

Hướng Hiểu Nguyệt vô ngữ nói: "Cậu có thể hay không không cần cùng thai phụ giàng ăn?"

"Tớ còn chưa ăn cơm trưa đấy!" Vu Đông một bên ăn một bên nói.

"Cậu sẽ không cơm sáng cũng không ăn đi?" Nhậm Hân Hân suy đoán đến.

"Ừm ừm!" Vu Đông gật đầu.

"Công việc của cậu cũng thật là, đồng hồ sinh học đều rối loạn, này cơm sáng không ăn, không tốt cho dạ dày chút nào." Nhậm Hân Hân lo lắng nói.

"Một cái DJ radio có thể kiếm bao nhiêu tiền a, nếu không cậu nghỉ việc đi!" Hướng Hiểu Nguyệt nói.

"Không......" Vu Đông nuốt bánh kem trong miệng nói, "Tớ chính là cảm thấy công việc này rất có ý nghĩ."

"Có ý nghĩa gì?" Hướng Hiểu Nguyệt khinh thường nói, "Đêm hôm khuya khoắc cũng không mấy cái người nghe, những người gọi điệu thoại đều là chút hư không tịch mịch."

"Không thể nói như vậy!" Nhậm Hân Hân nói, "Tớ ngày hôm qua có nghe chương trình của Đông Đông, tớ cảm thấy rất êm tai a. Đặc biệt là bài hát kia, tớ nghe mà khóc đấy."

"Cậu là đang mang thai thế nào buổi tối không ngủ lại nghe radio cái gì chứ" Hướng Hiểu Nguyệt không tán đồng nói.

"Này không phải nửa đêm đói bụng sao? Lên ăn chút gì." Nhậm Hân Hân nói, "Tớ nghĩ khi tớ đến 32 tuổi cũng sẽ là một nữ nhân chưa kết hôn nha."

"Cậu chỉ toàn biết nói bậy bạ thôi à?!" Hướng Hiểu Nguyệt mắng.

"Ta chỉ là không nghĩ sẽ kết hôn, tớ có bảo bảo là được!" Nhậm Hân Hân cười nói, "Lúc trước khi tớ và Lục Hiên chia tay, nếu không có các cậu ở bên cạnh phỏng chừng chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên những lời hôm qua cậu nói nhất định sẽ cổ vũ cô ấy rất nhiều!"

"Cái gì cô gái nào?" Hướng Hiểu Nguyệt kinh ngạc nói.

"Tớ cũng nghĩ như vậy!" Vu Đông gật gật đầu.

"Tớ nói là các cậu đáng nói cái gì thế?" Hướng Hiểu Nguyệt có loại cảm giác là mình bị xa lánh, đang muốn tiếp tục truy vấn, điện thoại Vu Đông bỗng nhiên liền vang lên.

Vu Đông vừa thấy, Thiệu Nhất Phàm? Nghi hoặc nhận điện thoại.

"Xin Chào?"

"Vu Đông a, cô ở đâu?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.

"Anh tìm tôi?" Vu Đông hỏi.

"Đúng vậy, Hạ Phong gửi đồ cho cô, tôi nhận lời cậu ấy sẽ đưa đến cho cô." Thiệu Nhất Phàm mới vừa lái xe từ hải quan đem hàng hóa trờ về.

Hạ Phong? Vu Đông báo địa chỉ.

hông đến nửa giờ, Thiệu Nhất Phàm khiêng một cái thùng to vào cửa văn phòng.

"Đây, đều ở đây." Một buổi sáng Thiệu Nhất Phàm đều mệt mỏi.

"Bác sĩ Thiệu uống nước." Nhậm Hân Hân đổ một chén nước đưa cho Thiệu Nhất Phàm.

"Cám ơn!" Thiệu Nhất Phàm cười tiếp nhận, bỗng nhiên liếc mắt nhìn bụng Nhậm Hân Hân một cái, này như thế nào mới nửa tháng không thấy lại béo lên nhiều như vậy? Không đúng a, này quần áo như thế nào như vậy giống của thai phụ?

"Cô.....cô mang thai?" Thiệu Nhất Phàm không thể tin tưởng nói.

"Đúng vậy!" Nhậm Hân Hân cười nói.

"Nga...... Chúc mừng a!" Thiệu Nhất Phàm tâm đều nát, này làm cu li không công, hoa có chủ a.

"Đây là lão công nhặt được của cậu gửi cho?" Hướng Hiểu Nguyệt tò mò đánh giá cái thùng hỏi.

Nhặt được? Thiệu Nhất Phàm nhướng mày.

"Cậu lại nói bừa rồi đấy!" Nhậm Hân Hân tức giận trừng mắt nhìn bạn tốt liếc mắt một cái, "Cái gì nhặt được, kia kêu nhất kiến chung tình!"

Hướng Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, bên cạnh còn có người ngoài. Vì thế sửa lời nói: "Bất quá Hạ Phong này là người không tồi a, lần trước uống say cậu say không gửi tin nhắn, anh ta như đặt mạng liên hoàn tìm kiếm, còn làm bác sĩ Thiệu hơn nửa đêm nơi nơi tìm cậu, nay ở nước Mỹ làm việc cũng biết gửi đồ cho cậu, quả đùng không tồi nha."

Lúc này Vu Đông dùng dao mở ra cái thùng, bên trong nhỏ to cái gì cũng có.
"Bánh bích quy, chocolate, vớ, cái chén, bút, mặt nạ......" Hướng Hiểu Nguyệt vô ngữ nói, "Mấy thứ này siêu thị nhập khẩu đều có a, làm gì riêng từ nước Mỹ gửi trở về?"

"Nước Mỹ mua tiện nghi đi." Nhậm Hân Hân tìm cái lý do.

"Lúc này mới mấy cái tiền?" Hướng Hiểu Nguyệt ghét bỏ nói.

Thiệu Nhất Phàm cũng là mở rộng tầm mắt,làm phí tâm tình cả ngày của mình, chỉ là những vật dùng linh tinh hằng ngày?

"Là tớ bắt anh ấy mua!" Vu Đông bỗng nhiên nói.

"Cậu bắt anh ta mua? Cậu bắt anh ta mua những thứ này làm gì?" Hướng Hiểu Nguyệt khó hiểu nói.

"Không biết, chính là muốn cho anh ấy mua." Nói Vu Đông mở ra một cái bọc nhỏ cuối cùng, bên trong là một cái túi màu đen.

"Tớ chịu! Pura nha, trong nước còn không có đưa ra thị trường đâu!" Hướng Hiểu Nguyệt một phen đoạt qua đi, "Đây cũng là cậu bắt mua?"

"Tớ chỉ nói mua túi, chưa nói mua cái này."

"Nam nhân chịu vì nữ nhân tiêu tiền không nhất định là nam nhân tốt, nhưng lại là bước đầu tiên của nam nhân tốt!" Hướng Hiểu Nguyệt bình luận.

Thiệu Nhất Phàm ngồi ở một bên yên lặng uống nước, thức thời không có nhiều lời.
"Hạ Phong khi nào trở về a?" Nhậm Hân Hân đột nhiên hỏi nói.

"Cụ thể thời gian tớ cũng không biết, bất quá anh ấy nói đi ba tháng." Vu Đông nói.

"Cuối tháng sau, không sai biệt lắm lễ Giáng Sinh trước sau đi!" Thiệu Nhất Phàm nói.

"Vậy đi, khi nào anh ta về, đưa anh ta đến ra mắt bọn tớ, trước mắt để xem có qua được của ải của tớ và Hân Hân không đã." Hướng Hiểu Nguyệt vẻ mặt ngạo kiều nói.

"Không qua ải của cậ thì tớ cũng đã gả mất rồi?" Vu Đông cười nói.

"Cậu đây là có ý tứ gì a?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.

"Người của tớ không thể để các cậu khi dễ nha!"Vu Đông mới vừa nói xong, Thiệu Nhất Phàm liền phun một ngụm nước trong miệng ra.

3 cô gái đều nhìn qua đi, Thiệu Nhất Phàm chạy nhanh buông cái chén, nói: "Đồ vật đã đưa, tôi ở bệnh viện còn có việc liền đi trước!"

"Hảo, phiền toái anh rồi!" Vu Đông nói.

Thiệu Nhất Phàm vừa lên xe, liền gấp không chờ nổi gọi cho Hạ Phong.

Hạ Phong ngủ mơ mơ màng màng, bị điện thoại đánh thức, cả người đều không tốt, có chút buồn bực nói: "Thiệu Nhất Phàm, cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ?"

"2 h chiều nha?" Thiệu Nhất Phàm sửng sốt một chút cười mỉa nói, "Nga, nhất thời quên mất sai muối giờ."

"Cậu có chuyện gì?"

"Đồ vật tớ đều đưa cho Vu Đông."

"Ân, trở về mời cậu ăn cơm."

"Tớ không phải gọi để nói chuyện ăn cơm với cậu!" Thiệu Nhất Phàm cười tặc hề hề, "Bạn Vu Đông vừa nói đợi cậu trở về sẽ khảo nghiệm cậu đấy!"

"Ân?"

"Cậu đoán Vu Đông nói như thế nào?" Thiệu Nhất Phàm mặt mày hớn hở nói, "Người của tớ không thể để các cậu khi dễ! Thật là khí phách!"

"Nói xong?"

"A!"

Hạ Phong dứt khoát lưu loát tắt điện thoại!

Cầm di động dựa vào đầu giường, Hạ Phong nhịn không được bật cười.

Thời điểm trùng hợp đẹp nhất trên thế giời này chính là, khi anh muốn bắt đầu thích em, em cũng đang nỗ lực thích anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro